Kinh Hoa Nữ Ngỗ Tác - bản dịch Đường Đường

Chương 1: Ta Xuyên Không Thành Hung Thủ(1)

Trước Sau

break

Ôn Ngư ngây người. Nàng không thể ngờ rằng, chỉ sau một giấc ngủ, mình đã trở thành hung thủ giết người.

Nàng nhìn bộ quần áo vải thô trên người rồi lại nhìn thi thể đã sưng phình như người khổng lồ cách đó hơn một mét, cuối cùng là nhìn con dao găm và vết máu trên đó trong tay mình.

Trong phút chốc, nàng không tài nào phân định được tình huống nào còn tệ hại hơn.

Ôn Ngư vốn là một đứa trẻ xui xẻo nhưng nàng không ngờ mình có thể xui đến mức này.

Nàng là nữ pháp y trẻ tuổi nhất của sở cảnh sát thành phố. Với đầu óc thông minh và kỹ năng khám nghiệm tử thi siêu việt, con đường sự nghiệp của nàng có thể nói là thuận buồm xuôi gió, tiếc là chưa kịp nhận khen thưởng đã đột tử ngay khi đang làm việc, vừa tỉnh lại đã thấy mình ở nơi quái quỷ này.

Đây có lẽ là một bãi cạn ven sông. Rêu xanh ẩm ướt vừa dính vừa ghê, rắn rết chuột bọ tụ tập thành đàn trong góc. Cái xác đã sưng vù nằm ngửa cách đó không xa, mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi nàng.

Thi thể đã hoàn toàn trương phình, không thể nhìn rõ ngũ quan, càng khó phân biệt là nam hay nữ. Chỉ có thể thấy một khối mỡ căng phồng, hai mắt lồi hẳn ra khỏi hốc, da đầu gần như tuột khỏi trán.

Ôn Ngư trầm tư một lát. Kết hợp với vị trí hiện tại và con dao trong tay, chính nàng cũng không chắc mình có phải hung thủ hay không. Nàng phải xác nhận lại đã.

Nàng đặt con dao xuống đất, cẩn thận quan sát một lúc, xác định đây là một con dao găm có lưỡi dài khoảng 10 centimet, có thể dùng để phòng thân. Trên lưỡi dao có vết máu, nhưng lại có màu đỏ tươi, có thể kết luận đây là vết máu mới trong vòng vài giờ.

Nhưng kiểu dáng của nó rất kỳ lạ, trông không giống đồ vật hiện đại.

Lẽ nào mình đã xuyên không? Ôn Ngư xoa xoa gáy đang đau âm ỉ, đang định chống người đứng dậy thì ký ức của cơ thể này đột nhiên ùa về như thủy triều. Sắc mặt nàng tái nhợt đi, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì dòng ký ức đã mạnh mẽ tràn vào đại não.

Ôn Ngư, không cha không mẹ, tuổi mười sáu. Nàng là một cô nhi, chỉ có thể lên núi nhặt củi mang ra chợ bán lấy tiền. Nàng chưa từng đi học, không biết chữ cũng chẳng biết thêu thùa, cuộc sống của một tiểu cô nương vô cùng gian nan.

Ngay cả cái tên Ôn Ngư cũng là do nàng tự đặt, chỉ vì có một hôm nàng thèm ăn cá dưới sông.

“Nhưng tại sao mình lại ở cạnh một cái xác?” Ôn Ngư càng thêm hoang mang.

Đứa trẻ xui xẻo này hôm qua vẫn lên núi đốn củi như thường lệ, kết quả vừa đi đến lưng chừng núi đã bị người ta đánh một gậy từ sau lưng đến bất tỉnh. Khi tỉnh lại lần nữa, linh hồn trong cơ thể đã là nữ pháp y Ôn Ngư của thời hiện đại.

Điều đáng mừng là, mình chắc chắn không phải hung thủ.

Một người sau khi chết phải mất ít nhất từ bảy đến mười ngày mới sưng phình đến mức này. Trừ phi đầu óc mình có vấn đề, ngày nào cũng chạy tới ngủ cùng cái xác để bồi đắp tình cảm, nếu không thì dù thế nào nàng cũng không thể là hung thủ. Hơn nữa, vết máu trên dao còn rất mới, chắc chắn là do hung thủ cố tình vu oan cho nàng.

Lòng nàng nhẹ nhõm đi không ít, nàng bèn bước đến gần thi thể để xem xét kỹ hơn. Phải công nhận rằng, một mình khám nghiệm một cái xác trương phình thật sự có chút khó khăn. Vô số con ruồi nhặng đầu xanh vo ve bao phủ lấy thi thể, mức độ dày đặc này đủ để khiến người mắc chứng sợ lỗ chết ngất tại chỗ.

Nàng dùng tay trái che mũi miệng, một chân dẫm lên vũng dịch mỡ đen ngòm của thi thể. Lũ ruồi nhặng bị nàng dọa sợ liền bay tản ra xa một chút. Nhưng ngay khi nàng định nhìn kỹ hơn thì phía xa bỗng truyền đến tiếng bước chân, hơn nữa còn rất hỗn tạp, cho thấy số người tới cực đông!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mười mấy người hùng hổ tiến đến, tay ai nấy đều cầm vũ khí, lần lượt tiến vào rồi đứng yên tại chỗ, không có thêm động tĩnh nào.

Người nam tử đứng giữa có vóc người cao ráo, ngũ quan tuấn tú, mình khoác áo gấm. Chỉ đứng yên ở đó thôi cũng toát ra khí chất cao quý và kiêu bạc, khiến người khác không dám nhìn thẳng. Quan trọng hơn là, trên vạt áo của hắn có thêu họa tiết rồng cuộn bằng chỉ vàng.

Trái tim Ôn Ngư khẽ thịch một tiếng. Bất kể là triều đại nào, chỉ có hoàng tộc mới được dùng hoa văn rồng.

Nàng mơ hồ cảm thấy tình hình hiện tại có chút không ổn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc