Nhóm dân chúng Nam Nhạc, hàng năm đều vui sướng khi có người gặp họa, xem trọng mấy tràng náo nhiệt miễn phí.
Tỷ như tiểu thiếp thứ 18 mới nạp của nội các đại học sĩ cùng tam phu nhân tranh thủ tình cảm, cuối cùng làm cho phát sinh huyết án, oanh động kinh thành. (oanh động có thể hiểu như vang động,kinh động)
Lại tỷ như bộ binh thị lang âm thầm cấu kết ngoại sử, thông đồng với địch bán nước, bị tìm được chứng cứ, bị bắt tại trận, rơi vào kết cục tru di cửu tộc, khiến dân chúng khiếp sợ.
Mà chuyện đại sự phát sinh gần đây nhất, lại làm dân chúng chậc chậc lấy làm kỳ lạ, làm trà dư tửu hậu để nói chuyện phiếm.
Là chuyện đại sự gì?
Đương nhiên là “Lãnh diện tà quân” danh xưng Thất vương gia Cảnh Trình Ngự – lấy,vợ!
Mà người gả tiến Thất vương phủ làm Vương phi tân nương không ai khác, đúng là bộ binh thượng thư tam tiểu thư Quan Ninh Nhi.
Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng,này vốn là việc thiên kinh địa nghĩa (chỉ cái lẽ rất đúng,xưa nay,ở đâu cũng thế,đời nào cũng thế,không có gì phải nghi ngờ ) dân chúng căn bản không cần như thế khiếp sợ.
Nhưng Thất vương gia này là loại người nào?
Hắn là sát tinh trong mắt Hoàng đế, tu la trong mắt đại thần, ác ma trong mắt dân chúng….Ai nha nha!
Nói năm nay 23 tuổi Cảnh Trình Ngự, quyền khuynh hướng dã, phú giáp một phương, mà trong vương phủ lớn như vậy đừng nói là thê, liền ngay cả tiểu thiếp cũng không nạp lấy một người vào cửa.
Này cũng không phải bởi vì Thất vương gia mặt xấu khó coi không có người muốn, tương phản, hắn chẳng những quyền cao chức trọng, diện mạo lại tuấn tú giống như Phan An tái thế, Tống Ngọc đầu thai. Đáng tiếc hắn luôn luôn tâm cao khí ngạo, tính tình kỳ quái, hoàng đế liên tiếp nói ra miệng vài lần việc hôn nhân cho hắn, đều bị hắn nhất nhất vô tình cự tuyệt.
Đương nhiên, này hết thảy cũng không đủ để làm người nghe kinh sợ, chân chính làm người ta kinh ngạc là, hắn cư nhiên trước mặt hoàng đế cùng với văn võ bá quan, hoành đao đoạt ái (cướp đoạt tình yêu ), công khai đoạt người của An Lăng vương!
Mà cướp lấy vẫn là cái người mà người ngoài công nhận là vừa béo vừa ngốc Quan gia tam tiểu thư – Quan Ninh Nhi!
Đây là có chuyện gì?
“Tiểu thư, vừa béo vừa ngốc……Là vừa béo vừa ngốc nha! Bên ngoài những người đó dùng những từ khó nghe như vậy hình dung người, người một chút cũng không tức giận sao?”
Ngồi ở bên giường là một nữ tử trẻ tuổi, thân hoa lệ hỉ phục đỏ thẫm, trong tay cầm một cây quạt gỗ nhỏ đang phe phẩy gió trời.
Đối với tiếng hô bén nhọn của nha đầu nhà mình, nàng hoàn toàn lựa chọn không nhìn, ở một bên quạt mát đồng thời còn không quên đổ chén trà nóng tinh tế nhấm nháp.
“Uhm, bích la xuân tốt nhất, chỉ là có chút đặc, nếu lại thay 2 lần nước, hương vị liền càng thật ngọt.”
Nha đầu bị coi như không nhìn thấy hổn hển chống thắt lưng, “Tiểu thư,người rốt cuộc có hay không đang nghe em nói chuyện?”
Nàng he hé mí mắt, không nhanh không chậm nói : “Xuân Mai, không phải ta muốn nói em, cô nương lời nói thô bạo, nhưng là như vậy rất khó gả chồng.”
Xuân Mai tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, gấp đến độ xoay quanh ở trong phòng, ”Tiểu thư nha, người rốt cuộc có biết hay không tình cảnh hiện tại của chính mình? Người hiện tại là Thất vương phi, Thất vương phi nha!”
“Thân phận này nghe thật tôn quý.” Nàng tiếp tục phẩm trà.
“Người biết ý nghĩa thân phận Thất vương phi này là gì sao?” Xuân Mai tiếp tục đảo quanh.
“Chẳng lẽ không đúng là nương tử của Thất vương gia sao?”
Xuân Mai ngẩn ra, ngây ngốc gật đầu, “Đúng, thật là nương tử của Thất vương gia…” Nói tới đây, nàng bỗng nhiên tức giận dậm chân, ”Em không phải ý tứ này! Ý tứ của em là nói, người rốt cuộc có biết hay không cái Thât vương gia kia là cái dạng người gì?”
Quan Ninh Nhi bị nha đầu nhà mình xoay quanh xoay chuyển đến choáng váng, vốn định làm cho nàng dừng lại, lại sợ chính mình đề nghị sẽ đổi lấy rống giận của đối phương, đơn giản nhún nhún vai, tiếp tục phẩm trà.
Xuân Mai gặp chủ tử chớp mắt, còn không có để ý đến mình, dường như rũ mắt nhìn xuống, nhịn không được tức giận đến lửa giận mọc lan tràn.
Nói đến bộ binh thượng thư Quan Thanh Vũ, ở trong quan trường tuyệt đối là cái lão hồ li âm hiểm tà ác, đại tiểu thư, nhị tiểu thư cùng với tứ gia trong phủ, cũng đều kế thừa đặc điểm nhà Quan gia, người người là nhân trung long phượng.
Cũng là cố tình tam tiểu thư Quan Ninh Nhi là một cái ngoại tộc, chẳng những dung mạo so ra kém đại tiểu thư chim sa cá lặn, đẹp tựa thần tiên, tài văn lược so với nhị tiểu thư bất quá cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, liền ngay cả dáng người – cũng bại bởi tứ thiếu gia dáng cao gầy, cốt cách tiên phong.
Nàng tròn tròn nộn nộn, ngây ngốc ngơ ngác, đại tiểu thư, nhị tiểu thư cùng với tứ thiếu gia bởi vậy thường xuyên mắng nàng vừa ngu vừa xuẩn, mà nàng chẳng những không tức giận, còn mỗi lần đều dùng khuôn mặt tươi cười đáp lại.
Khó trách trong kinh thành dân chúng đều đồn đãi, Quan gia tam tiểu thư sở dĩ đến hai mươi mốt tuổi còn không có gả ra ngoài, là vì không có người nguyện ý cưới đứa ngốc về nhà làm dâu.
Hiện tại, rốt cục có người khẳng định cưới tam tiểu thư vào cửa, thân là nha đầu bên người Quan Ninh Nhi, Xuân Mai lý ra nên cử 2 tay 2 chân tán thành, lại đốt pháo ăn mừng, nhưng là –
“Cái vị Thất vương gia kia nghe nói là cái người phi thường nguy hiểm, chẳng những thô bạo cuồng vọng, thủ đoạn ngoan độc, lại còn giết người không chớp mắt “diệt thế cuồng ma”.”
Xuân Mai khẩn trương bổ nhào vào bên người Quan Ninh Nhi, dùng sức cầm lấy hỉ bào đỏ thẫm của nàng, hoàn toàn đã quên hôm nay là ngày vui của tiểu thư nhà nàng, càng đã quên người bị nàng xưng là “Diệt thế cuồng ma”, chính là phu quân hiện tại của tiểu thư.
Từ sau khi Thất vương gia trước mặt văn võ bá quan mở miệng nói muốn lấy Quan Ninh Nhi làm vợ, hoàng đế liền rất nhanh hạ ngự chỉ, ban thưởng bọn họ tùy ý thành hôn.
Mà thân tín do An Lăng vương gia phái đến cầu thân, sau khi đem đồ tiến cống gì đó lưu lại, liền phẫn nộ mang theo mọi người trở lại nơi đất phong. (-mình nghĩ đất phong là nơi An Lăng vương được vua ban để ở! )
Quan Thanh Vũ mặc dù là vị quan tam phẩm, nhưng ở trước mặt Thất vương gia-dưới một người, trên vạn người, địa vị cũng giống như con kiến bình thường thấp.
Hắn tuy rằng không biết cái vị Thất vương gia luôn luôn mắt cao hơn đỉnh lại còn bạo ngược, vì sao phải lấy nữ nhi nhà mình làm vợ, nhưng nghĩ lại lại muốn, lão Tam niên (-chỉ tam tiểu thư) tuổi cũng không nhỏ, nếu không gả chồng, tương lai muốn làm không tốt sẽ là ở nhà cho hắn nuôi, như vậy kết quả cũng không phải là hắn muốn gặp.
Phải biết rằng, nữ nhi đều là bom nổ chậm, nếu không thể mang đến ích lợi, kia ở lại trong nhà chính là chướng mắt.
Hiện tại nếu Thất vương gia quyền thế ngập trời muốn tiếp nhận cái bom nổ chậm này, hắn mừng rỡ hai tay dâng, còn thuận tiện chọn mấy thùng sính lễ làm của hồi môn, sợ đối phương đổi ý đem tam nữ nhi trả về.
Bởi vậy, Xuân Mai cũng gặp tai bay vạ gió, làm nha đầu của hồi môn của tam tiểu thư, bị đóng gói đưa tới.
Không có biện pháp, ai làm cho tiểu thư nhà nàng rất ngốc rất ngốc, nàng sốt ruột vì muốn bảo toàn con đường sinh sống của chủ tớ 2 người sau này, chỉ có thể hy sinh cái tôi, phát huy tinh thần bát quái, đem hết tâm lực sưu tập tư liệu về Cảnh Trình Ngự.
“Nghe nói vị Thất vương gia này là người phi thường khó lường, liền ngay cả đương kim hoàng thượng cũng sợ hắn ba phần…” máy hát một khi đã mở, kẻ nghe trộm thị phi Xuân Mai liền không ngừng miệng được.
Một bên vừa uống trà vừa ăn này nọ Quan Ninh Nhi là cái người nghe ngoan ngoãn, nàng tựa như đang nghe bàn văn, từ Xuân Mai lải nhải nói nổi lên bát quái –
Cảnh Trình Ngự là con thứ bảy của tiên hoàng cùng hoàng hậu, là em cùng mẹ của hoàng đế đương triều, nghe nói hắn vừa sinh ra liền thân thể suy nhược, hay mắc nhiều bệnh, khi sáu tuổi, bị tiên hoàng phó thác cấp một vị tuyệt thế thần y mang ra hoàng cung, từ đó biến mất suốt mười năm.
Sau khi hồi cung, trờ thành người được tiên hoàng cùng hoàng hậu sủng ái, thất hoàng tử, tuy rằng thân phận Vương gia tôn quý cực đỉnh, nhưng tính cách lại trở nên thập phần cổ quái.
Hắn cùng với đại thần trong triều rất ít khi lui tới, liền ngay cả lâm triều cũng cực ít tham gia, rất nhiều thần tử trong triều không quen nhìn cách hành xử của hắn, dùng chút thủ đoạn đùa giỡn, ý đồ ở trước mặt hoàng đế đánh hắn một quyền, kết quả là những ai ở sau lưng hắn giở trò quỷ thần tử cuối cùng đều từng người bị nếm cái tư vị bị trả thù, có cách chức, có hạ ngục, còn có vài cái không hay ho, trực tiếp bị giết cửu tộc.
Từ nay về sau, trong triều đại thần đều nói cái vị này tính cách âm tình, Thất vương gia là không dễ chọc, cùng với hắn đối nghịch, không bằng tránh càng xa càng tốt.
Thời gian lâu sau, danh hào “Thất vương gia” này, liền thành cấm kỵ trong lòng mọi người………
Xuân Mai mải lải nhải lẩm bẩm kể rõ đủ loại chuyện đáng sợ về Thất vương gia, làm người thô bạo thế nào, lấy mạng thảo dân ra sao, còn có ngược đãi hạ nhân, trong phủ hạ nhân hơi làm sai chuyện sẽ bị loạn côn đánh chết, loại này chuyện đợi chút, Quan Ninh Nhi nghe được nhịn không được mệt rã rời ách xì 1 cái.
Hôm nay là ngày mừng rỡ của nàng, bái đường xong, hoàn lễ, lại bị hỉ bà đưa đến tân phòng, nàng đã phải ngồi suốt 2 cái canh giờ, thật sự là mệt mỏi.
Thấy tiểu thư nghe không được yên lòng, hoàn toàn không phát hiện tính nghiêm trọng của sự tình, Xuân Mai gấp đến độ giơ thẳng chân.
“Em nói tiểu thư a, người đến tột cùng có hay không ý thức gian nan khổ cực? Chẳng lẽ người một chút cũng không sợ hãi tương lai đối mặt với phu quân là cái người siêu cấp đáng sợ kia sao?”
Quan Ninh Nhi lại đánh 1 cái ngáp thật to, dụi dụi 2 mắt buồn ngủ.
“Xuân Mai, em nói nhiều như vậy, có phải hay không muốn đề nghị ta đào hôn?”
Xuân Mai nghe vậy hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉnh trương nháy mắt trắng bệch, “Tiểu thư người điên ư! Lời nói đào hôn này, nếu bị người ta nghe được, khẳng định sẽ bị loạn côn đánh chết.” Lấy thủ đoạn trả thù đáng sợ của Thất vương gia, muốn làm không tốt bị loạn còn đánh chết hay là hắn có vẻ nhân từ thực hiện đâu.
“Nếu em không có ý tứ muốn ta đào hôn, như vậy hiện tại ta thấy thực mệt, muốn ngủ.”
Thái độ không đến nơi đến chốn của nàng, xem ở trong mắt của Xuân Mai, thật sự là thực đáng đánh đòn.
Tuy rằng là bộ binh thượng thư tam tiểu thư, nhưng mà địa vị của Quan Ninh Nhi ở nhà thật sự không được tốt lắm.
Quan Thanh Vũ thê thiếp thành đàn, mẹ của Quan Ninh Nhi, là nữ tử rủi ro do hắn năm đó phụng mệnh đi công tắc trên đường trở về gặp, bởi vì có vài phần dung mạo, hắn liền bá đạo đem đối phương vào phòng, làm tiểu thiếp thứ 15 của mình.
Tại đây cái thời đạo lý nam tôn nữ ti (trọng nam khinh nữ), thiếp thất địa vị phi thường kém, mẹ Quan Ninh Nhi ở trong phủ chịu sự xa lánh, không bao lâu sau khi sinh nữ nhi, liền bị Quan Thanh Vũ hoàn toàn vắng vẻ, bởi vì thân thể thủy chung không tốt, sống không được vài năm liền đi đời nhà ma.
Bởi vậy Quan Ninh Nhi tuy là Quan gia tam tiểu thư,mà bởi vì dáng người đầy đặn, tướng góc so với 2 cái tỷ tỷ xinh đẹp, tư sắc lại quá mức bình thường, cho nên ở Quan gia cũng không được sủng ái, Quan gia hạ nhân cũng căn bản không đem tam tiểu thư này như một người chủ thực sự.
Nàng mười tuổi liền không có mẹ, phụ thân mặc kệ, tỷ tỷ không thân, liền ngay cả đệ đệ cũng đem nàng trở thành bao cát đến khi dễ, phàm người bình thường đều sẽ vì thế mà nổi giận, mà Quan Ninh Nhi lại ngốc thái quá, người ta khi dễ nàng, nàng cười cười cũng không phản kháng. Người ta mắng nàng, nàng vẫn là cười, không có phát giận.
