Đám đông trong hội trường nhỏ dần dần tản đi. Tiêu Mộng Hồng vẫn còn phải ở lại thêm một lúc để có buổi gặp ngắn với các thành viên của ủy ban xây dựng bên phía Kinh Hoa, sợ Cố Trâm Anh và Thi Hoa đợi lâu mất kiên nhẫn nên cô chủ động bảo hai người cứ về trước.
“Em với chị hai chờ chị, mình cùng về nhà luôn!” Cố Thi Hoa kéo tay Cố Trâm Anh, nói tiếp: “Lâu lâu chị hai mới ra ngoài, mà hôm nay thời tiết lại đẹp nữa, em dắt chị ấy đi dạo một vòng trong khuôn viên trường. Chị tư họp xong, tụi mình hẹn nhau ở cổng nha!”
Cố Trâm Anh chỉ mỉm cười, không nói gì.
Thấy hai người đều vui vẻ đồng ý chờ mình, Tiêu Mộng Hồng cũng không từ chối nữa, chào tạm biệt rồi mang theo tài liệu sang phòng họp bên cạnh.
...
Quả thật hôm nay tâm trạng Cố Trâm Anh rất tốt, để mặc cho Thi Hoa nắm tay dắt đi. Hai chị em vừa ra khỏi hội trường nhỏ, đã thấy ở bồn hoa phía xa có một người đang đứng khoanh tay. Chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đủ nhận ra: chẳng phải đó chính là Cố Trường Quân, người đã biến mất cách đây chưa lâu sao?
Hai người liền đi lại gần. Tới gần mới thấy ánh mắt anh đang dừng lại ở một bụi lay ơn khô héo trong bồn hoa, nét mặt như đang thất thần. Cố Thi Hoa lập tức giơ ngón tay lên ra hiệu im lặng với Cố Trâm Anh, rồi rón rén tiến lại gần từ phía sau anh. Bất ngờ, cô vỗ mạnh vào lưng anh một cái rồi hét lên: “Anh tư! Anh trốn ở đây một mình nghĩ gì vậy hả?”
Cố Trường Quân quay đầu lại, thấy là Cố Thi Hoa với Cố Trâm Anh thì khẽ cười, ánh mắt ngay sau đó lướt qua hai người, như thể đang tìm kiếm một bóng hình quen thuộc nào đó. Cố Trâm Anh hiểu ý, liền cười nói: “Em dâu còn ở trong trường, tụi chị hẹn lát nữa gặp nhau rồi cùng về.”
“Đúng đó! Chương trình xong cả rồi, anh tư còn đứng đây làm gì nữa?”
Cố Thi Hoa vừa nói vừa phẩy tay như đuổi ruồi: “Về trước đi! Dù sao chị tư nhìn thấy anh cũng chẳng vui vẻ gì. Hôm nay trời đẹp, tâm trạng tụi em đang tốt, đừng để anh tư làm tụi em tụt mood. Lát nữa ba đứa bọn em tự về với nhau là được!”
Cố Trường Quân sững lại, im lặng nhìn chằm chằm vào em gái, không nói gì.
Cố Trâm Anh bật cười, kéo tay Cố Thi Hoa lại.
“Đừng nghe nó nói. Em lái xe tới đây rồi, chị em mình đi cùng một xe cho tiện. Nếu em không có việc gì gấp thì chờ bọn chị một lát, chúng ta cùng về luôn.”
Cố Trường Quân gật đầu: “Được. Em ra ngoài đợi mọi người.”
Cố Trường Quân xoay người bước đi, để lại hai chị em tiếp tục tay trong tay dạo bước trong vườn trường. Hôm nay là cuối tuần, số người trong vườn trường Kinh Hoa ít hơn ngày thường. Hai người đi dạo tới thư viện thì Cố Thi Hoa đột nhiên dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.
“Chị hai, nhìn kìa! Nhìn người đang đi tới kìa!” Giọng cô ấy đầy hưng phấn.
Cố Trâm Anh liền nhìn theo phương hướng của Cố Thi Hoa, thấy một người đàn ông trung niên đeo kính, mặc áo khoác vải bông màu xám, đi giày vải, bên cạnh là hai thanh niên. Cả ba đang trò chuyện gì đó.
Trong khuôn viên Đại học Bắc Bình, những người như vậy khá thường gặp. Họ có vẻ ngoài bình thường, nhưng không ai biết, họ có thể chính là những người nổi tiếng, những người thành đạt trong xã hội. Người đàn ông trung niên này có khuôn mặt gầy guộc, ăn mặc giản dị, nhưng khí chất lại rất thanh thoát, toát lên vẻ uy nghiêm của một người có học thức.
Cố Trâm Anh không nhận ra anh ta: “Ai vậy?”
“Bành Tư Hán tiên sinh đó! Chị hai không phải đã từng đọc qua toàn bộ các tác phẩm của thầy ấy sao? Không phải ngưỡng mộ thầy ấy lắm sao? Mà bây giờ lại gặp được ngay tại đây! Quá trùng hợp!” Cố Thi Hoa nói, giọng đầy phấn khích.
Bành Tư Hán là một học giả nổi tiếng đương đại, nghiên cứu sâu về sử học, văn học và ngôn ngữ học. Anh ấy là một trong những cây đại thụ trong giới học thuật, xuất thân từ một gia đình danh giá, từng du học ở Nhật Bản và Châu Âu, thông thạo nhiều ngôn ngữ. Bành Tư Hán cũng là giảng viên được săn đón ở các trường đại học lớn như Thanh Hoa và Kim Lăng. Mỗi lần lên lớp, sinh viên kéo đến đông nghịt, đến muộn thì chẳng còn chỗ ngồi.
Mấy tháng trước, Lỗ Lãng Ninh đã ba lần đích thân đến mời, cuối cùng cũng dùng thành ý thuyết phục được Bành Tư Hán nhận lời về giảng dạy ở Kinh Hoa. Tuy anh ấy còn chưa đến tuổi bốn mươi, nhưng kiến thức sâu rộng, Cố Trâm Anh đã sưu tầm đầy đủ các bài viết của anh ấy. Dù chưa từng gặp mặt, cô ấy đã ngưỡng mộ danh tiếng từ lâu.
Không ngờ lần này chỉ tùy tiện ra ngoài một chuyến, lại tình cờ gặp được Bành Tư Hán ở đây, khiến cô ấy bỗng nhiên căng thẳng. Thấy Cố Thi Hoa gọi to, dường như còn khiến đối phương chú ý quay sang nhìn, Cố Trâm Anh càng lúng túng hơn, vội vàng kéo Cố Thi Hoa lại, ra hiệu đừng lên tiếng nữa.
“Không sao đâu! Chị hai ngưỡng mộ Bành tiên sinh như vậy, nếu đã gặp, nhất định phải giới thiệu cho chị chứ! Em trước kia đã từng đi nghe khóa học của thầy ấy, thầy ấy rất gần gũi, không hề có vẻ kiêu căng chút nào!”