Kim Phấn Mỹ Nhân

Chương 64

Trước Sau

break

Tiêu Mộng Hồng dừng bút, quay đầu liếc nhìn anh một cái, rồi cuối cùng cũng đứng dậy. Cô sắp xếp lại bàn làm việc cho gọn gàng, sau đó vào phòng tắm rửa tay. Trở lại, cô cũng lên giường, nằm xuống bên phía giường của mình như thường lệ, nhắm mắt lại, theo thói quen quay lưng về phía anh.

Một lát sau, cảm thấy đèn đầu giường vẫn chưa tắt, cô vẫn nhắm mắt, khẽ nói: “Không phải anh nói ngủ rồi sao?”

“Việc cô đòi ly hôn, thậm chí làm ra chuyện bỏ đi với người đàn ông khác... đều là do những người thường qua lại với cô xúi giục sao?”

Tiêu Mộng Hồng nghe thấy giọng anh từ phía sau vang lên, rất bình thản, như thể anh chỉ nói một cách vô tình. Tiêu Mộng Hồng không nhịn được mở mắt ra, quay đầu nhìn anh một cái. Cô thấy anh vẫn đang dựa vào đầu giường, cơ thể hơi nghiêng về phía cô, đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô không rời. Cô khẽ nhíu mày.

“Anh có ý gì?”

“Trừ đám học sinh miệng chưa trải sự đời sáng nay, trước đây còn ai khuyên cô như thế này không?” Giọng anh có chút cứng rắn hơn so với lúc nãy.

“Đức Âm, trước đây tôi bận rộn, mấy năm qua lại có chút đặc biệt, nên không thường xuyên ở nhà, càng không can thiệp vào việc cô giao du với người khác. Nhưng giờ tôi mới biết, thì ra cô vẫn luôn tiếp xúc với những người này? Chuyện này làm tôi nhớ đến câu nói của phu nhân Roland ở nước Pháp: Đôi khi tà ác cũng khoác danh chính nghĩa mà hành động. Còn ở chỗ cô, có lẽ nên thay chính nghĩa bằng tự do, cũng rất chuẩn đấy chứ.”

Tiêu Mộng Hồng nằm trên gối, nhìn thẳng vào anh. Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như cũ, nhưng ánh mắt nhìn cô lại ẩn chứa một chút gì đó như đang kiềm chế, như thể đang rất cố gắng nhẫn nại.

Một lát sau, Tiêu Mộng Hồng vẫn nằm yên, không nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: “Lúc trước anh đã nói anh sẽ không can thiệp vào việc tôi giao tiếp với người khác. Bây giờ chúng ta đều đã sẵn sàng để bước vào cuộc sống riêng của mình, anh đột nhiên xen vào chuyện này làm gì?”

Cố Trường Quân hơi ngừng lại một chút.

“Tôi chỉ cảm thấy cô quá ngây thơ và dễ tin người. Cô cũng đã tự thừa nhận, trước đây những hành động lén lút trong chuyện hôn nhân là sai lầm. Nếu cô bình tĩnh lại sau khi mọi chuyện qua đi, cô sẽ nhận ra mình sai. Điều này cho thấy cô dễ dàng bị người khác xúi giục và dễ bị cảm xúc chi phối. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, tránh để sau này lại rơi vào cạm bẫy.”

Tiêu Mộng Hồng đáp: “Cố Trường Quân, mặc dù hơi muộn, nhưng cũng cảm ơn anh đã quan tâm. Nhưng giờ tôi không cần nữa. Tôi rất ghét khi người khác dùng những lý do tốt đẹp để dạy bảo tôi! Tôi đang làm gì, phải làm thế nào, trong lòng tôi tự biết.”

Nói xong, cô quay người lại, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

“Tóm lại, sau này cô bớt qua lại với mấy người đó cho tôi! Nhất là đám người bên hội văn học.” Không gian phía sau thoáng chốc im lặng, rồi đột nhiên vang lên giọng anh, cứng rắn và dứt khoát, chẳng khác nào một mệnh lệnh thốt ra không cần thương lượng.

Ban ngày Tiêu Mộng Hồng đã thấy khó chịu với anh, chỉ là cô vẫn cố nhịn. Nhưng lúc này, rốt cuộc không chịu nổi nữa, cô mở to mắt, bật dậy từ trên giường rồi quay người đối mặt với anh.

