Đêm đó, Ôn Ngư lủi thủi đi theo sau Cố Yến. Nơi ở của hắn nằm ở một góc xa nhất của Đại Lý Tự. Cố Yến vừa mở cửa, Ôn Ngư đã vội vàng chuồn vào trong.
Tuy mới xuyên không đến đây được một ngày nhưng Ôn Ngư ít nhiều cũng đã hiểu được đôi chút đạo lý đối nhân xử thế. Nàng vô cùng lanh lợi pha trà cho Cố Yến, hai tay dâng lên trước mặt hắn.
Trăng rằm vằng vặc, bầu trời lấp lánh vài vì sao. Cố Yến cau mày nhận lấy chén trà từ tay nàng, nhưng không uống mà tiến lên vài bước rồi đổ xuống đất.
Ôn Ngư: "?"
Cố Yến nghiêm mặt nói: “Tối nay tuy chúng ta ở chung một phòng nhưng ngươi phải ngủ cạnh cửa. Lấy vệt nước này làm ranh giới, nếu ngươi bước qua thì cút đi.”
Ôn Ngư gật đầu như gà con mổ thóc.
Nàng thầm nghĩ, thế lực của hung thủ chắc cũng không lớn đến mức dám đột nhập vào cả nhà của Cố Yến.
Nàng vừa ngẩng đầu lên thì nghe bên ngoài một tiếng sấm vang trời, những hạt mưa lớn như hạt đậu tức khắc trút xuống. Ôn Ngư thầm nghĩ mình vào nhà thật đúng lúc, thì một tia chớp nữa lại giáng xuống: "Ầm” một tiếng, vừa hay đánh trúng cửa chính, khiến nó vỡ tan làm đôi.
Ôn Ngư bất ngờ không kịp đề phòng, bị nước mưa lạnh buốt xối ướt sũng từ đầu đến chân.
Cố Yến: “...”
Ôn Ngư: “...”
Hai mảnh cửa vỡ, một mảnh ngả vào trong, một mảnh đổ ra ngoài, lung lay trong gió, dường như đang mời gọi “hoan nghênh quý khách”.
Nàng nhìn vệt nước vừa được vạch ra trên mặt đất, rồi lại nhìn cánh cửa tan hoang đang lay động trong gió, bèn làm ra vẻ đáng thương hết mực: “Đại nhân, chẳng lẽ ngài muốn ta chưa kịp cúc cung tận tụy vì ngài đã chết cóng trước rồi sao?”
Cố Yến xoa trán, phất tay ra ngoài: “Phòng bên cạnh cũng có thể ngủ được.”
Hắn vừa dứt lời, lại một tiếng sấm nữa vang lên, mưa càng lúc càng to.
Ôn Ngư như được thần linh trợ giúp, chỉ tay ra ngoài mưa: “Ngài xem, đến ông trời cũng nhìn không nổi nữa rồi.”
Cố Yến không nói gì.
Hai người giằng co một cách kỳ lạ trong chốc lát, hắn mới chắp tay sau lưng đi vào phòng trong. Ôn Ngư thở phào nhẹ nhõm, bạo dạn đi theo sau hắn. Kết cấu của căn nhà này quả thật có chút kỳ diệu, bên ngoài chỉ là gian ngoài, phòng trong lại là một không gian khác, được ngăn cách bởi vách gỗ và rèm che tầng tầng lớp lớp, bên trong toàn là giá sách, chỉ có một chiếc giường ở phòng trong cùng.
Ngoài trời mưa gió bão bùng nhưng không một chút gió lạnh nào lọt được vào trong.
Ôn Ngư men theo cột nhà leo lên: “Đại nhân, có chăn nệm khác không? Ta ngủ dưới đất ở kia là được rồi, ngài yên tâm, nhất định sẽ cách ngài rất xa.”
Cố Yến day trán, dường như có chút đau đầu, tiện tay chỉ về phía dãy tủ gỗ hoàng hoa lê.
Ôn Ngư lập tức vui vẻ chạy tới tủ lôi ra một bộ chăn nệm, chọn một chỗ cách giường Cố Yến vừa đủ xa rồi hì hục trải xuống đất.
Nàng thấy Cố Yến vẫn còn ngồi, không có ý định tắt đèn đi ngủ, cũng không dám hỏi nhiều, dứt khoát lăn một vòng chui vào trong chăn, cố dỗ mình vào giấc. Nhưng đèn sáng quá nàng cũng không ngủ được, quay đầu nhìn lại, Cố Yến vẫn ngồi ở mép giường, hai tay khoanh trước ngực, không biết đang suy nghĩ gì.
Nàng cảm thấy nếu trực tiếp bảo người ta tắt đèn, e rằng Cố Yến sẽ cho rằng nàng vô lễ.
Thế là nàng lại kéo chăn lên cao hơn, che kín cả mắt.
Cố Yến lạnh lùng nhìn hành động của nàng, bật cười chế nhạo: “Ngươi có biết, nếu chuyện này đồn ra ngoài sẽ có hậu quả gì không?”
Ôn Ngư ngơ ngác: “Gì ạ?”
Cố Yến lạnh lùng nói: “Ngươi còn chưa xuất giá.”
Ôn Ngư chẳng hề bận tâm: “Thì có sao đâu? Hơn nữa, nếu ta ra ngoài, e là mất mạng trước khi kịp xuất giá ấy chứ.”
Cố Yến lại cứng họng.
Hắn định nói gì đó, nhưng Ôn Ngư đã nhanh hơn một bước, nghiêm túc nói: “Đại nhân, gánh nặng tâm lý của ngài lớn quá rồi. Ngài không nói, ta không nói, thì ai mà biết được chứ? Chẳng lẽ ngày mai ta lại ra cổng Đại Lý Tự dán cáo thị cho cả thiên hạ biết hay sao.”
Nàng ra vẻ ông cụ non, rút tay ra khỏi chăn rồi vẫy vẫy: “Với lại, ta cũng không chiếm tiện nghi của ngài đâu, đừng lo, qua đêm nay ngài vẫn băng thanh ngọc khiết.”
“Mà thôi, nếu đại nhân không ngủ được, có thể tâm sự với ta một chút.”
Cố Yến tức giận đáp: “Không nói.”
Thật ra Ôn Ngư cũng chẳng biết nên nói gì, nàng chỉ thuận miệng tìm chuyện mà thôi. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng thấy mình và Cố Yến quả thật chưa thân đến mức đó, nhưng người ta đã cho mình chỗ trú, mình cũng nên báo đáp một chút.
Thế là đôi mắt nàng sáng rực lên nhìn về phía Cố Yến: “Vậy hay là ta hát cho đại nhân nghe một bài nhé?”
Cố Yến: “...”