Theo suy đoán của nàng, mục đích của hung thủ là bắt những bé trai khoảng mười tuổi và có ngày sinh là mùng chín tháng chín, giam giữ vài ngày rồi tra tấn dã man rồi sát hại, cuối cùng là vứt xác. Khoảng cách giữa các vụ án là bảy ngày, đó cũng là lý do nàng tạm thời không lo lắng cho an nguy của Hoàng Nhị Cẩu. Hôm nay là ngày mười tám tháng chín, chỉ mới qua hai ngày kể từ khi nạn nhân trước đó là Lưu Tiểu Chiêu bị hại, vẫn còn năm ngày nữa.
Nhưng điều kỳ lạ là, Lâm Tiểu Võ mới mất tích hai ngày trước. Nếu xét theo dòng thời gian này, thì nơi của hung thủ hẳn là đang giam giữ Hoàng Nhị Cẩu, lẽ ra hắn phải ra tay với Hoàng Nhị Cẩu trước mới đúng!
Hay là... hung thủ thực ra đang giam giữ rất nhiều đứa trẻ, đứa nào quấy khóc ầm ĩ thì giết đứa đó trước? Nhưng điều này cũng không có khả năng. Đại Lý Tự đã dán cáo thị, yêu cầu tất cả gia đình có con trẻ mất tích đều phải đến trình báo, nhưng đến nay vẫn chưa có thêm phụ huynh nào đến báo án con mình mất tích.
Lâm Tiểu Võ chỉ có một người mẹ, cha mất sớm, mẹ cậu bé chỉ có thể dựa vào việc giặt quần áo thuê cho hàng xóm để sống qua ngày, cuộc sống không hề khá giả.
Bây giờ đột ngột mất con, nước mắt của người nữ tử này đã cạn khô.
Bà nói rằng mình nhìn thấy cáo thị dán khắp các ngõ lớn phố nhỏ, mà con trai bà lại mất tích từ tối hôm kia, nên vô cùng lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra không. Giống như hai nạn nhân trước, Lâm Tiểu Võ cũng là một đứa trẻ ham chơi, hay chạy nhảy bên ngoài, ban đầu bà cũng không để tâm, nhưng bức họa mà quan phủ dán lên lại thực sự rất giống con trai bà.
Mang theo nỗi lo sợ bất an trong lòng, bà đến Đại Lý Tự, dưới sự dẫn dắt của quan sai, bà đi xem thi thể.
Giờ đây, bà hoàn toàn suy sụp, hai chân mềm nhũn không thể đứng vững. Mọi thứ tiếp theo đều trở nên mơ hồ, dường như có người đỡ bà dậy, lại dường như có người đưa một tách trà vào tay bà. Bà run rẩy cúi đầu uống nước, nước trà chảy hết xuống cằm mà bà cũng không hề hay biết.
Một lúc lâu sau, một cô nương trẻ tuổi mặc váy áo vải bố màu nâu ngồi xuống đối diện bà.
Cô nương ấy nói: “Ta là nữ ngỗ tác ở đây, bây giờ ta có vài chuyện muốn hỏi bà, có được không?”
Mẹ của Lâm Tiểu Võ ngơ ngác gật đầu.
Ôn Ngư không hỏi thẳng về chuyện của đứa trẻ. Một là trong tình huống này, việc bắt bà nhớ lại chuyện ngày con trai mất tích ngược lại có thể khiến bà vì cảm xúc kích động mà không nhớ ra chi tiết. Hai là so với những chi tiết lúc mất tích, nàng càng muốn biết những thứ khác hơn.
“Thường ngày thằng bé có nhiều bạn không?”
Mẹ Lâm sững người một lúc, sau đó mới khó nhọc đáp: “Rất… rất nhiều.”
“Vậy… sinh thần bát tự của thằng bé, người ngoài có biết không?”
Thực ra, cho đến trước khi gặp Mẹ Lâm, Ôn Ngư vẫn có chút bị mắc kẹt trong lối mòn suy nghĩ. Nàng không nhận ra mình đang ở thời cổ đại, nơi mà sinh thần bát tự là một thứ rất riêng tư, không giống như thời hiện đại, những thông tin này rất dễ bị lộ. Vì vậy, hung thủ và ba nạn nhân chắc chắn có mối liên hệ rất sâu sắc, nếu không làm sao hắn biết được những thông tin này?
Chẳng lẽ hung thủ và các nạn nhân là… bạn bè?
Nhưng một người trưởng thành lại qua lại thân thiết với một đám trẻ con thì cũng thật kỳ lạ.
Theo những gì biết được, hung thủ chắc chắn là một người đàn ông trưởng thành, điểm này không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng cụ thể có bao nhiêu người thì không rõ, song Ôn Ngư lại nghiêng về giả thuyết gây án theo nhóm.
Mẹ Lâm nói: “Chuyện này sao có thể để người ngoài biết được? Chỉ có họ hàng thân thích trong nhà mới biết sinh thần bát tự của bọn trẻ, ngay cả chính nó cũng không biết.”
Ôn Ngư nhận ra có điều không đúng: "Chính thằng bé cũng không biết ư? Lúc trước có phải quan sai đã hỏi bà về ngày sinh của thằng bé không?”