Nàng cũng không phải ăn gan hùm tim báo,Vương gia không gọi đến,nàng nào dám tùy tiện đến quấy rầy?
“Còn thất thần làm gì? Đem xiêm y thoát (cởi) ra,ngoan ngoãn xuống dưới bồi bổn vương tắm rửa,sau đó đi trên giường nằm hảo hầu hạ bổn vương.”
Cảnh Trình Ngự cảm thấy chính mình khẳng định là bị bệnh,lại còn một phen nói ra những lời ngây thơ như vậy……Hắn chỉ là có chút tưởng niệm hương vị của nàng,muốn cùng nàng ôn tồn,mà hắn con người này không biết nói cái gì lời ngon tiếng ngọt,cho dù trong lòng thực chứa một người,cũng tuyệt đối không thể nói được những lời lẽ dễ nghe,kiên nhẫn dỗ dành an ủi.
Phương thức biểu đạt trắng trợn của hắn làm Quan Ninh Nhi đỏ mặt,đứng cũng không được,đi cũng không xong.
Cảnh Trình Ngự cũng xấu hổ không thôi,hắn đường đường là một vị Vương gia,lại có thể nói ra những lời ngu xuẩn như vậy! (gật gật đầu)
Quan Ninh Nhi cắn môi,đỏ mặt,bộ dáng thẹn thùng thập phần hấp dẫn người,hắn rốt cuộc nhịn không được,“Xoát!” một tiếng từ trong nước đứng lên,một tay bắt lấy nàng kéo lại gần,thân mình nhất loan,đồng thời dùng một chút lực,liền ngồi chỗ cũ đem nàng ôm vào trong thùng nước.
Trong thùng nước hai người ngực dán ngực,bốn mắt giao nhau,một người hô hấp dồn dập,một người đầy mặt ửng hồng.
Cảnh Trình Ngự chỉ cảm thấy bụng một trận khô nóng,cúi đầu hôn lên phấn môi kiều diễm ướt át của Quan Ninh Nhi.
Động tình khó nhịn,hắn một phen tê tái xiêm y ẩm ướt trên người nàng,hai người một đường hôn,từ trong nước hôn đến trong phòng,lại theo từ trong phòng hôn đến trên giường.
Ngoài cửa Bích Tình nghe được thanh âm trong phòng truyền ra,đỏ mặt,nhanh chóng đóng cửa phòng rời đi.
Một lần triền miên lần trước,Cảnh Trình Ngự phi thường thô bạo,nhưng lúc này đây,hắn lại tràn ngập nhu tình,thẳng đến khi nữ nhân trần trụi trong lòng thân thể mềm mại hiện ra trước mặt hắn,hắn mềm nhẹ cẩn thận chăm chú nhìn,mơn trớn toàn thân nàng,mới phát hiện lại có một khối vết sẹo chói mắt nằm nghiêng ở chỗ cánh tay trái nàng.
Vết sẹo kia vừa dài lại vừa thô,tựa như một con sâu lông lớn,dị thường nằm trên cánh tay trắng nõn.
“Đây là như thế nào bị thương?” Ngón tay nhẹ nhàng hơi hơi xẹt qua trên vết sẹo của nàng,không khó tưởng tượng nàng lúc trước bị thương có bao nhiêu nghiêm trọng.
Quan Ninh Nhi đỏ mặt,nhẹ nhàng thở dốc nói:“Đều đã là chuyện xảy ra từ rất lâu trước kia rồi.”
Hắn biểu tình ngưng trọng,phi thường cố chấp,“Bổn vương phải biết.”
“Uhm…..Là đệ đệ của thần thiếp nghịch ngợm,không cẩn thận làm bị thương.”
Cuộc sống trước kia của nàng ở Quan gia cũng không tốt đẹp lắm,từ sau khi mẹ qua đời,chẳng những phụ thân không đau tỷ tỷ không thương,liền ngay cả tứ di nương sinh đệ đệ cũng thường xuyên khi dễ nàng.
Vết sẹo này là do năm năm trước đệ đệ vì muốn cướp gương đồng mà mẹ lưu lại cho nàng kia,nàng kiên quyết phản kháng mà đổi lấy.
Nàng cái gì đều có thể không cần,chỉ duy nhất di vật mẹ để lại,nàng không thể để cho người ta cướp đi.
