Cảnh Trình Ngự sửng sốt,bản năng vươn tay đẩy bàn tay mềm kia,tuấn mi nhíu lại.
Tô Lạc Hương bị hắn đẩy một cái,thiếu chút nữa là lảo đảo,vội vàng giải thích:“Thất vương gia,bên miệng ngài có chút ô uế,ta chỉ là muốn giúp ngài lau.” Đem thảo nhân đáng ghét Tôn Đạo Tiền chuốc say,nàng rốt cục có thể cùng hắn một mình ở chung,cơ hội tốt này nàng có thể nào bỏ qua.
Lại đưa tay hướng gần chút bên miệng,hắn biểu tình lạnh lùng trừng mắt nàng,“Trên mặt bổn vương có cái gì,bổn vương sẽ tự mình lau.”
Nàng ngượng ngùng thu hồi tay,nói sang chuyện khác,“Vương gia vừa mới suy nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy? Ngay cả Tôn lão cùng ngài nói chuyện cũng đều không có nghe thấy.”
Cảnh Trình Ngự không có trả lời nàng,thu dọn quân cờ rồi đứng dậy,xoay người rời đi.
“Vương gia……” Tô Lạc Hương một phen kéo lấy ống tay áo của hắn,biểu tình điềm đạm đáng yêu,đôi mắt to ngập nước đưa tình nhìn hắn,vẻ mặt này,mặc cho ai thấy cũng không cầm lòng được mà tâm sinh trìu mến,không đành lòng cự tuyệt nàng.
Cố tình Cảnh Trình Ngự là ngoại lệ,hắn không khách khí bỏ tay nàng ra,nhíu mày,“Ngươi muốn làm cái gì?”
Nàng đáng thương cắn cắn môi,ôn nhu nói:“Vương gia sao lại chán ghét ta,có phải hay không bởi vì nghĩa huynh ta là An Lăng vương Võ Tử Ưng?”
Lời này nói ra liền như một mũi tên hung hăng đâm vào ngực,biểu tình lạnh lùng của hắn nháy mắt trở nên vô cùng tàn nhẫn.
“Chuyện giữa huynh ta cùng Vương gia lúc trước ta có biết một chút,ta hiểu được năm đó chân Vương gia……” Nói tới đây,nàng mở lớn miệng. (thực ra giống há hốc mồm hơn! =..= cơ mà để thế thì hơi “ba chấm”! *che miệng cười gian*)
Hai năm trước,Thất vương gia phụng chỉ đến An Lăng xem xét tình hình thiên tai,Võ Tử Ưng cố ý phái sát thủ tập kích,giả trên danh nghĩa chính mình bị mưu sát,kì thực chính là muốn lấy mạng Thất vương gia.Việc này ở An Lăng là một bí mật công khai,tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa hai người từ đó càng chuyển biến xấu.
Khi đó nàng mới mười sáu tuổi,vô ý nghe lén cha nàng cùng An Lăng vương bí mật mưu đồ kế hoạch.Không bao lâu,chợt nghe nói Thất vương gia trên người bị trọng thương,tuy rằng giữ được mạng,lại bởi vì ngã vào vách núi mà chặt đứt một chân.
Lần này nhập kinh,nàng đặc biệt quan sát chân Cảnh Trình Ngự,hắn lúc đi đường xác thực có chút tật,tuy rằng không phải thực rõ ràng,nhưng đối với nam nhân mà nói tựa như một sự sỉ nhục,có lẽ nàng không nên nhắc tới.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Cảnh Trình Ngự không phủ nhận chính mình chán ghét nàng cùng Võ Tử Ưng có liên quan.
Tuy rằng nàng trên danh nghĩa là nghĩa muội của Võ Tử Ưng,lần này nhập kinh là vì hoàng thất kết thân,nhưng chỉ cần mọi người dùng chút đầu óc đều sẽ biết,nàng lần này vào kinh,căn bản chính là làm cơ sở ngầm cho Võ Tử Ưng,bởi vậy mặc kệ bề ngoài của nàng có bao nhiêu đẹp,đều không thể làm cho hắn đối với nàng sinh ra nửa phần hảo cảm.
