Tiêu Mộng Hồng ngồi ở băng ghế cuối cùng trên chuyến xe buýt tuyến Bắc Giao vào nội thành. Khi xuống xe, trời đã về chiều. Trên mái những ngôi nhà thấp ven đường, một lớp tuyết mỏng phủ lên, còn tuyết đọng trên đường đã tan thành bùn lầy. Người đi đường ai nấy đều vội vã trở về nhà, giữa cảnh rét buốt và ẩm ướt, những phu xe kéo cũng tranh thủ mời khách trong thời tiết không mấy dễ chịu này.
“Tiểu thư, đi xe không?” Một người phu xe dừng lại hỏi.
Người ấy chở Tiêu Mộng Hồng đến gần Chính Dương Môn, rồi thả cô xuống.
Tiêu Mộng Hồng rốt cuộc cũng đến được khu công quán nơi cô từng sống suốt mấy năm.
Lúc này trời đã gần tối hẳn. Cô đứng bên kia đường, cách đó vài chục mét, nấp sau một gốc ngô đồng lớn trơ trụi lá bên vỉa hè, ánh sáng từ bóng cây đổ xuống bức tường, âm thầm nuốt lấy bóng dáng cô.
Cánh cổng sắt nhà họ Cố đang mở rộng, trong sân đậu vài chiếc ô tô. Dọc theo lối đi từ cổng vào đến sảnh chính, đèn điện hai bên sáng rực, phía cuối hành lang, căn phòng chính cũng đèn đuốc sáng choang.
Khoảng cách hơi xa, nhưng Tiêu Mộng Hồng vẫn có thể lờ mờ nghe được tiếng cười nói vọng ra từ trong nhà. Chỉ tưởng tượng thôi, cũng đủ thấy bên trong lúc này đang náo nhiệt và ấm áp đến nhường nào.
Buổi sáng, Cố Trâm Anh nói với cô rằng tối nay gia đình sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho Hiến Nhi.
Cô em gái út vẫn chưa về. Sau khi tốt nghiệp y khoa, cô ấy tình nguyện tham gia phong trào "Cứu trợ nông thôn" do Bộ Y tế phát động, đến vùng quê công tác và vẫn chưa quay lại.
Còn Cố Trường Quân thì có lẽ sẽ về. Bình thường anh luôn bận rộn, dạo gần đây cũng không có mặt ở Bắc Bình. Từ nửa tháng trước, Cố Trâm Anh đã gọi điện nhắc anh rằng sắp đến sinh nhật Hiến Nhi.
Khi đó, anh im lặng một lúc, rồi mới nói sẽ cố gắng thu xếp để về kịp. Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Cô cũng không chắc tối nay anh có thể về tham dự sinh nhật của Hiến Nhi hay không.
Nhưng ngoài hai người họ, Cố Trâm Anh nói thêm rằng vợ chồng chị cả và chị ba cũng sẽ dẫn theo các con đến. Chị ấy còn mời cả nhóm bạn học cùng trường quân đội với Hiến Nhi, nên tối nay hẳn sẽ rất đông vui, náo nhiệt.
Tiêu Mộng Hồng đứng dưới bóng cây, nghiêng tai lắng nghe tiếng cười mơ hồ vọng ra từ trong nhà. Đúng lúc đó, từ xa lại có một chiếc ô tô chạy đến, cuối cùng dừng lại ở khoảng sân trống trước cổng nhà họ Cố.
Tài xế xuống xe, vòng ra phía sau mở cửa. Từ trong xe bước ra một cô gái. Dưới ánh đèn ngoài sân, không cần nhìn kỹ cũng nhận ra được là Diệp Mạn Chi trong bộ váy áo lộng lẫy.
Cô ta bước vào trong nhà. Lão Vương vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng dáng cô ta.
Nhà lớn họ Cố đã lâu rồi mới lại náo nhiệt đến thế. Thời tiết ngoài trời dù không mấy tốt cũng chẳng ảnh hưởng gì đến không khí bên trong. Tất cả đèn thủy tinh sáng choang, sạch bóng không dính một hạt bụi, khiến từng góc trong nhà đều bừng sáng ấm áp. Những người làm rảnh rỗi đứng tụm trong một góc phòng khách rộng lớn, không rời mắt theo dõi màn biểu diễn hài của một diễn viên hề Tây Dương được mời đến. Trẻ con thì cười nghiêng ngả, người lớn đứng cạnh cũng tỏ ra hứng thú, còn bàn tán vài câu vui vẻ.
Màn biểu diễn đó là do Diệp Mạn Chi đề xuất và tự mình liên hệ sắp xếp. Có lẽ cô ta cho rằng hề Tây Dương chắc chắn sẽ khiến bọn trẻ thích thú, nên Cố phu nhân đã đồng ý theo đề nghị của cô ta. Quả nhiên không sai, lũ trẻ đều cười vui vẻ không ngớt.
Diệp Mạn Chi vẫn chưa thấy Cố Trường Quân xuất hiện nên có chút thất vọng. Nhưng vẻ mặt vẫn giữ được nụ cười vừa phải, ánh mắt khẽ lướt về phía Hiến Nhi đang đứng gần đó, rồi quay sang trò chuyện với Cố phu nhân:
“Hiến Nhi thật thông minh và lễ phép quá. Vừa nãy con nhờ em trai mang món quà sinh nhật đến tặng, cậu bé còn đích thân cảm ơn con nữa. Chỉ là một món đồ chơi nho nhỏ, có gì đáng kể đâu, vậy mà bé còn nói cảm ơn, con thật ngại quá đi!”
Hiến Nhi đang đứng với một nhóm bạn cùng học ở trường quân đội. Cậu bé mặc sơ mi phẳng phiu không một nếp nhăn, quần yếm gài khuy vàng, chân đi tất trắng tinh và đôi giày da đen bóng không dính chút bụi nào. Nhìn qua giống như phiên bản thu nhỏ của Cố Trường Quân.
Cố phu nhân nghe cô ta nhắc đến món đồ chơi nhỏ, trong lòng cũng đoán được chắc là thứ gì đó quý giá, bèn hơi áy náy nói:
“Mạn Chi à, tối nay cháu đã cất công sắp xếp tiết mục hề Tây Dương đến biểu diễn là vất vả lắm rồi, còn chuẩn bị quà cáp gì nữa. Người trong nhà thì chỉ cần tụ họp cho vui là được, Hiến Nhi vui thì bác cũng thấy mãn nguyện lắm rồi.”
Lúc ấy, màn biểu diễn của hề Tây Dương đã diễn đến cao trào.
“Trường Quân vẫn chưa về ạ?” Diệp Mạn Chi lại liếc nhìn về phía cửa một lần nữa.
“Ai biết được?” Cố phu nhân không giấu được vẻ trách móc với con trai: “Trâm Anh đã gọi điện nhắc nó từ nửa tháng trước rồi, dặn là nhất định phải về. Nó cũng nói là sẽ cố gắng. Vậy mà giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả.”
“Bác đừng vội lo ạ. Cháu nghĩ đã là Trường Quân tự mình hứa thì chắc chắn sẽ tranh thủ quay về thôi. Mà cho dù có thật sự không kịp, thì cũng là vì công việc bận rộn. Đàn ông mà bác, làm sao rảnh rang được như tụi cháu cả ngày loanh quanh ở nhà.”
“Ừ, đúng vậy.” Cố phu nhân khẽ gật đầu: “Cho nên bác cũng chẳng dám trách gì nó, chỉ mong nó có thời gian thì cố gắng về nhà nhiều hơn là tốt rồi.”
Xem xong tiết mục, mọi người bèn ngồi vào bàn cơm, Diệp Mạn Chi vui vẻ bước đến chỗ Hiến Nhi, vừa cười vừa xoa nhẹ mái tóc cậu bé. Vừa định ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh cậu thì Hiến Nhi bỗng nhảy khỏi ghế, lễ phép nói:
“Cô Diệp, cháu xin lỗi, cô có thể ngồi chỗ khác được không ạ? Chỗ này bình thường là cô hai của cháu ngồi. Cháu quen như vậy rồi.”
Diệp Mạn Chi khựng lại, hơi ngỡ ngàng.
Cố Vân Tụ cười nhẹ, hơi trách yêu: “Hiến Nhi, lại bày trò nghịch ngợm rồi! Làm gì có chuyện ghế ngồi cũng phải dành người nọ người kia. Trẻ con không nên như thế. Mạn Chi, cứ ngồi đi em.”
Diệp Mạn Chi nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, nở nụ cười rộng lượng:
“Không sao đâu ạ. Nghe Hiến Nhi đi, em ngồi chỗ khác cũng được mà.”