Ánh mắt Cảnh Trình Ngự trở nên sâu thẳm,tựa hồ có chút đau lòng khẽ vuốt vết sẹo khó coi kia của nàng,lẩm bẩm nói:“Sớm muộn gì cũng có một ngày,bổn vương sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo.”
Dứt lời,không cho nàng thời gian thở dốc,hắn lập tức khẩn cấp cúi xuống hôn nàng…….
Lại là một đêm rơi xuống vũ trụ,trong vương phủ ánh đuốc theo đêm khuya được thắp lên,từng cái từng cái bị dập tắt. ( (?) — ta cũng không hiểu nha! =..=)
Cảnh Trình Ngự sau khi dục vọng trong cơ thể được thỏa mãn,liền ôm Quan Ninh Nhi nặng nề ngủ.
Trong bóng tối,Quan Ninh Nhi lẳng lặng đánh giá nét mặt vô tội khi ngủ của hắn,con người này lúc tỉnh táo,thường cổ ý biểu hiện ra hung tàn đáng sợ,một mặt tùy hứng điêu ngoa,chỉ có khi ngủ say mới có thể giống như đứa nhỏ,toát ra biểu tình làm người ta đau lòng.
“Kỳ thật ta vẫn rất muốn nói với chàng,có thể gả cho chàng,kiếp này ta không còn tiếc gì nữa.” Mềm nhẹ nói xong câu đó,nàng cẩn thận đem cánh tay đang khoác trước ngực mình đặt sang một bên,lặng lẽ đứng dậy mặc xiêm y,bước đi nhẹ nhàng,không tiếng động rời đi.
Sáng sớm hôm sau,theo trong lúc ngủ mơ tỉnh lại Cảnh Trình Ngự theo bản năng,tìm kiếm thân mình mềm mại kia,kết quả lại mò không thấy gì,làm ý thức hắn nháy mắt thanh tỉnh.
Người đâu?
Hắn nhìn quanh trong phòng một vòng,phát hiện Quan Ninh Nhi không ở đây,theo bên người xem độ ấm thấy giường lạnh như băng,nàng tựa hồ như đã đi thật lâu rồi.
Tình hình này làm cho hắn siêu cấp khó chịu,cư nhiên dám không có sự đồng ý của hắn liền một người chạy xuống giường,nữ nhân này lá gan thật sự là càng lúc càng lớn.
Mặt nghiêm lạnh mặc quần áo rửa mặt chải đầu,hắn theo lời kể của Bích Tình biết được,Quan Ninh Nhi tối hôm qua nửa đêm trở về phòng chính mình.
Khi đồ ăn sáng đưa tới,hắn cuối cùng cũng gặp cái nữ nhân đêm qua vụng trộm đào tẩu,vừa thấy mặt liền hung hăng trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái,“Tối hôm qua ngươi đi như thế nào?”
Hạ nhân trong vương phủ lỗ tai thực linh mẫn,vừa nghe nói như thế,một đám trên mặt biểu tình đều thập phần cổ quái. (che miệng cười gian)
Quan Ninh Nhi chính là đang giơ chiếc đũa hướng đĩa rau,bị hắn không đầu không đuôi hỏi,choáng váng,“Vương gia không phải không quen bên giường có người sao? Thần thiếp cũng không nghĩ lại làm cho Vương gia đá xuống giường.”
Vài đứa nha đầu hầu hạ nghe xong không khỏi đỏ mặt,còn có đứa vụng trộm che ống tay áo cười khẽ.
Cảnh Trình Ngự khuôn mặt tuấn tú tối đen,tức giận cũng không được,mắng cũng không xong.
Nữ nhân này thật đúng là thù dai,đều nói lần trước đá nàng là xuất phát từ bản năng,cũng không phải cố ý,nàng cư nhiên nhớ đến bây giờ.
Mà nàng nói được cũng đúng vậy,hắn xác thực có thói quen không để người khác xâm nhập lãnh địa của mình.
Nhưng là,sáng sớm rời giường hậu thân lại không có một bóng người,cái loại cảm giác mất mát này,cũng đồng dạng làm cho lòng hắn không thoải mái.
Hắn đang định nói cái gì đó,Nhạc tổng quản trong phủ liền vội vã chạy tới,nhỏ giọng nói:“Vương gia,Hoàng Thượng phái người truyền đến lời nhắn,sau khi lâm triều,yêu cầu ngài tiến cung.”