“Thất vương gia,ta biết ngài cùng Hoàng Thượng đối với lần nhập kinh này của ta có chút hoài nghi cùng khúc mắc,tuy rằng nghĩa huynh xác thực muốn ta thâm nhập vào hoàng thất,nhưng……Xin ngài tin tưởng ta,ta chỉ là phận nữ nhi nhất giới nhược trí (hiểu đại loại như phận nữ nhi đầu óc hạn hẹp…ta cũng k chắc! =)) ),nếu Vương gia nguyện đối đãi thật tình,ta…..ta nhất định sẽ không phụ Vương gia.”
Trước khi vào kinh,nghĩa huynh không ngừng nhắc nhở nàng,trừ bỏ muốn nàng lấy gương đồng trong tay Thất vương gia,còn muốn nàng làm tốt người nằm vùng,tùy thời điểm báo cáo cho hắn.Mà nàng không muốn làm quân cờ bị lợi dụng,cha nàng có thể không cần hạnh phúc của nàng,nàng cũng không muốn chính mình khi còn sống bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Nàng chính là một nữ nhân,đơn thuần muốn tìm một phu quân có thể dựa vào,nếu có người có thể đạt thành nguyện vọng của nàng,nàng tình nguyện phản bội nghĩa huynh cùng phụ thân,lưu lại lâu dài tại kinh thành.
Cảnh Trình Ngự mặt nhăn mày cau,tức giận trừng mắt liếc nàng một cái.“Ngươi có phải lầm không? Đầu tháng sau ngươi sẽ gả cho hoàng đế làm phi,cho dù muốn tìm một nam tử thật tình đối đãi ngươi,kia cũng nên tìm hoàng đế,không phải bổn vương.” Cho dù hắn có đần độn,giờ phút này cũng rốt cục nhìn ra Tô Lạc Hương đối với mình sinh ra ý tưởng không nên.
Tô Lạc Hương nghĩ đến hắn kiêng kị hoàng đế,vì thế liều lĩnh nhào vào trong lòng hắn,gắt gao ôm lấy hắn.“Vương gia,có lẽ ngài không tin,nhưng ta còn muốn nói,từ lần đầu tiên gặp mặt ngài,tâm của ta đã vì ngài mà rung động.Ta không muốn gả cho hoàng đế làm phi,người trong lòng ta,từ đầu tới cuối đều chỉ có một người là Vương gia.”
“Ngươi điên rồi?” Cảnh Trình Ngự không nghĩ tới nữ nhân này cư nhiên lại lớn mật như thế,trong lúc nhất thời vì kinh ngạc đã quên đẩy nàng ra.
“Ta không điên,ta chỉ là nói ra ý nghĩ nội tâm chân thực nhất của ta mà thôi.”
Tô Lạc Hương từ nhỏ liền can đảm cẩn trọng,làm việc cũng đều là suy nghĩ cho bản thân,sau khi nhận rõ tâm tư mình,liền phái người hỏi thăm tương quan tình báo về Cảnh Trình Ngự,biết người này là Thất vương gia thích làm theo ý mình,được tiên hoàng ban cho đặc quyền,lại chịu sự sủng ái của đương kim hoàng thượng,dung túng hắn muốn làm gì thì làm.
Nói cách khác,cho dù Thất vương gia mở miệng muốn nàng,nàng tin tưởng hoàng đế cũng sẽ không trách phạt hắn.
“Hậu cung phi tử như mây,ta cũng không muốn chung chồng với nhiều nữ nhân như vậy,tuy rằng ta biết Vương gia đã có Vương phi,đối với ngài ta không ngại làm sườn phi…..”
Không chờ nàng nói cho hết lời,hắn đã không khách khí đem nàng đẩy ra,“Ngươi đang nằm mơ!”
“Chẳng lẽ ngài cam tâm tình nguyện giữ nữ nhân vừa béo vừa ngu kia cả đời sao?” Bị hắn đẩy ra,nàng buồn bực hỏi.
“Vừa béo vừa ngu?” Nghe nữ nhân kia hình dung như vậy về nương tử nhà mình,hắn đột nhiên cười lạnh.“Ở trong mắt bổn vương,Ninh Nhi các phương diện đều thắng ngươi vô số lần.Tô Lạc Hương,ngươi có lẽ có một dung mạo tuyệt sắc,nhưng hành vi của ngươi lại làm cho bổn vương cảm thấy phi thường ghê tởm.” Dừng một chút,hắn lại nói:“Nếu ngươi còn muốn ở kinh thành làm tốt cơ sở ngầm cho Võ Tử Ưng,liền bảo vệ tốt bổn phận của ngươi,đừng ở trước mặt bổn vương gây sóng gió.”
Tô Lạc Hương mặt đỏ tai hồng,này đại khái là lời khó nghe nhất từ nhỏ đến lớn nàng từng nghe qua.Mà điều làm nàng không thể chịu đựng được,là những lời này lại xuất phát từ trong miệng nam nhân mà nàng đem lòng yêu thương đã lâu.
Trong lúc nhất thời,bi phẫn,ảo não,oán hận,ghen tị…….Đủ loại cảm xúc cùng nhau nảy lên trong lòng,nàng bất cứ giá nào bổ nhào vào trong lòng Cảnh Trình Ngự,hôn lên đôi môi hắn.
Đột nhiên,bức rèm che vang lên một tiếng rầm,ngay sau đó một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới trong tai hai người – -
“Các ngươi đang làm cái gì?”
Nằm ngoài ý muốn,người tới cư nhiên là Thiên Tử đương triều Cảnh Trình Hiên.
Hắn phê chuẩn tấu chương xong,nhàn rỗi đến vô sự,nhất thời nghĩ tới thăm xem Tô Lạc Hương học tập lễ nghi cung đình,liền vui vẻ nhanh bước chân tiến đến nơi này.
Bởi vì sợ quấy rầy lão Thái Phó dạy học,hắn liền không cho gia nhân thông báo,không nghĩ tới lại ngoài ý muốn để cho hắn thấy một màn như vậy – thất đệ của hắn,cùng nữ nhân sắp trở thành phi tử của hắn,cư nhiên liên kết phản bội hắn!
Hắn phi thường tức giận,nếu là bình thường đối với thất đệ này cứ việc dung túng mọi bề,nhưng thân là một nam nhân,lại là đứng đầu thiên hạ vua của một nước,hắn không thể chịu đựng được phản bội như vậy.
Tô Lạc Hương bị người tới làm hoảng sợ,nàng nguyên bản chính là đơn thuần không cam lòng Cảnh Trình Ngự đối với mình coi như vô hình,mới nhất thời xúc động nhào vào trong lòng hắn,không nghĩ tới hoàng đế nhưng lại sẽ xuất hiện ở phía sau.
Nàng chột dạ sợ hãi,vẻ mặt kích động thối lui ở một bên,lộ ra bộ dáng kinh ngạc đối với Cảnh Trình Hiên nói:“Hoàng Thượng,xin người không nên trách tội Thất vương gia,hắn……Hắn chính là nhất thời khó kìm lòng nổi mới đối với Lạc Hương làm ra loại cử chỉ không an phận này.” (ồ zia,nữ phụ rất mặt dày! =)) )
Cảnh Trình Ngự không nghĩ tới nữ nhân này cư nhiên có thể vô sỉ như vậy,vì tự bảo vệ mình,ngay cả loại lời nói dối tày trời này cũng đều xả ra được.Hắn là thực sự rất tức giận,nhưng nếu nói ra là là chủ động yêu thương nhung nhớ,kia hoàng huynh mặt mũi sẽ bị đem đặt ở chỗ nào? Nghĩ đến này,hắn chỉ có thể lãnh nghiêm mặt,nắm chặt hai đấm,đem lời muốn nói nuốt trở lại trong bụng.
Cảnh Trình Hiên sắc mặt cũng phi thường khó coi,trước mặt thất đệ,hắn luôn luôn có phong phạm huynh trưởng,chính là kết quả do hắn không ngừng dung túng,cuối cùng là đổi lấy phản bội vô tình cùng trường hợp khó có thể chịu đựng được như thế này.
Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Lạc Hương,“Đi xuống,trẫm hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi.”
Tô Lạc Hương kinh hãi không thôi,nàng biết vu hãm Cảnh Trình Ngự kết quả khẳng định sẽ đưa tới oán hận của hắn,nhưng là…..Nếu nàng thừa nhận là chính mình chủ động,như vậy nàng nhất định rốt cuộc sẽ không thể thấy ánh mặt trời ngày mai.
Trước khi đến kinh thành,nghĩa huynh ân cần dạy bảo,muốn nàng nghĩ biện pháp phá hỏng mối quan hệ giữa Hoàng Thượng cùng Thất vương gia,hắn tin tưởng vững chắc vào mỹ mạo của nàng,có thể làm bọn huynh đệ kia nháo loạn,trở mặt thành thù…..
Cũng tốt,nếu nàng nhất định không chiếm được tình yêu của Cảnh Trình Ngự,như vậy,khiến cho nam nhân này bị hủy diệt trên tay nàng đi.
Mang theo loại ý nghĩ ác độc ấy,nàng không hề hối cải,xoay người rời đi.
Lệnh Tô Lạc Hương rời đi xong,qua một hồi lâu,Cảnh Trình Hiên mới mở miệng đánh vỡ trầm mặc,“Thất đệ nếu thích nàng,trẫm có thể hạ chỉ,đem nàng đưa vào vương phủ ngươi làm sườn phi.”
“Hoàng huynh,ngươi tin tưởng ta sẽ làm ra loại sự tình này?”
Hắn lạnh lùng cười,“Việc ngươi làm làm trẫm khó có thể chấp nhận được,chẳng lẽ còn thiếu chuyện gì sao?”
Không nghĩ tới huynh trưởng luôn luôn dung túng mình cư nhiên sẽ nói ra những lời nói nghi ngờ như thế,Cảnh Trình Ngự sắc mặt nhất thời trầm xuống.
“Trẫm biết,năm đó phụ hoàng kỳ thật muốn đem ngôi vị hoàng đế giao cho ngươi,chính là hoàng tộc Nam Nhạc ta tổ lệ hướng truyền đến con lớn không truyền cho người chưa trưởng thành,cho nên phụ hoàng mới không thể không nhịn đau bỏ những thứ yêu thích,đem ngươi tiễn bước.”
Có thể hắn là trưởng tử do phụ hoàng cùng mẫu hậu sở sinh,nhưng chân chính được bọn họ yêu thích cùng coi trọng,cũng là tiểu thất đệ bốn tuổi của hắn.
Trước đây Cảnh Trình Ngự thông minh lanh lợi,ba tuổi biết viết tự,năm tuổi biết làm thơ,phản ứng linh mẫn,tốc độ học tập cũng rất nhanh.Nhưng Nam Nhạc truyền thống lập lớn không lập bé,bởi vậy tuy rằng phụ hoàng phi thường yêu thương thất đệ,lại vẫn ngại tổ lệ,đem hắn thân là hoàng trưởng tử lập làm thái tử.
Mà phụ hoàng sợ hãi thất đệ kiệt xuất sau khi lớn lên sẽ cùng thái tử tranh vị,hai huynh đệ tàn sát lẫn nhau,liền lấy cớ thất đệ thân thể suy nhược nhiều bệnh,nhịn đau đưa hắn phó thác giao cho lão hữu Mạc Thượng Ly,đưa lên núi giả chữa bệnh,thật ra là giam lỏng.
Đồng thời,ngài cũng lo lắng thái tử sau khi đăng cơ sẽ trừ bỏ thất đệ -cái đinh trong mắt,cái gai trong thịt này,cho nên phụ hoàng trước khi lâm trung mới ban thưởng thất đệ kim bài miễn tử cùng đặc quyền miễn quỳ hành lễ,bảo đảm địa vị cùng an toàn cho thất đệ ở trong cung.
