Tiêu Thành Lân đỏ mặt, không còn giữ được dáng vẻ tao nhã như thường ngày.
Anh ta không thể nào ngờ được rằng, không chỉ gặp được em rể của mình ở đây, mà còn phát hiện ra em rể lại mang theo người tình của em gái mình!
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Trường Quân lúc này khiến Tiêu Thành Lân như bừng tỉnh. Anh ta hiểu ra mọi chuyện ngay lập tức.
Không chỉ Cố gia đã biết chuyện em gái anh ta giấu giếm, mà Cố Trường Quân còn đến trước một bước, bắt được người đã đội nón xanh cho mình, tình nhân của vợ.
Lúc này, Tiêu Thành Lân mới nhận ra, cuộc gọi mà anh ta nhận được, dẫn anh ta tìm đến chỗ em gái, chắc chắn là do Cố Trường Quân cho người gọi báo.
Nếu chuyện vợ phản bội đã trở thành một bí mật công khai trong giới xã giao, thì việc Cố Trường Quân cố tình để em gái mình và người tình xuất hiện trước mặt anh có lẽ là để khiến gia đình Tiêu gia gặp khó khăn hơn.
Tiêu Thành Lân biết, bản thân anh ta luôn muốn lấy lòng em rể, nhưng đối với gia đình mình, Cố Trường Quân luôn giữ một khoảng cách, thậm chí là sự chán ghét.
Anh ta nhìn xuống, nhanh chóng phản ứng lại, lao tới đá mạnh vào người Đinh Bạch Thu.
Đầu giày da nhọn xuyên qua, không thương tiếc đá mạnh vào người và đầu Đinh Bạch Thu.
Chẳng mấy chốc, máu bắt đầu rỉ ra từ khuôn mặt Đinh Bạch Thu, cảnh tượng thật sự khiến người ta không dám nhìn tiếp.
“Đức Âm... cứu... cứu anh."
Miếng vải nhét trong miệng bị đá rớt ra, Đinh Bạch Thu rên rỉ, ánh mắt đầy tuyệt vọng nhìn về phía Tiêu Mộng Hồng, người vẫn đứng thẳng bất động một bên.
“Loại bẩn thỉu như mày cũng xứng gọi tên em gái tao sao!”
Đôi mắt đỏ ngầu, Tiêu Thành Lân giơ chân lên, đạp mạnh một cú vào đầu hắn.
Một tiếng hét thảm vang lên, máu từ trán Đinh Bạch Thu vỡ toác trào ra.
Nhưng Tiêu Thành Lân không hề có ý dừng tay. Trước mặt Cố Trường Quân, anh ta vẫn tiếp tục đá tới tấp vào người Đinh Bạch Thu như muốn đạp chết hắn cho hả giận.
...
Tiêu Mộng Hồng mặt mày tái nhợt, tay chân không kìm được mà run rẩy.
Cô chưa từng chứng kiến cảnh nào vừa thê thảm vừa khủng khiếp như thế.
Người nằm co rúm dưới đất kia đã không còn giống người nữa, chẳng khác nào một con chó chết bị đánh đến dở sống dở chết, hay nói đúng hơn, chỉ là một bao cát để người ta mặc sức trút giận.
Máu từ khắp nơi trên thân hắn văng tung toé khắp nền nhà. Có vài vệt máu bắn cả lên vạt áo sườn xám của cô.
Tiêu Mộng Hồng run rẩy ngẩng đầu, nhìn sang phía Cố Trường Quân.
Anh vẫn đứng đó, tay cắm hờ hững trong túi quần, ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh Đinh Bạch Thu rên rỉ khóc lóc dưới chân Tiêu Thành Lân, nét mặt dửng dưng như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt cô đang nhìn, Cố Trường Quân liếc cô một cái.
Ánh mắt ấy dừng lại nơi bàn tay trái của cô, ở chỗ ngón áp út nơi chiếc nhẫn cưới đã được tháo ra.
Anh chỉ nhìn đúng hai giây, rồi lạnh lùng quay đi.
...
Cuộc ẩu đả vẫn chưa dừng lại.
Lúc này, mắt Đinh Bạch Thu đã trợn trắng, dường như mất đi ý thức, tay chân bắt đầu co giật.
Tiêu Mộng Hồng cảm thấy ngực mình nghẹt lại, hơi thở trở nên khó khăn, bước chân loạng choạng như sắp không trụ nổi.
Cô không thể tiếp tục đứng trong căn phòng này thêm giây nào nữa.
Chỉ cần chần chừ thêm một khắc, cô sợ mình sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Đức Âm, em có thích món quà anh chuẩn bị cho em không?”
Một giọng nói thong thả vang lên từ phía sau, nghe thì nhẹ nhàng mà êm ái, nhưng khiến sống lưng người ta lạnh buốt.
Tiêu Mộng Hồng nhắm mắt lại.
“Các người... không ai là con người cả. Đinh Bạch Thu không phải, mà các người cũng không.”
Cô nói khẽ, rồi xoay người bước đi.
“Đồ hạ tiện, giả chết à! Mày không phải là hoạ sĩ sao? Vậy để tao phế tay mày xem từ nay còn vẽ được gì nữa không!”
Đột nhiên, tiếng gằn từng chữ nghiến răng của Tiêu Thành Lân vang lên sau lưng, kèm theo hơi thở dồn dập như dã thú.
Tiêu Mộng Hồng không nhịn được, quay đầu nhìn lại và lập tức kinh hoảng đến tột độ.
Cô thấy Tiêu Thành Lân vớ lấy con dao nhỏ sắc bén trên khay trái cây đặt trên bàn, rồi kéo cánh tay phải của Đinh Bạch Thu ra, đè xuống, nhắm thẳng vào ngón cái mà vung dao.
Một tiếng hét thất thanh bật ra khỏi cổ họng Tiêu Mộng Hồng.
Hô hấp của cô cứng lại.
Trước mắt bỗng tối sầm, cô không còn giữ được thăng bằng nữa, đổ sụp xuống sàn trong cơn choáng váng.