Cứ như vậy đến cuối cùng, những người khi dễ nàng đều cảm thấy không có ý nghĩa mà tử bỏ, bởi vì trêu cợt một cái đứa ngốc thật sự là phi thường không thú vị.
Dần dà, Quan Ninh Nhi liền trở thành người vô hình trong Quan gia, mỗi ngày ở trong viện tài tài hoa của chính mình, có đủ loại hoa cỏ, trải qua những ngày tháng thảnh thơi cùng vô tranh.
Cũng khó trách Xuân Mai dám không lớn không nhỏ kêu gào nàng, người không biết chuyện, nói không chừng còn tưởng rằng Xuân Mai mới là tiểu thư, mà Quan Ninh Nhi bất quá là nha đầu béo hầu hạ tiểu thư.
Xem, Xuân Mai, một lòng vì chủ tử lo lắng, lải nhải nửa ngày, đổi lấy lại chỉ có chủ tử thờ ơ cộng thêm ngáp liên tục.
Thẳng đế lúc tiếng ngáy nhợt nhạt vang lên ở tân phòng, Xuân Mai mới ý thức được chuyện thực sự phi thường đáng sợ, thì phải là –
Tân lang hiện tại người ở nơi nào?
Chú rể đến tột cùng là đang ở nơi nao?
Không có người tiếp khách uống rượu,không có ai bồi các đại thần hàn huyên,sau khi nghi thức tiệc cưới đơn giản kết thúc,hắn liền hư tình giả ý đuổi khách nhân tiến đến chúc rượu,trở lại thư phòng trong phủ.
Giờ phút này,Cảnh Trình Ngự đã sớm thay hỉ phục chú rể,mặt không chút thay đổi ngồi trên ghế dựa lớn,cẩn thận xoa bảo kiếm âu yếm của chính mình.
Thanh kiếm này là phụ hoàng trước lúc lâm chung đưa cho hắn,tuyệt thế trân bảo,mũi kiếm sắc bén,chém sắt như chém bùn,vô giá,làm cho hắn yêu thích không buông tay.
“Vương gia,ngài lần này thực khoa trương đoạt người của An Lăng vương,song địch ở chỗ sáng ta ở chỗ tối,sau này chỉ sợ sẽ có thay đổi,An Lăng vương bên kia cũng sẽ tăng mạnh đề phòng….Ngài như vậy thực hiện có hay không có chút đánh rắn động cỏ?”
Nam tử đang nói chuyện tuổi chừng hơn hai mươi,tên là Tề Dương,là hộ viện bên người Cảnh Trình Ngự,cũng là tử sĩ chi nhất tiên hoàng trước lúc lâm chung lưu lại chuyên môn bảo hộ Thất vương gia.
Mà An Lăng vương tuy rằng thân là thần tử Nam nhạc,nhưng từ sau khi cha An Lăng vương qua đời, Võ Tử Ưng kế thừa vương vị liền có chút hiện trạng bất an.
Hoàng đế mỗi người đều muốn làm,huống hồ,Võ Tử Ưng trong tay còn nắm bốn mươi vạn binh mã,lại ở đất phong là một cái họ khác Vương gia cũng không thể thỏa mãn dã tâm của hắn.
Đừng nói là đương kim hoàng đế,liền ngay cả đại thần trong triều cũng lại có vài người hắn không kiêng kị?
Nhưng bốn mươi vạn binh mã nếu muốn tạo phản,cũng phi thường khó khăn,một khi không cẩn thận sẽ rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương.
Võ Tử Ưng không biết theo thế nào biết được bộ binh thượng thư tam tiểu thư trong tay có cái bảo bối phi thường trọng yếu,chỉ cần có được nó,có thể tìm được một bảo tàng lớn,mà một khi bảo tàng bị hắn đoạt được,hắn liền có thể đại lượng chiêu binh mãi mã,tiến quân triều đình.
Đương nhiên,loại cơ mật tình báo này Võ Tử Ưng sẽ không tuyên dương bốn phía,cho nên hắn mới linh cơ vừa động,phái thân tín thừa dịp tiến cống cống phẩm,thuận tiện hướng bộ binh thượng thư đưa ra chuyện kết thân.
Cũng không nghĩ đến nửa đường mọc ra một cái Trình Giảo Kim,việc hôn nhân này vừa mới đưa ra đến miệng,liền bị Thất vương gia-trong kinh thành không ai dám chọc-hoành đao đoạt mất.
Đại thần triều đình,dân chúng kinh thành,thậm chí ngay cả đương triều hoàng đế cũng không biết Cảnh Ngự Trình vì sao cố ý muốn kết hôn Quan Ninh Nhi.Mọi người chỉ biết là Thất vương gia cùng An Lăng vương luôn luôn bất hòa,có lẽ chính là đơn thuần không nghĩ hắn sẽ làm quá lên như thế,mới có thể trước mặt hoàng đế ra mặt chặn đứng việc hôn nhân này.
Đây là gương một mặt làm bằng đồng rất khéo léo,mặt trái hoa văn rất kỳ quái,nhưng điêu khắc thập phần tinh tế,chính giữa có một phần nho nhỏ nổi lên,bốn phía là những đóa hoa nhỏ nhắn xinh xắn sắp hàng chỉnh tề,hoa văn ở trung gian hình thành từng đoạn những đường cong phi thường sâu,nhìn kỹ, hoa văn đó cư nhiên là một cái trận đồ ngũ hành bát quái.
Đây là di vật mẹ lưu lại cho nàng,đừng nhìn gương nhỏ,tạo hình cũng không nhiều hoa lệ,nhưng truyền thuyết về nó một cái so với một cái còn kinh người.
Quan Ninh Nhi ngơ ngác ngẩng đầu,đáng thương hề hề nói : “Cái gì kính chiếu yêu! Đây chính là bảo bối mẹ ta lưu lại cho ta.”
Xuân Mai bĩu môi, “Là do phu nhân lúc trước chính mình nói gương này có thể chiếu ra yêu quái.”
Quan Ninh Nhi cười hắc hắc,cũng không cùng nàng so đo,mềm giọng làm nũng, “Xuân Mai,ta mơ thấy ác mộng,này đều do em ngày hôm qua kể nhiều như vậy chuyện khủng bố cho ta nghe.”
“Xứng đáng, ai làm cho người đêm qua vô tâm vô phế như vậy ngủ.” Trừng nàng một chút,đem chậu nước đồng để lên ghế trên,thuận tiện nhanh liếc mắt một cái qua giường, “Đêm qua Vương gia cũng chưa trở về trong phòng sao?”
Ánh mắt rất sáng,hàm răng thực trắng,tính tình lại tốt,đây là ba đặc điểm lớn nhất của Quan Ninh Nhi,cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến Xuan Mai nhiều năm như vậy trôi qua vẫn đối với nàng trung thành và tận tâm.
Quan Thanh Vũ đưa tới đồ cưới hơn phân nửa là vàng bạc châu báu,mà Quan Ninh Nhi chính mình mang theo của hồi môn chỉ có vài món quần áo trang sức,cùng với các loại mầm mống hoa cỏ do nàng tỉ mỉ thu gom được,đủ để khi gặp nàng cũng để lại ấn tượng không phải là cái Quan gia tiểu thư yêu thích hư vinh.
“Vương phủ so với quan phủ chúng ta lớn hơn không biết bao nhiêu lần,tin tưởng nhất định có rất nhiều nơi thích hợp bón phân trồng hoa,trong chốc lát dùng hết đồ ăn sáng,ta đem mang đến đây đều là các loại hoa thượng hạng, mùa thu năm sau,chúng ta là có thể phơi nắng trà hoa.” Quan Ninh Nhi nói.
Xuân Mai vô lực trừng nàng liếc mắt một cái, “Hiện tại người hẳn là quan tâm không phải mấy cái hạt giống này đi? Tiểu thư,người có hay không nghĩ tới ngày tháng sau này ở vương phủ nên như thế nào? Tối hôm qua Vương gia không có tới,người biết này là ý nghĩa gì sao? Chưa được sủng ái đã thất sủng,chúng ta chủ tớ hai người ngày về sau khả năng là thập phần gian nan.”
“Có lẽ Vương gia chàng bộn bề nhiều việc…..” Quan Ninh Nhi nháy mắt mấy cái,không hiểu sao Xuân Mai xem như vậy lại không vui. Kỳ thật được sủng ái cùng thất sủng đối với nàng mà nói không phải rất quan trọng, lấy hay không lấy chồng cũng không có gì khác nhau, chẳng qua là thay đổi địa phương ngủ mà thôi.
Cho dù không nhìn thấy toàn thân hắn, nàng như cũ có thể lường trước người kia chắc chắn là một vị quý công tử,tuổi không lớn,mày kiếm mắt sáng,tựa như người trong tranh giống nhau đều có khuôn mặt đẹp.
Hắng hướng nàng ngoắc ngón tay.
Quan Ninh Nhi ngây ngốc chỉ chỉ cái mũi mình, thấy đối phương nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo nàng đi qua ( thật khó đỡ! =..= ), lau mồ hôi trên trán, nàng buông cái cuốc, vội vội vàng vàng vòng ra hoa viên chạy tới, đi đến hành lang mở cửa ra mới phát hiện đây là một gian đại thư phòng, gỗ tử đàn tạo ra giá sách lớn sắp các loại sách đầy đủ kiểu dáng.
Mà theo mệnh lệnh trên miệng hắn, cùng với thái độ xa cách, không khó nhìn ra hắn giống như cũng không có nhận ra nàng là Vương phi của hắn, không chỉ như thế, còn đem nàng trở thành hạ nhân trong phủ.
Quan Ninh Nhi hơi hơi hoàn hồn, may mắn trong phòng có khăn lau cùng bồn nước. Nàng không nói thêm gì, vén ống tay áo, sợi tóc trên trán khẽ lay động, ra sức lau sạch giá sách trong phòng.
Cảnh Trình Ngự duỗi hai chân, lẳng lặng nhìn quyển sách đang cầm trong tay.
Hắn là người tính sạch sẽ, thích thanh tĩnh, cho nên thư phòng thiết lập tại một góc sau hoa viên, không có sự phân phó của hắn, bọn hạ nhân là không thể tùy tiện ra vào nơi này.
Mà hắn vừa mới lúc lấy sách cư nhiên lơ đãng phát hiện trên giá sách có tro bụi, điều này làm hắn không thể chịu đựng được.
Vốn định kêu tổng quản phái người đến quét tước, đi đến bên cửa sổ vừa vặn nhìn thấy cách đó không xa chỗ hoa viên có cái hoa nô đang trồng hoa, lười đi gọi người, liền gọi nàng lại đây.
Quan Ninh Nhi làm việc thực chịu khó cũng thực lưu loát, này đều là do nàng ngày thường có thói quen chính mình làm việc.
Trong thư phòng chỉ có hiếm hoi mấy bồn hoa,bởi vì nhiều năm không thấy ánh mặt trời, mấy chỗ đều đã muốn héo rũ, nàng yêu hoa thành si, liền thừa dịp quét tước liền đem mấy bồn hoa chuyển ra bên ngoài phơi nắng.
Khi Tề Dương bước nhanh đi vào thư phòng, liền nhìn thấy Vương gia đang tao nhã ngồi ở trên ghế, không chút để ý xem sách, một bên một cái nha đầu đổi tới đổi lui không ngừng làm việc.
Đối với cảnh tượng như vậy hắn nguyên bản cũng không để ý, nhưng nha đầu này dáng người thật sự đầy đặn đáng yêu, dáng người tròn tròn béo vừa đủ, xem ra người thực mềm mại.