“Này… cô không biết bản quan rất nhiều tiền à? Đã có tiền rồi thì sao không mượn thêm chút đi? Ăn gà quay vịt nướng gì đó chẳng hạn.” Ninh Dã vừa nói vừa ghét bỏ giật giật bộ quần áo vải bố màu nâu của Ôn Ngư: "Bộ đồ này của cô xấu muốn mù mắt, đi, bản quan dẫn cô đi ăn ngon, rồi mua cho cô hai bộ váy mới.”
Thật ra Ôn Ngư cũng rất chán ghét bộ đồ này, đúng là xấu muốn mù mắt, nhưng vì chưa thân quen gì, nàng bèn ra vẻ sâu xa sờ cằm: “Bánh nhân thịt cũng ngon rồi, chỉ cần mua hai bộ quần áo là được. Vậy ta mượn ngài một lượng bạc, tính theo… lãi suất chín ra mười ba vào, thế nào?”
Ninh Dã cười khẩy, giơ tay búng nhẹ vào trán nàng: “Tiểu nha đầu, mua bộ quần áo thôi mà cũng tính lãi cắt cổ thế à? Sao cô không cầm cố luôn một ngón tay đi?”
Ôn Ngư: “…”
Ninh Dã không định so đo với Ôn Ngư, chỉ trêu chọc vài câu thôi. Nếu Ôn Ngư muốn ăn bánh nhân thịt thì cứ ăn nhưng ngay lúc hắn định móc bạc ra thì một cánh tay khác lại chen vào, đặt một thỏi bạc vụn lên quầy hàng, giọng nam thanh lãnh mà khàn khàn: “Ba cái.”
Ôn Ngư hơi kinh ngạc: “Cố… Cố đại nhân?”
Trăng sáng sao thưa, Ôn Ngư ôm bánh nhân thịt ngồi dưới thềm đá. Cố Yến và Ninh Dã đang bàn chuyện ở bên kia, nàng ngáp một cái, bắt đầu suy nghĩ tối nay mình sẽ ngủ ở đâu.
Một pháp y mà giờ lại chẳng khác gì một tên ăn mày.
Cố Yến còn không trả tiền công cho nàng, nhưng bánh nhân thịt ăn cũng không tệ. Làm việc hai ngày đổi được một cái bánh nhân thịt kể ra cũng không tồi.
Yêu cầu của nàng đối với cuộc sống ngày càng thấp.
Ăn xong bánh, nàng cầm một cành cây chọc kiến chơi. Nói thật là nàng muốn hỏi Cố Yến xem Đại Lý Tự có thể sắp xếp cho nàng một gian phòng không, nhưng sắc mặt Cố Yến rất tệ, dường như tâm trạng không tốt, Ôn Ngư không muốn tự đi tìm xui xẻo.
Sớm biết vậy đã mượn một lượng bạc từ Ninh đại nhân cho xong.
Nhưng dù có lấy được một lượng bạc đó thì chắc cũng chẳng có tác dụng gì.
Người trong Đại Lý Tự vẫn chưa biết nhìn nhận nàng thế nào nên cũng chưa sắp xếp chỗ ở cho nàng. Thân là con gái, nàng không thể nào chen chúc trên giường lớn cùng đám quan sai được, hơn nữa án tử còn chưa phá, biết đâu hung thủ vẫn đang như hổ rình mồi nhắm vào nàng, đám quan sai chưa chắc đã bảo vệ được nàng.
Nàng ngáp một cái, cảm thấy hơi mệt. Đúng lúc này, một bóng đen bao trùm lấy nàng.
Ôn Ngư đang ngáp dở, miệng còn há to đã ngẩng đầu lên, rồi thấy Cố Yến đang từ trên cao nhìn xuống mình.
Nàng vội ngậm miệng lại, nở một nụ cười: “Đại nhân về rồi ạ?”
Cố Yến hất cằm, không nói nhiều lời.
Ôn Ngư nhìn theo ánh mắt hắn, thấy đó là cửa phòng của chính hắn.
Ừm… Hình như mình mới là người không nên xuất hiện ở đây.
Nhưng tục ngữ có câu, có một thì có hai, lần này Ôn Ngư lười cả tìm cớ, nàng phủi mông đứng dậy, thành khẩn nói: “Đại nhân, ngài xem ngài phong thái như lan như ngọc, là bậc quân tử đàng hoàng, chắc hẳn cho ta ở nhờ một đêm cũng không phải chuyện gì khó khăn đâu nhỉ.”
Nàng vốn nghĩ sẽ phải tốn nhiều nước bọt, không ngờ hàng mày dài của Cố Yến hơi cụp xuống, lại không đáp lời mà tự mình đi vào phòng.
Đây là đồng ý rồi sao?
Ôn Ngư vội vàng đi theo, cánh cửa đã được sửa xong, trận mưa đêm qua cũng không để lại dấu vết gì. Nàng ngựa quen đường cũ lôi tấm đệm chăn ra, trải ở chỗ cũ, vừa quay đầu lại đã thấy Cố Yến vẫn ngồi trên giường.
Có lẽ vì trong phòng có ánh đèn, Ôn Ngư cứ cảm thấy má trái của hắn dường như hơi hồng hơn má phải.
Đây là bị ai tát một cái sao?