Đương kim thiên tử Cảnh Trình Hiên,năm nay hai mươi bảy,tại vị được tám năm,lấy đức phục thiên hạ,cũng đem giang sơn Nam Nhạc thống trị phồn vinh hưng thịnh,ngay ngắn có tự.
Một vị hoàng đế tài đức sáng suốt như vậy trị vì,làm văn võ bá quan trong triều trong lòng bội phục,mà duy nhất làm cho bọn họ cảm thấy đáng tiếc,chính là Hoàng Thượng đối với Thất vương gia dung túng mọi bề.
Thất vương gia luôn luôn làm theo ý mình,không coi quy phạm trong triều,hoàng gia tổ chế để vào mắt,tuy rằng người ngoài đối hắn đồn đại làm việc ác độc,thủ đoạn tàn nhẫn có chút khuyếch đại,nhưng hắn nói gió là gió,nói mưa là mưa,tính cách bá đạo cũng làm cho các đại thần thập phần không thuận mắt.
Mà mỗi khi có người hướng Hoàng Thượng oán giận,Cảnh Trình Hiên đều nói:“Miễn quỳ cùng với kim bài bất tử,đó là phụ hoàng năm đó tự mình ban cho thất đệ,con cháu Nam Nhạc ta luôn luôn lấy hiếu là trọng,nếu thực cố ý thu hồi mệnh lệnh đã ban ra,phụ hoàng trên trời có linh thiêng chắc chắn trách cứ trẫm bất hiếu.”
Một lần lại một lần giải vây,một lần lại một lần biện giải,cuối cùng,đại thần trong triều đưa ra một cái kết luận – - Thất vương gia sở dĩ điêu ngoa tùy hứng như thế,tuyệt đối là do hoàng đế chính mình sủng.
Tại ngự thư phòng trong cung,là nơi Cảnh Trình Hiên phê duyệt tấu chương cùng một mình tiếp kiến đại thần trọng yếu,giờ phút này,hắn đuổi nô tài hầu hạ hai bên ra ngoài,một vị quân vương duy ngã độc tôn bá thế,tựa như trong bàn luận của dân chúng bình thường,cùng thất đệ nhà mình ngồi cùng nhau phẩm trà nói chuyện phiếm.
“Võ Tử Ưng tại đây nói muốn đưa một nữ nhân đến kết thân,thất đệ,theo như ngươi chứng kiến,An Lăng vương này đến tột cùng là có cái chủ ý gì?”
Chậm rãi uống trà long tỉnh tốt nhất mà hoàng huynh sai người pha cho hắn,Cảnh Trình Ngự nhíu nhíu mày,hương vị trà tuy rằng không sai,nhưng so với bồ đề trà hoa Ninh Nhi nhà hắn pha,vẫn là kém một chút.
Hắn không phát hiện chính mình khi nghĩ đến Quan Ninh Nhi,đã muốn thực tự nhiên đem nàng trở thành người của hắn.
Đối mặt câu hỏi của hoàng đế,hắn lười biếng xốc hiên mí mắt,hừ thanh nói:“Người này luôn luôn rất dã tâm,lúc này đưa nữ nhân kia lại đây,nếu nói không có âm mưu,ai tin?”
Cảnh Trình Hiên sờ sờ cằm,lâm vào trầm tư,ở thời điểm hắn chưa kế vị,từng nghe phụ hoàng nói qua đủ loại sự tích An Lăng vương võ gia.
Phụ thân Võ Tử Ưng giỏi võ,từng là hổ tướng phi thường lừng danh của Nam Nhạc,cũng là năm đó được thế nhân ca tụng “Binh mã chiến thần” Phong Vô Ưu kì hạ thống soái đắc lực.
Hắn dũng mãnh thiện chiến,chiến công hiển hách,từng vì Nam Nhạc lập rất nhiều công lao to lớn.Mà từ vài năm sau khi Phong Vô Ưu cùng thế lực tương đương Bắc Kì lập hạ hiệp ức đình chiến,võ hùng phi không có đất dựng võ (convert là vô trận mà đánh=không trận để đánh),tiên hoàng bởi vậy che cho hắn,để hắn đến An Lăng bắt đầu làm cái tiêu diêu tự tại An Lăng vương.
Mà đứa con duy nhất của hắn Võ Tử Ưng,từ sau khi phụ thân qua đời,liền kế thừa tước vị An Lăng vương ở An Lăng làm nổi lên hoàng đế. (ý như tự coi mình như hoàng đế tại An Lăng)
Giang sơn mỗi người đều muốn tranh,ngôi vị hoàng đế mỗi người đều muốn thưởng,Võ Tử Ưng là cái người dã tâm đầy mình,làm sao có thể cam tâm tình nguyện ở một cái nho nhỏ đất phong làm Vương gia?
Hơn nữa hắn cùng với thất đệ trong lúc đó luôn luôn bất hòa,thất đệ sở dĩ chân bị tàn tật,cùng hắn cũng có quan hệ rất lớn.
Hơn nữa ba năm trước đây bộ hộ thượng thư bị thất đệ tìm được chứng cứ phạm tội tham ô mà xét nhà,là cậu ruột em mẹ hắn,triều đình giết cậu hắn chính là không cho võ gia mặt mũi,Võ Tử Ưng thủy chung giữ khẩu khí này,đại khái sẽ chờ một ngày kia sát tiến triều đình,vì cậu báo thù rửa hận.
Hắn ngầm chiêu binh mãi mã,ý đồ khởi binh mưu phản,Cảnh Trình Hiên sớm đã nghe thấy,bất quá nay Nam Nhạc cùng Bắc Kì đình chiến nhiều năm lại bắt đầu tái phân tranh,quan hệ khẩn trương,các nước khác cũng đối lãnh thổ Nam Nhạc âm thầm mơ ước,bởi vậy tại triều đình đại bộ phận có thể điều động binh mã,đều đã muốn phái đến biên quan đóng chốt.
Võ Tử Ưng trong tay nắm có bốn mươi vạn binh quyền,một khi chọc giận hắn,nội chiến bùng nổ cũng không phải không có khả năng,chính là Võ Tử Ưng không phải đứa ngốc,hắn hiện tại cánh chim chưa lao,bốn mươi vạn binh lực còn không đủ để cùng triều đình đối kháng,nếu phía sau khởi binh tạo phản,cũng không nắm chắc phần thắng.
Lần này hắn đột nhiên phái người đến kinh thành truyền tin,lý lẽ rành mạch cho thấy hắn có một nghĩa muội,xinh đẹp như hoa,khuynh quốc khuynh thành,hy vọng đem nàng đưa tới kinh thành cùng hoàng tộc kết duyên,mà đại biểu chính là lấy Hoàng Thượng làm trung tâm.
Cảnh Trình Hiên đương nhiên sẽ không nghĩ đến người ta đột nhiên đưa tới mĩ nữ như hoa,là cho chính mình bỏ thêm vào hậu cung dùng dần,chính cái gọi là phòng người không thể không phòng tâm,cho nên hắn mới phái người đem thất đệ yêu mến một mình tiến cung,thuận tiện nói chuyện bước đi này của Võ Tử Ưng sau lưng đến tột cùng dấu cái mục đích gì.
Cảnh Trình Ngự thủy chung không hé răng,ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng đột nhiên sâu thẳm vài phần,vẫn chưa đáp lại câu hỏi của hoàng thượng.
Cảnh Trình Hiên cũng không để ý,mà ôn hòa mỉm cười,“Đúng rồi,trẫm nghe nói vị Quan gia tam tiểu thư kia chẳng những dáng người mập mạp còn là cái ngốc tử,gả cho ngươi làm phi thật ủy khuất thất đệ,nếu thất đệ nguyện ý,trẫm có thể hạ chỉ tại kinh thành cho ngươi tìm vài cái danh viện thiên kim,phong làm sườn phi,nạp làm thị thiếp.”
“Lời này ai nói?” Cảnh Trình Ngự mặt lập tức lạnh xuống vài phần.
“Mọi người đều nói vậy.” Hoàng đế thực vô tội.
“Hoàng thượng khi nào thì cũng bắt đầu học tam cô lục bà,thích buôn chuyện thị phi?”
Hắn phi thường mất hứng có người vũ nhục Vương phi nhà mình,cho dù là hoàng đế cũng không được.Không chờ hoàng đế hoàn hồn,tính tình thiếu gia của hắn lại tới nữa,không khách khí buông chén trà,bỏ lại một câu “Ta còn có việc.” Đứng lên liền xoay người chạy lấy người.
Xem ra,từ sau khi thất đệ cưới quan gia tam tiểu thư,giống như trở nên có chút không giống ngày xưa.
Chạng vạng,việc lớn nhỏ trong vương phủ đã làm xong,Quan Ninh Nhi làm mấy món điểm tâm nhỏ mà Cảnh Trình Ngự thích ăn,đưa đến trong phòng hắn.
Từ sau khi bị cấm ăn cay,hắn mặc dù có chút không vui,nhưng cư nhiên cũng không phản đối,nằm ngoài ý liệu (dự đoán) của mọi người.
Vương phủ từ cao đến thấp cũng không dám tin,càng hiểu được địa vị của Vương phi ở trong lòng Vương gia,một ngày so với một ngày lại nặng hơn.
Vương gia chẳng những thực nghe lời ăn kiêng,mỗi ngày còn có thể ngoan ngoãn ăn chút đồ điểm tâm có ích cho giấc ngủ,hắn cũng nghỉ ngơi đủ,tâm tình tự nhiên tốt,tâm tình một khi tốt,mắng người cũng tự ít đi.
Nói đến nói đi,vương phủ gần đây có thể một mảnh hòa thuận vui vẻ,đều là công lao Vương phi a.
“Hôm nay Hoàng Thượng truyền Vương gia tiến cung,nói chuyện gì làm Vương gia không vui sao?”
Một bên đọc sách,vừa ăn điểm tâm Cảnh Trình Ngự chậm rãi ngẩng đầu,“Tại sao lại hỏi vậy?”
Quan Ninh Nhi đứng ở một bên ôn nhu rót chén trà đưa cho hắn,“Sau khi Vương gia hồi phủ,sắc mặt thủy chung không tốt,nhưng ở vương phủ lớn này không ai dám chọc Vương gia không vui,càng nghĩ,dám can đảm làm cho người không thoải mái,trừ bỏ đương kim hoàng đế,thần thiếp thật muốn không tìm thấy người thứ hai.”
Cảnh Trình Ngự thực không biết là chính mình tâm tình lại không tốt như vậy,hắn quen lạnh lùng,quen ít nói,hôm nay sau khi hồi phủ sở dĩ thủy chung mặt băng bó,cũng là bởi vì đại địch(địch lớn,ý chỉ việc VTƯ gả nghĩa muội cho hoàng đế) gần,hắn suy nghĩ đối sách.
Bất quá Quan Ninh Nhi cẩn thận chú ý lại làm tâm hắn hơi hơi rung động,loại cảm giác được người quan tâm này thật đúng là không sai.
Hắn không khỏi bắt đầu nổi lên ý định trêu cợt lòng nàng,nhìn chằm chằm khuôn mặt mềm mại mượt mà của nàng,còn thật sự giả bộ nói:“Hoàng Thượng nói,Vương phi mà bổn vương lấy về nhà chẳng những là cái vừa mập mạp lại còn là đứa ngốc, lấy một Vương phi như vậy về nhà thật sự làm xấu mặt hoàng gia,hắn đề nghị bổn vương nạp nhiều cái sườn phi xinh đẹp như hoa,tương lai mới làm cho bổn vương nở mày nở mặt.”
Vốn tưởng rằng Quan Ninh Nhi sẽ vì thế mà thương tâm khổ sở,không ngờ nàng lại tươi cười sáng lạng,không vội nói:“Kia Vương gia trong lòng đã có người muốn chọn làm sườn phi sao?”
Cảnh Trình Ngự thấy nàng thật cư nhiên bình tĩnh nhận chuyện này,không biết vì sao,đáy lòng có chút tư vị không phải.Tốt xấu hắn cũng là phu quân của nàng,hiện tại hắn trước mặt nàng nói muốn nạp người khác làm phi,chẳng lẽ nàng liền tuyệt không ghen?
Hắn oán hận nhéo(cấu,véo) thắt lưng non mềm của nàng một cái.
Quan Ninh Nhi bị đau phát ra một tiếng hô nhỏ,cổ hai gò má nhăn mặt nhăn mày nói:“Vương gia,người làm chi nhéo thần thiếp?”
“Nàng (đổi cách xưng hô cho nó thân mật nha! :”>) trên người nhiều thịt lại mềm như vậy,nắm bắt chơi rất vui.” Nói xong hắn lại muốn động thủ.
Nàng vội vàng né thật xa,ủy khuất xoa bên hông bị nhéo,“Tuy rằng thịt trên người thần thiếp xác thực so với người khác nhiều hơn một chút,mà như vậy cũng không phải để cho vương gia nắm bắt đùa a.”
“Ai cho nàng mập mạp nhéo tốt như vậy,lại đây,lại cho bổn vương nhéo vài cái.” (ôi ta chết vì cười! =)) )
Nàng đầu diêu thành trống bỏi (ta bó tay!!! =..=),thở phì phì đỏ hai gò má,trốn ở một bên,“Vương gia,trò chơi này tuyệt không vui,chàng cảm thấy tốt,mà người đau là thần thiếp.”
“Đau vài cái thì như thế nào,chẳng lẽ nàng không nên làm cho bổn vương vui vẻ sao?”
“Dựa vào cái gì?”
“Chỉ bằng……” Hắn tà khí hừ một cái,động thủ một cái,đem nàng từ chỗ thoát thật xa tiến trong lòng,“Nàng là nương tử bổn vương cưới hỏi đàng hoàng.”
Quan Ninh Nhi đặt mông ngồi trên đùi hắn,hai má phiếm hồng,chỉ dám dùng khóe mắt ngắm hắn,“Vương gia không phải muốn lấy cô nương xinh đẹp như hoa làm sườn phi sao? Vậy chàng mau chút lấy các nàng về,tốt nhất tìm người trẻ tuổi,thân mình càng mềm,nhéo lại càng vui.”
Cảnh Trình Ngự nghe xong dở khóc dở cười,gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực:“Bổn vương muốn lấy sườn phi,nàng một chút cũng không ghen?”
Nàng cầm lấy bàn tay to của hắn nhéo nhéo,cười khổ nói:“Ghen là tội quan trọng nhất trong bảy tội * huống hồ…..Thần thiếp biết Vương gia lúc trước lấy thần thiếp,cũng không phải xuất phát từ yêu thích thần thiếp.”
Cảnh Trình Ngự ngẩn ra,không nghĩ tới nàng sẽ như vậy nói trắng ra chuyện này.
Hôn sự của bọn họ,xác thực không có tồn tại nhân tố cảm tình,mà hai người từ lúc thành thân tới nay,giống nhau đều kiêng kị đề tài này,ai cũng không chủ động đề suất qua.
Nay nghe nàng nói như vậy,hắn thực có chút kinh ngạc,nhưng không cách nào xác thực cho rõ trong lòng đó là cái tư vị gì,chỉ cảm thấy không thoải mái.
“Vậy nàng biết,bổn vương lúc trước vì sao lấy nàng?”
Quan Ninh Nhi từ trong lòng hắn ngẩng mặt,đưa tay lấy ra túi hương luôn mang bên mình,“Là vì cái này đi?”
Người khác đều nói nàng ngốc,kỳ thật nàng chính là giả ngu,bởi vì nàng nghĩ muốn hảo hảo sống sót.
Nàng ở Quan gia cũng không được coi trọng,nếu Cảnh Trình Ngự lúc trước không có cùng An Lăng vương cướp cô dâu,đem nàng lấy vào cửa,nàng giờ phút này,đã sớm bị cha gả cho An Lăng vương.
Hơn hai mươi năm không ai hỏi thăm nàng,vì sao lại trở thành đối tượng An Lăng vương cùng Thất vương gia tranh đoạt? Này tự nhiên cùng bản thân nàng không quan hệ,nàng càng nghĩ,cảm thấy nguyên nhân thực khả năng là tại gương đồng mẹ để lại cho nàng.Ngày ấy khi Cảnh Trình Ngự lấy nó trên người nàng,phán đoán của nàng rốt cục được xác minh.
Hắn lại sửng sốt,“Nàng đều đã biết?”
Nàng gật đầu,gắt gao cầm túi hương chứa gương đồng,“Đêm đó,Vương gia đem gương vào trong phòng thần thiếp,thần thiếp cũng đã biết.”
“Nàng không nghĩ hỏi vì sao ư?”
“Hỏi,Vương gia sẽ nói cho thần thiếp biết sao?”
Hắn trầm mặc nửa ngày,“Từng có lời đồn gương đồng này có giấu bảo tàng kinh người.”
“Bảo tàng?” Nàng sửng sốt một hồi lâu,đối với tin tức ngoài ý muốn này trong lúc nhất thời khó có thể tiêu hóa. “Thần thiếp chỉ nghe mẹ nói qua gương đồng này có thể thu phục Tuyết yêu,về phần chuyện bảo tàng,thần thiếp cho tới bây giờ đều không có nghe nói qua a.”
Hắn không cho là đúng hừ cười một tiếng,“Nàng quá ngây thơ rồi,trên đời này nào có cái gì Tuyết yêu?”
“Mà tộc Tháp Lạc bốn mùa như mùa xuân,cho tới bây giờ cũng chưa từng có tuyết vào mùa hè,từ sau khi người trong tộc tìm được gương này,cư nhiên có vài trận đại tuyết…”
“Kia chính là do thời tiết biến hóa không bình thường mà thôi,nếu gương này thật có thể thấy yêu quái Tuyết,nàng hiện tại thử chiếu một cái cho ta nhìn cái coi.”
Quan Ninh Nhi lập tức trầm mặc không nói gì,nàng giữ gương này mười một năm,thật đúng là chưa từng thấy qua thu phục tuyết yêu.
Nói không chừng,mấy tràng đại tuyết đổ xuống năm đó,thật sự chính là bởi vì thời tiết di thường,cùng gương này không hề quan hệ,chẳng qua bị người khiên cưỡng phụ (ý nói cố tình nói ghép sự dị thường của thời tiết với chuyện thần kỳ),tạo nên truyền thuyết này,gương này cũng mới bị truyền thành kính chiếu yêu.
“Nhưng là chuyện bảo tàng,mẹ thần thiếp thật sự cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua.”
“Mẹ nàng không đề cập tới,cũng không có nghĩa là không có.Đối với nàng mà nói,rất nhiều chuyện không biết so với biết sẽ thoải mái hơn.”
“Như vậy chàng thì sao? Chàng tin gương này thực cùng bảo tàng có liên quan sao?”
“Tin hay không thì như thế nào? Hiện tại nàng là nương tử của ta,có nàng,chẳng khác nào có gương đồng này,nếu gương này thực sự có bảo tàng,người khác cũng đừng mơ tưởng lấy được.”
Hắn đã sớm phái người tra ra bối cảnh tộc Tháp Lạc,Tháp Lạc vương năm đó sau khi tế nhân duyên nhận được gương đồng này,trong tộc xảy ra chuyện khác thường xuất hiện nhiều trận đại tuyết,liền có người đi ra bịa đặt nói đây là một quả bảo kính chiếu yêu,thực sự có thể thu phục Tuyết yêu.
Lời đồn truyền lâu,liền hình thành truyền thuyết,người tộc Tháp Lạc tin là thật,coi gương như thần vật,hàng năm cung phụng tế bái,Tháp Lạc vương cũng hướng người trong tộc tuyên bố những người có dã tâm muốn chiếm gương,đều đã bị lên trời trừng phạt.
Cho nên,một đoạn thời gian rất dài sau này,tộc Tháp Lạc đều an an phận phận đem gương đồng coi là thần linh bình thường kính ngưỡng.
Có một số người cố tình,thích ở những ngày bình ổn mà sinh sự,bịa đặt nói chỉ cần có thể có được gương đồng này,thu phục Tuyết yêu,là có thể quyền khuynh thiên hạ,làm cho những người luôn luôn an ổn thủ phận trong tộc Tháp Lạc cũng vì lời đồn mà loạn thành một đoàn.
Kỳ thật Tháp Lạc vương có tư tâm,chuyện Tuyết yêu xác thực không tồn tại,nhưng gương đồng này.cũng không phải một quả gương bình thường,truyền thuyết về gương có giấu thiên đại bảo tàng,chẳng những có rất nhiều vàng bạc châu báu,cũng có rất nhiều thần vật hiếm thấy,Tháp Lạc vương sợ có người đến đoạt bảo kính,tiện lợi dụng dị thường của thời tiết che giấu chân tướng,giả tạo lời đồn về Tuyết yêu,mục đích chính là không nghĩ làm cho thế nhân vì tranh đoạt bảo tàng mà tàn sát nhau.
Đáng tiếc vẫn có người có tâm địa nằm trệch quĩ đạo lại có ý nghĩ kỳ lạ,tự cho là thu phục Tuyết Yêu có thể nhất thống thiên hạ,bởi vậy nổi lên ngạt niệm,vì đoạt được bảo kính,không tiếc gây chiến,hại nguyên bản bình thản tộc Tháp Lạc không thể an ninh,chiến sự mấy năm liên tục,Tháp Lạc vương trong một trận quét dẹp phản loạn mà bị trọng thương.Trước khi lâm trung,đem gương truyền cho nữ nhi duy nhất,nhưng công chúa tộc Tháp Lạc sau chiến dịch kia (mấy trận chiến) lại biến mất không dấu vết,theo công chúa mai danh ẩn tích,gương đồng cũng từ đó biến mất không rõ ở đâu.
Đồng thời khi đó Võ Tử Ưng dã tâm bừng bừng đang âm thầm chiêu hiền nạp sĩ,trong lúc vô ý theo lời kể của một thân tín cũ của Tháp Lạc vương biết được công chúa Tháp Lạc tộc năm đó mất tích đi về hướng nào,cũng gián tiếp xác nhận gương kia trước mắt được truyền cho hậu thế,chưa bị hủy đi,nhiều lần điều tra,hắn đem mục tiêu tập trung ở trên người tam tiểu thư của Quan Thanh Vũ Quan Ninh Nhi.
Chẳng qua lần trước hắn phái người tiến kinh thành cầu thân,không nghĩ tới lại bị phá rối,nói vậy hắn ở An Lăng nhất định là tức đến hộc máu đi!
Chỉ cần tưởng tượng đến cái mặt hắn lúc ấy,Cảnh Trình Ngự liền cảm thấy thống khoái. (anh thật BT! =..=)
“Nếu có một ngày,thần thiếp cùng gương đồng có giấu bảo tàng này đồng thời xảy ra chuyện,Vương gia sẽ cứu ai?” Quan Ninh Nhi đột nhiên mở miệng.
Bị hỏi như vậy,hắn sửng sốt một chút,thấy nàng có vẻ chờ mong,không khỏi mở miệng nghĩ một đằng nói một nẻo,“Gương tự nhiên so với mạng của nàng quan trọng hơn.” (ta đạp đạp đạp!!! Nói thật rất muốn quăng cho ca 1 câu “NGU!” =..=)
Vừa dứt lời,hắn rõ ràng nhìn thấy trên mặt nàng chợt lóe nét cô đơn,nhưng rất nhanh nàng liền thay biểu tình mỉm cười,tiêu tan nói:“Đúng vậy,bởi vì tài tử,điểu vì thực vong,(là gì??? T___T),Vương gia lựa chọn không sai.” Nói xong,liền muốn giãy khỏi cái ôm của hắn,“Trời không còn sớm,thần thiếp trở về phòng nghỉ ngơi.”
Cảnh Trình Ngự không chịu buông tay,ôm chặt nàng,“Đêm nay không cho phép đi.”
Nàng sâu kín liếc hắn một cái,“Chàng lại không thích thần thiếp,làm chi lưu thần thiếp lại thị tẩm?”
Hắn cố chấp trả lời:“Thị không thị tẩm,cùng bổn vương thích hay không thích nàng không có quan hệ.” (grr……)
Quan Ninh Nhi tuy rằng biết rõ hắn khẩu thị tâm phi (ý nói miệng thì điêu ngoa nhưng tâm không thật nghĩ như thế),mà nghe xong trong lòng vẫn là cảm thấy có chút ảm đạm.“Đương nhiên là có quan hệ,yêu thích lẫn nhau,mới……mới có cảm giác…..”
Cảnh Trình Ngự tà cười nói:“Bổn vương sẽ gây cho nàng cảm giác.” (Hự!!! BT aaaaa)
“Vương gia,thần thiếp,thần thiếp không phải ý tứ này…….”
Đêm đó,Vương gia quấn quít lấy Vương phi đòi hỏi vô độ,suốt một đêm,Quan Ninh Nhi cũng không có cơ hội từ phòng Cảnh Trình Ngự chuồn êm ra ngoài.