Vừa rồi nắm tay cô, anh dùng lực hơi mạnh, có lẽ chính anh cũng chưa nhận ra. Tiêu Mộng Hồng cảm thấy tay mình đau nhói, nhưng lại thấy anh dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, trong lòng có chút không vui, đứng yên đó nhìn theo bóng dáng anh.
Cố Thi Hoa nhìn thấy cô, vẫy tay từ cửa sổ xe: “Chị tư! Mau lên đây!”
Tiêu Mộng Hồng xoa xoa tay, đi lên xe. Cố Trâm Anh và Cố Thi Hoa ngồi ở hàng ghế sau, Tiêu Mộng Hồng ngồi xuống ghế phụ phía trước. Cô liếc nhìn Cố Trường Quân bên cạnh, thấy anh vẫn lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước. Cô đóng cửa xe, anh liền lái xe rời đi.
Trên đường về nhà, Cố Thi Hoa vô cùng phấn khởi, ríu rít kể chuyện suốt dọc đường, đến nơi thì đã đúng giờ trưa. Lúc này, Cố Ngạn Tông và Cố phu nhân đều đã về. Vừa bước vào cửa, Cố Thi Hoa lập tức kể cho cha mẹ nghe chuyện sáng nay Tiêu Mộng Hồng đã biện luận bằng tiếng Anh ra sao ở hội trường nhỏ của Đại học Kinh Hoa, cuối cùng còn giành được kết quả tán thành tuyệt đối.
“Ba mẹ, hai người mà có mặt ở đó thì chắc chắn cũng sẽ rất kích động! Cái tên người Anh ngạo mạn kia cuối cùng không chịu nổi, thẹn quá hóa giận mà tự rời đi. Không chỉ mình con thấy đã đời, ngay cả cô bạn học ngồi cạnh con hai bàn tay cũng vỗ đến đỏ cả lên!”
“Bình thường tiểu Ngũ nói chuyện hơi khoa trương, nhưng lần này thì không phóng đại chút nào đâu.” Cố Trâm Anh cũng bật cười, nói tiếp: “Em dâu không chỉ rất giỏi về kiến trúc, mà tài ăn nói và khí chất cũng đều xuất sắc. Ngay cả con còn bị thuyết phục nữa là.”
Có thể nhìn ra, Cố Ngạn Tông rất hài lòng với kết quả lần này, gật đầu nói: “Rất tốt. Đức Âm thật sự rất có bản lĩnh. Lần này không chỉ làm rạng danh Cố gia chúng ta, mà còn thay các kiến trúc sư Trung Quốc lấy lại danh tiếng. Đáng để ăn mừng.”
Cố phu nhân liếc nhìn Tiêu Mộng Hồng đang đứng mỉm cười ở một bên, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa có chút ngượng ngùng, ngồi trên ghế sô pha không nói một lời. Cố Trường Quân vừa mới bước vào, lập tức lên lầu thay quần áo. Khi xuống lại, anh đã mặc quân phục như thường lệ, chỉ nói với ba mẹ một câu là phải đến sân bay Nam Uyển, rồi rời khỏi nhà.
Cố Ngạn Tông dặn dò con trai một tiếng: “Trường Quân, tối nay con gọi cả nhà con cả, con ba đến ăn cơm tối đi. Cả nhà mình ngày thường ít khi có dịp tụ họp đông đủ. Lần trước cùng ngồi ăn một bữa, cũng là sinh nhật Trâm Anh, mà lúc đó còn thiếu Đức Âm. Bây giờ Đức Âm đã về, lại có chuyện vui thế này, cũng nên mời các chị và anh rể con đến ngồi lại một bữa cho ấm cúng. Con về sớm một chút, đừng để lỡ bữa cơm.”
Cố Trường Quân liếc nhìn Tiêu Mộng Hồng, khẽ “vâng” một tiếng, rồi xoay người bước ra ngoài.
6 giờ tối, cánh cổng sắt của Cố gia mở rộng, ánh đèn trong phòng sáng rực. Cố Linh Lung và vợ chồng Cố Vân Tụ lần lượt đến. Cố Trường Quân cũng đã trở về từ trước giờ ăn tối.
Khi ăn cơm, mười mấy người ngồi quanh bàn ăn lớn, không khí rất náo nhiệt. Tiểu Vân và Tiểu Triết, lâu lắm mới gặp lại mợ tư, đều tranh nhau ngồi cạnh Tiêu Mộng Hồng, khiến không khí trở nên vui vẻ, tiếng cười không ngừng vang lên.
Trong các người con nhà họ Cố, Cố Linh Lung là chị cả, tuổi tác lớn nhất, cũng là người khéo léo và từng trải nhất. Lần trước từng bị Tiêu Mộng Hồng đối xử không quá mềm mỏng, lúc đó tuy ngạc nhiên nhưng khó tránh có chút khó chịu. Lần này đến, thấy em dâu xử sự với mình và chồng rất lễ độ, không hề tỏ ra có điều gì khúc mắc, lại còn thân thiết với hai đứa nhỏ của mình, trong lòng cũng dần nguôi. Hơn nữa, ba cô ấy lại rất quý Tiêu Mộng Hồng, hôm nay còn nghe được tin mừng lớn như vậy, bản thân cô ấy cũng không khỏi có phần cảm phục. Thế nên, khi mọi người đã yên vị, cô ấy chủ động bắt chuyện với Tiêu Mộng Hồng, hỏi han vài điều về địa điểm xây mới của Đại học Kinh Hoa. Hai người trò chuyện qua lại, không khí cũng nhanh chóng trở nên tự nhiên, thoải mái.
Chỉ có Cố Vân Tụ là vẫn im lặng suốt buổi. Người ngày thường vốn nói năng sôi nổi, nay lại chẳng mở miệng lấy một câu, hiển nhiên là vẫn còn giận. Cố Ngạn Tông liếc nhìn cô con gái thứ ba nhiều lần. Mãi đến khi Hà Tĩnh Vinh dưới bàn âm thầm đá chân cô ấy mấy cái, Cố Vân Tụ mới không thể không nhượng bộ, gượng gạo nở một nụ cười, quay sang nói với ba mình: “Ba, lần trước là con sai. Ba dạy bảo rất đúng. Sau này con sẽ không như vậy nữa.”
Cố Ngạn Tông gật đầu, nói: “Con hiểu được như vậy là tốt rồi. Lần trước ba có hơi nặng lời, nhưng đều là chuyện trong nhà, có gì mà không thể nói cho rõ? Em dâu con hôm nay đã làm rạng danh cho cả nhà họ Cố, con cũng nên vui mừng vì nó mới phải.”
“Ba nói đúng lắm.” Hà Tĩnh Vinh vội vàng phụ họa: “Thật ra lần trước sau khi về, Vân Tụ đã nói với con là cô ấy hối hận, chỉ là sĩ diện, không chịu mở lời. Hôm nay nhân dịp em tư có chuyện vui, cũng là cơ hội tốt để giảng hòa. Em tư, chị ba và anh rể chúc mừng em! Em thật sự rất giỏi, có thể nổi bật trong giới kiến trúc như vậy!”
Nói xong, anh ta lại kín đáo đá vào chân vợ một cái. Cố Vân Tụ khẽ bĩu môi, cười như không cười liếc nhìn Tiêu Mộng Hồng một cái, vẫn không lên tiếng. Hà Tĩnh Vinh bất đắc dĩ, chỉ đành thở dài trong lòng.