Bởi vậy cũng biết,ở trong mắt phụ hoàng,người mà ngài hết mực coi trọng vẫn là thất đệ.
Mà hắn không oán không hận,một lòng thầm nghĩ làm tốt việc hoàng đế này,cũng phải trả một giá rất lớn,chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ? Hiện tại liền ngay cả một nữ nhân,thất đệ cũng muốn cùng hắn tranh sao?
“Hoàng huynh,ngươi không tin ta,ta không có lời nào để nói.Bất quá ở thời điểm ngươi nghi ngờ ta,mời ngươi hảo hảo suy nghĩ một chút,lời nói của Tô Lạc Hương kia đến tột cùng có đáng giá cho ngươi tin tưởng hay không.” Bỏ lại những lời này,Cảnh Trình Ngự không nghĩ ở lại,xoay người nhanh chóng rời đi.
Hai huynh đệ luôn luôn hòa hợp,lần đầu tiên sinh ra hiềm khích.
Sau nửa canh giờ,một nhân vật huyền bí cấp Cảnh Trình Hiên một tin tức kinh người,cuộc đời này tới nay,hắn rốt cục lần đầu đối với chính đệ đệ mình sinh ra sát khí.
Cái người Tô Lạc Hương kia thật sự làm ra loại chuyện này sao?
Sau khi Quan Ninh Nhi từ miệng Cảnh Trình Ngự biết được hôm nay ở trong hoàng cung phát sinh ra chuyện gì,nhịn không được mà chấn động.
“Đây rõ ràng là vu oan hãm hại a! Nàng ta rõ ràng là muốn làm cho Hoàng Thượng với Vương gia tâm sinh khúc mắc,mới cố ý châm ngòi phá vỡ cảm tình huynh đệ các người.Kia Hoàng Thượng nói như thế nào? Hắn tin sao?”
Cảnh Trình Ngự đang uống trà,bởi vì trong cung nghẹn một bụng khí,sắc mặt thủy chung không tốt,tới tận khi trở lại vương phủ,nghe nương tử nhà mình líu ríu nói không ngừng,đáy lòng âm u mù mịt của hắn mới nháy mắt tan thành mây khói,tâm tình rộng mở trong sáng.
Xem ra sư phụ nói đúng,Ninh Nhi quả nhiên là phúc tinh của hắn,vô luận tâm tình của hắn có bao nhiêu ác liệt,chỉ cần tiểu nữ nhân này bồi bên người hắn,có thể xoa dịp cảm xúc hắn.
“Hoàng Thượng cũng không phải đứa ngốc,ta nghĩ hắn sẽ không hồ đồ đến thực đã cho rằng ta đối với nữ nhân ghê tởm kia có hứng thú.” (ồh zia,ca cứ mơ đi!)
Quan Ninh Nhi không khỏi cười nói:“Sao lại kêu người kia là nữ nhân ghê tởm? Lạc Hương quận chúa mỹ mạo là mục cộng đổ (ta tra dịch đại loại từng từ gộp lại là ý chỉ 1 sự thật hiển nhiên,nhìn qua là thấy—cái này là do Sal hiểu như thế).”
Cảnh Trình Ngự khinh thường cười nhạt.“Ở trong mắt bổn vương,nàng ta từ trong ra ngoài đều phi thường ghê tởm.”
“Vương gia quả nhiên không phải nam nhân biết thương hương tiếc ngọc.” Tuy rằng miệng nói như vậy,nhưng thấy phu quân đối với một đại mỹ nhân như vậy cư nhiên không chút nào động tâm,nàng kỳ thật là rất vui vẻ trong lòng.
“Bổn vương nếu đối với nữ nhân trên đời đều thương hương tiếc ngọc,trong vương phủ này còn có chỗ cho Quan Ninh Nhi nàng dung thân sao?” Nói xong,hắn liền một phen nhéo miếng thịt béo trên người nàng.
Quan Ninh Nhi hơi hơi đau,vội vàng né tránh,đáng thương xoa chỗ bị thương của mình,tiếp tục lẩm bẩm,“Xem ra mẹ thần thiếp cho thần thiếp bảo kính quả nhiên thực linh,chàng xem,buổi sáng xuất môn thần thiếp đã nói gương rơi trên mặt đất khẳng định không có chuyện tốt,hiện tại ứng nghiệm rồi?”
“Bổn vương là không tin chuyện quỷ thần.” Bất quá,Cảnh Trình Ngự quả thật cũng hiểu được sự tình cũng không có đơn giản như vậy.
Hai vợ chồng ở trong phòng trò chuyện câu được câu không,bỗng nhiên nghe được tiếng gõ cửa hoang mang rối loạn của Tề Dương:“Vương gia,Hoàng Thượng giá lâm,triệu ngài ra ngoài nghênh giá.”
Cảnh Trình Ngự cùng Quan Ninh Nhi liếc nhau,trong lòng đồng thời sinh ra một cỗ dự cảm điềm xấu.
Trong nháy mắt hắn đứng dậy,nàng kéo lấy y bào của hắn nói:“Nếu Hoàng Thượng nói gì đó khó nghe,Vương gia đừng tức giận,lấy dĩ hòa vi quý.”
Hắn run sợ một lúc lâu,khẽ gật đầu,sửa sang lại y bào một chút rồi tiến đến nghênh giá.
Ở trước đại sảnh nhìn thấy huynh trường mặc Hoàng Long bào xuất hiện trước mắt,Cảnh Trình Ngự đang muốn mở miệng vấn an,lại bị hoàng huynh giành trước.
“Trên người Thất vương phi,có hay không thực sự có một bản đồ chứa khối bảo tàng?”
Vấn đề này đem hỏi làm hắn trở tay không kịp,hắn vạn lần không nghĩ tới hoàng huynh cư nhiên hỏi cái này.
Lúc trước khi hắn điều tra nghe ngóng mục đích Võ Tử Ưng muốn kết hôn Quan Ninh Nhi,cũng không có tính đem bí mật này công khai.Hắn tin tưởng vững chắc,chỉ cần hắn không nói,Võ Tử Ưng tự nhiên cũng sẽ không đem sự tình lộ ra.Dù sao chuyện tàng bảo đồ này nếu bị lan truyền ra bên ngoài,chẳng những sẽ khiển cho nội loạn,mà rất nhiều người có dã tâm sẽ có ý tranh đoạt,chỉ cần sai một ly,sinh mệnh Quan Ninh Nhi có lẽ cũng sẽ bị uy hiếp.
Hắn đều không phải là cố ý giấu diếm hoàng huynh,sở dĩ không có báo cho huynh biết,chính là nghĩ muốn đợi chuyện Võ Tử Ưng dự mưu làm phản bị vạch trần,đem ra công lý rồi sau mới mở miệng.
Chính là không nghĩ tới hoàng huynh cư nhiên lại tự động tìm tới cửa hỏi việc này,đây chẳng phải là ý,hoàng huynh đối với hắn đã không còn tín nhiệm?
Gặp Cảnh Trình Ngự thật lâu không đáp,Cảnh Trình Hiên phi thường thất vọng,hắn thở dài một tiếng cười nói:“Trẫm nói quả nhiên là đúng vậy,phải không?”