“Cố Trường Quân, anh đừng can thiệp vào việc tôi qua lại với ai, cũng đừng động tới người khác chỉ vì họ khuyên tôi cái gì. Anh nghĩ bản thân mình không có vấn đề à? Tôi chưa từng mở miệng nói gì về chuyện một người chồng tốt là như thế nào đâu! Nếu anh dám nhìn thẳng vào mắt tôi và nói mình là một người chồng đủ tư cách, được thôi! Từ nay về sau anh muốn tôi thế nào, tôi sẽ nghe theo như vậy, được chưa?”

Cố Trường Quân không đáp lại.

Tiêu Mộng Hồng bật cười lạnh: “Ngay cả bản thân anh cũng không đủ tự tin để nói mấy lời đó, vậy lấy tư cách gì mà ra lệnh cho tôi? Tôi là cấp dưới của anh chắc?”

“Tôi nhắc lại một lần nữa. Tôi thừa nhận trước đây mình đã sai. Nhưng tôi cũng đã phải trả giá đắt cho sai lầm đó. Anh thấy rồi đấy, bây giờ tôi đang cố gắng bù đắp. Còn nữa, tôi không muốn phải nhắc lại chuyện này thêm một lần nào nữa: chúng ta đã từng thống nhất với nhau rồi, giữa chúng ta bây giờ chỉ còn là vợ chồng trên danh nghĩa. Bất cứ lúc nào cũng có thể đường ai nấy đi.”

“Vì vậy, làm ơn đừng ra lệnh cho tôi như thể anh còn tư cách đó. Trông anh như vậy, thật sự rất nực cười đấy!”

Cố Trường Quân hơi nheo mắt lại, nhìn cô một lúc lâu.

Cố Trường Quân hơi nheo mắt lại.

“Tiêu Mộng Hồng, cô bước chân vào nhà họ Cố, trở thành vợ tôi, suốt bốn năm năm qua, ngoài chuyện không thể thường xuyên ở cạnh cô, thử hỏi thật lòng đi, tôi còn làm điều gì khiến cô phải phản bội, phải thấy nhục nhã và chán ghét đến mức này?” Giọng anh trầm xuống, ánh mắt ánh lên một tia giận dữ, rõ ràng cũng không còn giữ nổi bình tĩnh.

“Anh nghĩ mình vô tội lắm sao?” Tiêu Mộng Hồng nhìn thẳng vào anh, nói tiếp, giọng không còn kìm nén nữa: “Tôi không có quyền đánh giá anh, nhưng tôi sẽ nói thẳng với anh: chỉ riêng cái tính khí quái gở và những thói quen sinh hoạt gần như biến thái đó của anh, cũng đủ khiến tôi muốn thoát khỏi anh rồi! Anh rõ ràng biết tính cách của mình như thế nào, đừng tưởng không đánh phụ nữ thì không tính là bạo lực. Trên đời này còn một kiểu khác gọi là bạo lực lạnh. Mà với sự gia trưởng và bạo lực lạnh của anh, tôi thấy như vậy là quá đủ rồi!”

“Anh có từng nghĩ đến cảm giác của người sống cùng anh không? Sống với một người như anh mệt mỏi đến mức nào? Vì chiều theo cái tính ưa sạch sẽ quái gở đó, mỗi ngày sau khi chải tóc xong còn phải nhặt hết từng sợi rơi xuống sàn, chuyện đó tôi không nói. Nhưng ngay cả rửa mặt xong cũng phải lau khô sạch bong từng giọt nước bắn lên thành bồn, một vết nước cũng không được để lại. Đúng là tôi không làm, nhưng người giúp việc trong nhà cũng bị ép phải làm thay tôi. Anh có biết kiểu sống như thế khiến người khác phải chịu áp lực tâm lý đến mức nào không?”

“À, đúng rồi, tôi còn không được tùy tiện chạm vào đồ của anh đúng không? Tôi còn nhớ rõ lần trước, chỉ là vô tình giẫm chân lên chiếc áo sơ mi của anh, vậy mà anh nhìn tôi như nhìn rác rưởi rồi vứt thẳng nó vào giỏ đồ dơ. Cố Trường Quân, người như anh mà cũng muốn cưới vợ sao? Tôi thấy anh tự sống với hai bàn tay của mình chẳng phải tốt hơn à? Ai mà làm vợ anh, đúng là sống như chịu tội cả đời!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc