Tiếng gõ cửa vẫn vang lên dồn dập.
Tiêu Mộng Hồng biết lần này không tránh được nữa, đành lấy lại bình tĩnh, rời giường bước ra mở cửa.
Ngoài cửa là một người đàn ông tầm ba mươi, mặc âu phục, tóc vuốt bóng, đeo kính gọng vàng, hẳn chính là anh trai của Tiêu Đức Âm, Tiêu Thành Lân.
Vừa nhìn thấy cô, anh ta như thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức xông vào phòng, dáo dác nhìn quanh như đang tìm người. Thấy trong phòng không còn ai khác, lúc này anh ta mới quay đầu, mặt lạnh lùng hỏi: “Đinh Bạch Thu đâu rồi? Hắn trốn đi đâu?”
Tiêu Mộng Hồng đứng một bên, không nói gì.
Tiêu Thành Lân lúc này mới để ý tới vết thương trên trán cô, bước lại gần, lạnh giọng hỏi: “Đầu cô bị làm sao vậy?”
Tiêu Mộng Hồng vẫn im lặng.
Tiêu Thành Lân hừ lạnh: “Là bị Đinh Bạch Thu đánh đúng không? Đánh như thế là đáng đời! Cho cô biết mặt thật của loại người như hắn!”
Cô vẫn không đáp lời.
Một lát sau, giọng anh ta dịu lại đôi chút: “Đức Âm, những lời nên nói, mẹ và chị dâu em đều đã nói rõ cả rồi. Em làm rùm beng như vậy không chỉ khiến Cố gia mất mặt, mà cả nhà họ Tiêu chúng ta cũng không còn chỗ đứng. Anh chẳng có gì để thương lượng với em nữa, theo anh về đi! Đừng có mơ tưởng chuyện ly hôn! Cố gia không chịu mất thể diện, thì Tiêu gia chúng ta cũng vậy!”
Nói xong, Tiêu Thành Lân bước đến kéo chiếc vali của cô, chuẩn bị rời đi.
Ngoài cửa, một người tùy tùng bước vào, cung kính nói: “Nhị tiểu thư, mời theo chúng tôi.”
Tiêu Mộng Hồng không phản kháng. Cô biết, phản kháng cũng vô ích.
Điều cô không ngờ nhất là, người nhà họ Tiêu lại tìm đến nhanh như vậy.
Tuy cô rất không cam lòng phải quay về như vậy, nhưng giờ phút này cô chính là Tiêu Đức Âm. Đã lâm vào tình cảnh này, cô cũng chỉ còn cách đi theo anh trai Tiêu Đức Âm quay về trước.
Còn về sau... Về sau thế nào, chỉ đành bước tới đâu hay tới đó.
Tiêu Thành Lân đưa Tiêu Mộng Hồng rời khỏi lữ quán, đêm đó liền đến ga xe lửa, bắt chuyến tàu đêm cuối cùng đi Bắc Bình. Anh ta tìm đến trưởng tàu, trình ra thân phận của mình, yêu cầu một khoang giường riêng.
Trưởng tàu vừa nhìn thấy danh thiếp, lập tức cúi rạp người xin lỗi rối rít, nói hiện tại khoang giường đã hết sạch, chỗ cuối cùng vừa bị một hành khách khác đặt rồi.
Tiêu Thành Lân không nói thêm lời nào, rút từ trong túi áo vest ra chiếc ví da, rút một tờ tiền lớn đưa tới:
“Cầm lấy, đưa cho hắn! Bảo hắn nhường chỗ!”
Trưởng tàu thoáng chần chừ, vẻ mặt lộ rõ khó xử. Nhưng khi thấy ánh mắt sắc lạnh của Tiêu Thành Lân đang nhìn mình chằm chằm, ông ta đành gật đầu, nhận tiền rồi quay đi thử thương lượng. Một lát sau, trưởng tàu quay lại với nụ cười tươi rói: “Tiêu công tử, vị khách bên trong đã đồng ý rồi, mời ngài và tiểu thư qua bên đó.” Nói rồi ông ta đọc số khoang.
Tiêu Thành Lân khẽ gật đầu, ra hiệu cho em gái đi theo mình. Cả hai cùng bước về phía khoang giường. Tới nơi, anh ta đẩy cửa ra, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trong khoang, một người đàn ông trẻ tuổi chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu đang ngồi. Anh mặc quân phục không quân gọn gàng, chân đi đôi giày da bóng loáng không dính chút bụi. Ở một góc khoang có đặt một chiếc túi lớn, miệng túi buộc lại, nhưng bên trong dường như có vật gì còn sống, đang không ngừng giãy giụa, phát ra những âm thanh lạ lùng khó phân biệt. Nhưng người đàn ông kia chỉ cúi đầu đọc báo chiều, vẻ mặt thản nhiên, dường như chẳng để tâm chút nào tới chiếc túi kia. Lúc Tiêu Thành Lân đẩy cửa bước vào, người đó ngẩng đầu lên, ánh mắt quét tới: “Trường Quân! Sao lại là cậu! Tôi tưởng cậu vẫn đang ở Tổng cục Hàng không chứ!”
Sau giây lát sửng sốt, Tiêu Thành Lân lập tức phản ứng lại, trên mặt nở nụ cười niềm nở, thân thiết gọi một tiếng.
Người đàn ông trẻ đó chính là em rể của Tiêu Thành Lân, con trai của Tổng trưởng Tư pháp Cố Ngạn Tông, thiếu tá không quân Cố Trường Quân, là con trai thứ tư trong nhà, thường được gọi là Tứ thiếu gia nhà họ Cố.