Nếu hắn không phái người âm thầm tra mục đích Tô Lạc Hương đến kinh lần này,cũng sẽ không ngoài ý muốn tra được về bí mật tàng bảo đồ,biết được Thất đệ thé nhưng có dị tâm khác……
“Khó trách lúc trước tại triều đường ngươi lại kiên trì muốn lấy Quan Ninh Nhi làm phi,lúc ấy trẫm còn tưởng rằng,ngươi luôn luôn cùng Võ Tử Ưng bất hòa,chỉ vì hắn muốn kết hôn cho nên ngươi mới cố ý muốn cướp,không thể tưởng được…….”Hắn cười lạnh một tiếng,“Trẫm tín nhiệm ngươi như thế,ngươi cư nhiên đối với trẫm chứa nhiều giấu diếm? Thất đệ,cho dù ngươi để ý trẫm năm đó đoạt vị trí của ngươi,nhưng từ sau khi phụ thân băng hà,trẫm đối đãi với ngươi như thế nào,trong lòng ngươi hẳn là phi thường rõ ràng.Ngươi cố ý giấu diếm chuyện tàng bảo đồ,có phải hay không cũng muốn một ngày kia giống như Võ Tử Ưng,đánh một kích vào đầu trẫm?”
“Hoàng huynh,ở trong mắt ngươi,ta là người như vậy sao?”
“Trẫm không tin năm đó phụ thân không đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ngươi,ngươi một chút cũng không hận.”
Cảnh Trình Ngự cũng cười lạnh nói:“Ngươi và ta là huynh đệ cùng cha cùng mẹ,giang sơn do ai quản,chung quy đểu họ Cảnh,ngươi không nghi ngờ ta,ta liền toàn tâm toàn ý làm việc cho ngươi;Ngươi nếu nghi ta,xung đột vũ trang ta Cảnh Trình Ngự cũng không sợ ngươi.Không phải ta thanh cao,mà là đối với ngôi vị hoàng đế này ta thật sự không cần!”
“Hoàng huynh,ta từ nhỏ đến lớn,tự hỏi chưa làm qua chuyện gì có lỗi với ngươi,nếu ngươi cố ý muốn giúp chính mình tìm cái cớ hả giận nói xấu ta,phương pháp này,thật sự là phi thường ngây thơ.”
Thân là vua của một nước Cảnh Trình Hiên,chưa bao giờ bị người ta phản kháng như thế,nhất thời giận để bụng,“Vì sao trẫm muốn hả giận?”
“Ngươi cho ta thật sự không biết,năm đó khi phụ hoàng cố ý đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta,ngươi có bao nhiêu ghen tị,bao nhiêu lo lắng sao?”
“Ba!” một cái tát thật mạnh,không hề báo trước đá đến trên mặt Cảnh Trình Ngự.
Đây là bế tắc mà đáy lòng Cảnh Trỉnh Hiên không mong muốn đối mặt nhất,mà thất đệ cư nhiên liền như vậy đưa chuyện hắn trốn tránh nhiều năm vạch trần ra ngoài,làm mặt hắn không còn ánh sáng.
“Ngươi làm càn quá!”
Cảnh Trình Ngự mềm nhẹ xoa hai má đau,không cần trả lời:“Đó là bởi vì hoàng huynh ngươi,xúc phạm đến điểm mấu chốt của ta.”
“Hừ! Nói đến điểm mấu chốt dễ dàng tha thứ,trẫm cũng rất muốn nói với ngươi,nếu ngươi không muốn làm cho trẫm đối với ngươi sinh ra hiềm khích,liền ngoan ngoãn nói nương tử ngươi đem tàng bảo đồ của nàng giao ra đây.” Thân là đế vương,hắn tuyệt không cho phép người hay sự vật gì uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của hắn tồn tại.
“Kia cũng không phải tàng bảo đồ gì,chỉ là một cái tiểu gương mẹ nàng trước khi mất lưu lại cho nàng mà thôi.”
“Nếu thật sự chỉ là một cái tiểu gương,vì sao Võ Tử Ưng muốn cướp? Lại vì sao ngươi cũng muốn liều mạng đoạt?”
“Đó là bởi vì ta không muốn là cho Võ Tử Ưng như nguyện!”
“Hừ! Lý do này tìm cũng thật đường hoàng!”
“Mặc kệ lý do này đường hoàng hay không,đồ của nương tử ta,không có sự đồng ý của nàng,ta sẽ không tùy tiện lộn xộn.”
“Thực nhìn không ra thất đệ lại là một loại si tình như vậy.”
“Không thể so với hoàng huynh,đơn giản một cái Tô Lạc Hương nho nhỏ châm ngòi,liền đối với thân huynh đệ hơn hai mươi năm của mình mà giận dữ.”
Những lời này cũng giống như một cái bàn tay thật mạnh,hung hăng đá trên mặt đương kim thiên tử.
Cảnh Trình Hiên bĩu môi,có loại cảm giác đau vô lực.Cho dù che giấu như thế nào,hắn cũng không thừa nhận Tô Lạc Hương thật là một cái ngòi nổ,đưa hắn với thất đệ nhiều năm oán hận cổ não như vậy dẫn phát ra.
“Mặc kệ ngươi nói như thế nào,trẫm chỉ hạn cho ngươi,ba ngày! Nếu trong vòng 3 ngày không đem đồ vật kia giao ra đây,trẫm………nhất định không buông tha ngươi!” Nói xong,hắn hất góc áo long bào,đứng dậy tức giận rời khỏi vương phủ.
Hai bên nô bộc bị dọa ngốc vẫn quỳ trên mặt đất không dám đứng lên,ở trong mắt bọn họ,đương kim hoàng đế đối Thất vương gia mọi cách dung túng,lại không nghĩ rằng kia chính là bình thản ngoài mặt,biều hiện giả dối gạt người.
Hoàng Thượng chung quy là Hoàng Thượng,đối với chướng ngại uy hiếp đến hoàng quyền của hắn,chu dù là huyết nhục chí thân,hắn cũng nhất định sẽ trảm thảo trừ căn,trừ tận gốc trừ. (=diệt cỏ tận gốc)
Tránh ở phía sau cửa nghe lén,Quan Ninh Nhi run run vuốt di vật mẫu thân cấp cho nàng,sau khi suy nghĩ thật lâu,chậm rãi đi đến bên người phu quân,đem hai tay dâng gương.“Vương gia,cái này,ngày mai chàng liền giao cho Hoàng Thượng xử trí đi.”
Cảnh Trình Ngự hoàn hồn,nhìn tiểu gương nàng phi thường trân ái,“Nàng là có ý gì?”
Nàng kinh ngạc nhìn trên gương mặt tuấn mỹ của hắn xuất hiện rất nhiều nếp nhăn,nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve.
“Thần thiếp không muốn bởi vì một cái vật ngoài thân làm cho Vương gia chàng bị thương tổn.” Cho dù thứ này thật sự có giấu bảo tàng thì như thế nào? Từ nhỏ đến lớn,nàng chân chính muốn,cho tới bây giờ liền cùng tài phú không có quan hệ.Nàng thầm nghĩ tìm một nam nhân thật tình đối đãi với mình,hạnh phúc cùng cả đời.
“Nàng thật ngu ngốc,nàng thực nghĩ chỉ cần giao gương này ra,nghi kỵ của hoàng huynh đối với ta sẽ biến mất sao?”
Cảnh Trình Ngự vừa đau lòng vừa tức giận nói.
Đóng băng ba thước,một ngày lạnh giá,từ năm đó chính mình bị An Lăng vương bày kế mưu hại,mà hoàng huynh lúc đó cũng không nghe không hỏi,hắn cũng đã biết – huynh đệ tốt cùng hoàng huynh của mình mặt ngoài,ký thật vẫn đều thực để ý sự tồn tại của hắn.
“Ninh Nhi,nếu có một ngày,ta từ bỏ địa vị Vương gia cùng quyền thế,biến thành một cái dân chúng bình thường,nàng……có nguyện ý hay không cùng ta ẩn cư núi rừng,sống những tháng ngày bình thường?”
Nàng nghẹn ngào một tiếng,rơi lệ,gật đầu thật mạnh,“Ninh Nhi kiếp này chỉ vì một mình chàng mà sống,chàng ở nơi nào,Ninh Nhi liền ở nơi đó.”
Trong lòng hắn ấm áp,một tay ôm nàng vào lòng,khàn khàn giọng nói:“Có những lời này là đủ rồi.”