Cô đã đá mệt rồi, đạp mệt rồi, tại sao anh còn không buông tay?!
Sau khi một cú đá cuối cùng qua đi, chính cô cũng không còn đứng vững, ngã nhào trên đất, cả thể chất lẫn tinh thần đều mệt mỏi, gần như không còn hơi sức đứng lên, cô bất lực ngồi trên mặt đất, bắt đầu khóc lớn, trong đêm tối, ngửa mặt lên trời khóc lớn. . . . . .
"Sa Lâm! Còn đứng ngây đó làm gì? Bế cô ấy vào trong xe đi!" Anh nắm chặt mắt cá chân cô không buông, quay đầu ra lệnh cho Sa Lâm.
"A, đến đây!" Sa Lâm là bị một màn này dọa cho ngây người, bị ông chủ gọi một tiếng, mới nhớ tới nên làm như thế nào.
Cô cuối cùng là bị Sa Lâm bế lên xe, không còn hơi sức giãy giụa, không còn sức lực chạy, như con ve sầu sau thu, trút ra sức sống sinh mạng, giống như thoi thóp một hơi. . . . . .
Sợ cô chạy nữa, Sa Lâm khóa lại cửa xe mới đi đỡ Thần An, lại thấy anh té trên mặt đất, mu bàn tay, cánh tay, ngực, bả vai đều thấm máu, càng kinh người, là máu tươi của trán anh, theo sống mũi chảy xuống dưới, vẫn chảy đến trên môi. . . . . .
Sa Lâm đi theo anh nhiều năm như vậy, cũng biết rõ đầu của anh không được đụng, sợ tới mức lấy tay quơ quơ trước mắt anh, "Thần An! Thần An anh không sao chứ? Còn thấy được không?" Dưới tình thế cấp bách, thậm chí trực tiếp gọi lên tên của anh.
Anh khẽ cau mày, lại là câu này. . . . . . Những năm gần đây, chỉ cần đầu của anh hơi bị đụng vào, thì có người phải hỏi câu này. . . . . .
"Tôi không sao! Lên xe, trở về!"
Sa Lâm đỡ anh lên xe, lại cất xe lăn xong, khi trở lại trên xe hỏi ý kiến Thần An, "Hay là đi bệnh viện xem một chút trước. . . . . ."
"Trở về!" Anh không nhịn được cắt đứt, trong giọng nói không có bất kỳ sự thương lượng nào.
Sa Lâm muốn nói lại thôi, không thể làm gì khác hơn là yên lặng lái xe đi đến Vân Hồ.
Anh tiện tay lau đi máu trên sống mũi, vuốt vuốt mi tâm, đau đầu không dứt.
Việc càng làm cho anh đau là cô bây giờ, ngồi ở ghế sau trên xe, lại giữ khoảng cách xa nhất với anh, giống như con mèo nhỏ đáng thương không có nhà để về, co người lại trong góc dựa vào cửa xe, ánh mắt trống rỗng, sợi tóc tán loạn. . . . . .
Anh không đi đụng cô.
Thật vất vả làm cho cô an tĩnh lại, về đến nhà thuận lợi trước rồi nói sau. . .
Đưa cô về nhà cũng là một quá trình không dễ dàng, Sa Lâm cẩn thận khắp nơi, sợ một chút không chú ý để cho cô lại chạy mất, khi cuối cùng đưa được cô vào cửa chính, nổi lo lắng trong lòng Sa Lâm mới để xuống được, nhiệm vụ ông chủ giao cho cuối cùng đã hoàn thành rồi. . . . . .
Vậy mà, dáng vẻ của Hạ Vãn Lộ, lại càng làm cho người ta lo âu. . . . . .
Không phản kháng, không nói lời nào, giống như tượng gỗ bị Sa Lâm kéo tới kéo lui, để cô ngồi ở trên ghế sa lon, cô liền ngồi trên ghế sa lon không nhúc nhích.
Tả Thần An chuyển xe lăn nhẹ nhàng đi tới bên người cô, cầm tay của cô, dịu dàng hỏi, "Heo nhỏ, bây giờ chúng ta nói chuyện một chút?"
Cô mặc anh nắm, không có phản ứng, mắt nhìn anh, rồi lại giống như không nhìn thấy anh, không có một tia gợn sóng. . . . . .
"Ông chủ, hay là kêu bác sĩ tới xử lý những vết thương kia cho anh một chút trước?" Sa Lâm đánh bạo nhắc nhở.
"Im miệng! Anh có thể đi về rồi!" Anh và Heo nhỏ nói chuyện bị cắt đứt, anh vô cùng tức giận.
Sa Lâm nhún vai một cái, vẫn tự chủ trương gọi điện thoại cho bác sĩ.
"Heo nhỏ, em nghe anh nói không?" Tay anh nhuộm máu, muốn chỉnh lại sợi tóc cho cô, lại sợ máu của mình làm bẩn mặt cô, khi sắp kề đến mặt cô thì bất đắc dĩ buông xuống.
Cô chỉ là không có phản ứng.
Anh thở dài, "Hạ Hiểu Thần. . . . . ."
Nghe tên của em gái mình, cô chợt kích động, rút tay ra dùng sức đẩy anh, anh chưa từng nghĩ tới, xe lăn lăn đi thật xa.
Nước mắt mới lại chảy xuống, một nỗi đau mới thay phiên hành hạ cô, cô mất khống chế hét lên với anh, "Tại sao? Tại sao phải là Hiểu Thần? Tôi sớm biết anh có phụ nữ! Nhưng tôi không sao cả! Cho dù là Kiều Á hay là Sa Sa gì, cho dù là ai đều có thể! Tại sao phải là Hiểu Thần! Không thể là Hiểu Thần!"
Cô khóc lớn, không muốn nhìn thấy anh, đứng lên liền xông tới cửa chính, Sa Lâm ngăn ở cửa, cô không có đường để đi, liền oán hận xoay người, chạy vào trong phòng ngủ, đóng cửa "Phanh" một tiếng, đem anh, còn có ánh mắt cô đơn đau đớn của anh cũng nhốt ngoài cửa. . . . . .
Cô chảy nước mắt, tựa vào trên cửa, chậm rãi trượt xuống sàn nhà, cuối cùng ngồi trên sàn nhà. . . . . .
Hiểu Thần, Hiểu Thần, đọc tên của em gái, lòng cô đau như cắt.
Những hình ảnh thời thơ ấu lại tái hiện ngay trước mắt, mà mỗi một hình ảnh của Hiểu Thần, đều là dáng vẻ hai mắt đẫm lệ dơ bẩn, luôn đang gọi cô, "Chị . . . . . Chị . . . . ."
Chị, là người bảo vệ trong sinh mệnh của cô ấy. . . . . .
Cho nên có thể như vậy, là bởi vì chị em hai cô không thể trở thành một gia đình hoàn chỉnh.
Người ba ham bài bạc, người mẹ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, là toàn bộ cuộc sống tuổi thơ của họ. Sau đó, mẹ rốt cuộc không chịu nổi cuộc sống như thế, kiên quyết đề xuất ly hôn. Sau khi ly hôn, cô đi theo mẹ, mà Hiểu Thần thì đi theo ba.
Cái ngày hai chị em chia ly, khóc đến thảm thương.
Hạ Vãn Lộ không biết từng nói với mẹ bao nhiêu lần, muốn đưa em gái đi theo, nhưng mẹ luôn lau nước mắt, nói ba sống chết cũng không cho, hai đứa bé mỗi người một đứa, cũng là kết quả tòa án phán quyết.
Cô đi theo mẹ, may mắn hơn Hiểu Thần nhiều, mặc dù sau đó mẹ lại tái giá, nhưng cuộc sống bình thường, cha ghẻ đối với cô tuy nói không phải như chính mình sinh, nhưng đã cố gắng hết trách nhiệm, người đáng thương là Hiểu Thần. . . . . .
Ba vẫn như trước ham mê bài bạc như mạng, Hiểu Thần còn nhỏ tuổi đã phải học cách tự lo liệu, còn phải giặt quần áo nấu cơm cho ba, nhưng cô ấy còn nhỏ như vậy, làm sao có thể giặt sạch quần áo? Vì vậy một cô gái, cũng thường mặc quần áo dơ bẩn, tóc từ lúc bắt đầu rối bời đến khi học được cách chải đầu, cũng là một quá trình thời gian dài.
Mà bết bát nhất chính là, có lúc ba thua đỏ mắt, sẽ đi uống rượu, uống say liền đem Hiểu Thần ra trút giận, mắng cô, thậm chí ra tay đánh cô. . . . . .
Mỗi khi đến thời điểm này, Hiểu Thần sẽ khóc tìm đến mẹ và chị, Hạ Vãn Lộ nhìn cánh tay tím bầm của Hiểu Thần, còn đau hơn so với đánh trên người mình. Đã từng dắt tay Hiểu Thần trở về cùng ba nói đạo lý, lúc thanh tỉnh ba cũng sẽ hối hận, sẽ ôm Hiểu Thần nói xin lỗi, nhưng, một khi đến trên bàn đánh bài, liền không còn là người nữa. . . . . .