“Cưng ơi! Giờ thì đúng lúc có cơ hội luôn đó!” Phu nhân Lỗ Lãng Ninh cười nói: “Đại học Kinh Hoa mới đang trong quá trình lên kế hoạch xây dựng. Chồng tôi đã nỗ lực vì việc này suốt mười năm nay. Ông ấy muốn biến nó thành ngôi trường đẹp nhất Bắc Bình! Nếu cô thật sự có năng lực về lĩnh vực này, sao không thử tham gia xem sao? Nói thật, nửa năm qua chồng tôi đã bàn bạc với mấy kiến trúc sư nhưng vẫn chưa chốt được phương án nào cả. Ban đầu chúng tôi định mời một kiến trúc sư nổi tiếng người Anh thiết kế tòa nhà chính, nhưng giá ông ấy đưa ra quá cao, vượt xa dự toán của chúng tôi. Biết đâu cô có thể thử xem sao?”
Trong lòng Tiêu Mộng Hồng khẽ lay động.
Nếu thật sự có thể tham gia vào việc thiết kế và quy hoạch một ngôi trường đại học mới tinh, đó đúng là cơ hội mà cô hằng mong ước.
Cô cũng khá tự tin vào năng lực chuyên môn của mình.
Nhưng với hoàn cảnh hiện tại, hiển nhiên thời điểm vẫn chưa phù hợp. Hơn nữa, có khi phu nhân Lỗ Lãng Ninh cũng chỉ tiện miệng nói vậy mà thôi.
“Cảm ơn lời mời của bà, phu nhân. Nếu có cơ hội được tham gia, đó sẽ là vinh hạnh lớn đối với tôi.”
Cuối cùng, cô trả lời một cách trung dung và nhã nhặn.
Phu nhân Lỗ Lãng Ninh mỉm cười gật đầu, như sực nhớ ra điều gì, liền nhìn cô một cái đầy quan tâm.
“Vừa rồi Mary nói cô đến đây là để tĩnh dưỡng? Cơ thể cô không khỏe ở đâu à? Tôi biết một bác sĩ rất giỏi, nếu cần tôi có thể giới thiệu cho cô.”
“Cảm ơn bà đã quan tâm, phu nhân. Giờ sức khỏe tôi đã ổn rồi ạ.”
“Thế thì tốt rồi. Tôi thấy sắc mặt cô cũng hồng hào lắm! Tôi thật sự rất quý cô. Hy vọng sẽ sớm được gặp lại cô ở Bắc Bình.”
Phu nhân Lỗ Lãng Ninh cuối cùng cười nói.
...
Kết thúc chuyến đi vui vẻ này, chia tay với vợ chồng Marrow và vợ chồng Lỗ Lãng Ninh vừa mới quen, sau khi về đến nhà, suốt một tuần kế tiếp, Tiêu Mộng Hồng không ra khỏi cửa, bởi vì thời tiết xấu, cuối xuân mà lại đổ tuyết, đường sá lầy lội. Cô chỉ ở trong nhà, vừa sưởi ấm bên bếp lò, vừa đọc lại mấy cuốn sách Cố Thi Hoa mang đến từ năm ngoái để giết thời gian.
Lời đề nghị của phu nhân Lỗ Lãng Ninh hôm đó, thật ra cô vẫn không thể hoàn toàn quên được. Dù gì hiện giờ cũng rảnh rỗi, lúc đọc sách mệt mỏi, cô lại âm thầm vẽ nháp vài bản thiết kế kiến trúc, xem như giết thời gian.
Cả ngày hôm nay, trời u ám. Tới chiều tối thì bắt đầu đổ mưa. Nhưng chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì đến Tiêu Mộng Hồng. Ngoài giờ ăn, cô gần như không rời khỏi phòng.
Suốt cả buổi chiều, cô vắt óc suy nghĩ nhưng lại gặp phải một điểm bế tắc, chẳng có tiến triển gì, đành lên giường đi ngủ. Nhưng vừa nhắm mắt lại, đầu óc vẫn toàn là hình ảnh thiết kế và các con số. Khoảng chín giờ tối, trong lúc lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài hành lang, bỗng nhiên cô nảy ra ý tưởng, hưng phấn ngồi bật dậy, vội thắp đèn, lấy sổ nháp, ngồi trong chăn bắt đầu phác họa lại suy nghĩ vừa chợt lóe lên đó.
Vẽ xong mặt bằng, đang tập trung vẽ mặt đứng, bỗng cô nghe thấy tiếng còi ô tô vang lên hai lần ngắn ngoài cổng lớn. Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng mưa rơi nhẹ. Âm thanh đột ngột kia khiến cô giật mình.
Có người tới!
...
Ở đây lâu vậy rồi, ngoài Cố Thi Hoa từng đến hai lần thì không còn ai khác.
Giờ này đã khuya, thời tiết lại xấu, còn ai đến được chứ?
Tiêu Mộng Hồng lập tức ngưng tay, nằm trong chăn, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Hình như cánh cổng sắt đã được mở, xe hơi chạy thẳng vào sân. Không hề dừng lại chút nào, tiếp theo là tiếng bước chân dẫm mạnh lên cầu thang gỗ vang lên từng bước nặng nề, nhanh chóng hướng về phía phòng của Tiêu Mộng Hồng.
“Phanh! Phanh! Phanh!”
Cửa phòng cô bị đập mạnh.
Tiêu Mộng Hồng cảm giác được trong tiếng đập cửa kia như có cả sự tức giận bị kìm nén. Trong lòng bỗng dâng lên một linh cảm, cô vội vàng nhét đống bản nháp lộn xộn trên giường xuống dưới chăn.
“Tiêu Đức Âm, mở cửa!”
Giọng nói vang lên sau đó, chỉ nghe một lần cũng không thể quên được, là giọng của người đàn ông ấy.
Cố Trường Quân đến rồi!