Nàng mắc bệnh gì vậy? Vì sao khỏi rồi thì như người chết sống lại?
Ngồi dưới ánh mặt trời ấm áp, Kiều Tâm nhìn hồ nước xanh leo lẻo mà ngẩn người. Cả người mềm nhũn như bị hút sạch năng lượng, nàng dù ngốc cũng biết không phải đơn giản là phong hàn.
- Kiều cô nương.
Phía sau có người khẽ gọi nàng
Quay đầu nhìn lại thì là Hoàng hậu.
Thanh Toàn dịu dàng mỉm cười, tỳ nữ đằng sau bưng một chén điểm tâm tới trước mặt Kiều Tâm. Kiều Tâm đang định đứng dậy hành lễ thì Thanh Toàn đã đè nàng lại:
- Ngươi bị bệnh vừa khỏi, đừng đa lễ, nghỉ cho khỏe đi.
Nói xong thuận tay bắt mạch cho nàng
Lặng im một lát, Thanh Toàn khẽ gật đầu:
- Mạch tượng bình thường, có vẻ đã bình phục, mấy ngày nay ngươi còn cảm giác buồn bực, khi nóng khi lạnh không?
- Không đâu. Kiều Tâm vẻ mặt đau khổ: – Nhưng cảm giác bản thân vẫn không có sức lực gì cả.
- Bệnh này làm cho ngươi bị hao tổn nguyên khí, làm sao nhanh khỏi lại được? Nghỉ ngơi một thời gian nữa rồi sẽ khỏi hẳn thôi.
Thanh Toàn chăm chú nhìn như đang quan sát sắc mặt nàng sau đó cười thần bí, gọi nha hoàn đằng sau:
- Lại đây, bưng điểm tâm lên.
- Vâng
Nha hoàn vâng lời bưng bát tới trước mặt Kiều Tâm. Kiều Tâm nhìn thì thấy đó là món điểm tâm đại đỗ ba quen thuộc.
Nói cũng lạ, trước kia chỉ cần ngửi thấy mùi này nàng sẽ vô cùng thèm ăn nhưng hôm nay lại chẳng còn hứng thú, thậm chí cảm thấy ngấy.
- Sao vậy, không muốn ăn sao? Thanh Toàn hỏi
- Ta không thấy đói. Nàng đáp.
- A. Thanh Toàn vui vẻ cười: – Tốt rồi, để ta bảo nha hoàn mang đi, cho người khác ăn vậy… xem ra, bệnh này của ngươi khỏi rồi…
- Hả? Nửa câu sau là ý gì? Kiều Tâm hoang mang.
Thanh Toàn lại nói:
- Theo ta thấy, đại đỗ ba này về sau ngươi nên ít ăn đi thì hơn
- Vì sao? Kiều Tâm lại ngẩn ra.
- Ngươi cũng không nghĩ xem đại đỗ ba này làm từ cái gì, vỏ bọc bánh làm bằng gạo nếp rồi nhân bánh có thịt băm, lạc, nước dùng ninh bằng xương… chẳng phải khiến người nhanh béo sao? Sở dĩ tên là đại đỗ (đỗ là bụng) ngoài việc để hình dung chiếc bánh thì chẳng phải ám chỉ những người ăn nhiều sẽ béo như mang thai đó. Nàng bịa chuyện như thật
- Thật thế sao?
Kiều Tâm ngây thơ lo lắng nhìn mình:
- Vậy giờ ta rất béo sao?
- Ngươi bị bệnh mấy ngày giờ cũng gầy đi rồi, lần đầu tiên gặp ngươi ta cảm thấy đúng là ngươi rất béo. Thanh Toàn bưng miệng cười
- Thật sao? Nàng sợ đến nhảy dựng lên: – Vậy từ nay ta không bao giờ ăn cái này nữa.
Nghe vậy, Thanh Toàn không nhịn được phá lên cười.
Nhìn khuôn mặt tươi cười đáng yêu này, thoáng chốc Kiều Tâm cảm thấy có cảm tình với nàng hơn, cảm thấy nữ tử trước mắt khác hoàn toàn so với những gì tỷ tỷ miêu tả… Có lẽ, có hiểu lầm.
- Mục phu nhân
Người trong phủ đều gọi Thanh Toàn là Mục phu nhân, Kiều Tâm cũng gọi theo bọn họ:
- Ngươi… ngươi có biết Tây Thành Vương phi?
Không bằng nói bóng gió tìm hiểu xem sao
- Đương nhiên là biết. Thanh Toàn gật đầu: – Trước khi nàng bỏ nhà đi thì thường đến kinh thành thăm ta, thân thiết như tỷ muội
- Thân như tỷ muội?
Thế vì sao Lam tỷ tỷ luôn nói Hoàng hậu luôn đố kỵ với tỷ, thậm chí còn dùng thủ đoạn bỉ ổi làm tỷ tỷ không thể gặp Hoàng thượng?
- Vậy sao Tây Thành Vương phi lại bỏ đi?
- Đây là chuyện nhà của Tây Thành Vương gia, ta không tiện nói huống chi có một số việc ta cũng không chắc chắn. Thanh Toàn không chịu nói rõ
- Trong mắt Mục phu nhân, Tây Thành Vương phi là người thế nào?
- Nàng…
Trầm tư thoáng chốc, Thanh Toàn cười nhìn Kiều Tâm:
- Phải nói đó là một nữ tử tinh quái, trong trí nhớ của ta, nàng luôn vui vẻ, hoạt bát, mưu ma chước quỷ… ha ha, đúng là một nữ tử đáng yêu.
Lạ thật, tỷ tỷ luôn miệng mắng Hoàng hậu nhưng sao Hoàng hậu lại nói tốt về tỷ tỷ, thế này là có chuyện gì?
- Vương phi đi đã lâu sao Vương gia còn chưa tìm nàng về? Kiều Tâm lẩm bẩm.
- Sao ngươi biết Tây Thành Vương gia không đi tìm nàng? Có lẽ hắn đã biết được nàng đang ở đâu, biết nàng bình yên vô sự rồi. Có lẽ, bọn họ hiểu lầm quá sâu, không thể giải thích trong một sớm một chiều nên đành tạm chưa gặp…
Thanh Toàn đột nhiên cười sâu xa:
- Hoặc có lẽ hắn đã có ý trung nhân mới.
- Ý trung nhân mới? Kiều Tâm ngạc nhiên hoảng hốt: – ai?
- Chính là… ngươi
- Ny? (Đồng âm khác nghĩa) Nàng ngơ ngác hỏi: – Vương gia quen nữ tử nào là Ny sao?
Thanh Toàn chỉ vào nàng, dở khóc dở người:
- Không phải là Ny, là ngươi đó! Theo ta thấy, Tây Thành Vương gia gần đây yêu thương một nữ tử họ Kiều, tên Tâm.
- Kiều Tâm? Kiều Tâm…
Kinh ngạc đọc đi đọc lại cái tên quen thuốc này mấy lần, lúc lâu sau hiểu ra, nàng sợ hãi nhảy dựng lên:
- Ta? Mục phu nhân, ngươi nhầm rồi? Sao Vương gia lại thích ta được?
- Mấy ngày nay ngươi sinh bệnh, ngày nào hắn cũng trông bên giường ngươi, bưng trà rót nước, ngày đêm không ngủ, cũng gầy đi theo ngươi, chỉ thiếu đem mạng của hắn cho ngươi. Nếu không có tình ý với ngươi thì đường đường là một Vương gia sao hắn phải quan tâm đến một nha hoàn như vậy?
- Hắn… hắn chỉ là thương hại ta thôi. Nàng liên tục xua tay phủ nhận
- Ngươi cho là chỉ ngươi đáng thương? Trong phủ cũng nhiều tiểu nha hoàn không người thân thích, vì sao chỉ mình ngươi được hậu đãi?
- Không thể nào, không thể nào… Sao hắn có thể thích ta được? Sao có thể?
Hắn là trượng phu của tỷ tỷ! Lúc trước tỏ vẻ mong nhớ ngày đêm, tình yêu đến sông cạn đá mòn sao chỉ chớp mắt đã di tình biệt luyến.
Hắn giết chết cả nhà tỷ tỷ sao ngay cả tình yêu duy nhất còn lại cũng phản bội?
Hắn có phải là con người không vậy? Có lương tâm không?
- Nếu Tây Thành Vương gia muốn nạp ngươi làm phi ngươi có bằng lòng không? Nhìn sắc mặt nàng, Thanh Toàn khẽ hỏi.
- Đương nhiên là không. Kiều Tâm không chút do dự lắc đầu
- Vì sao? Thanh Toàn nhíu mày: – chẳng lẽ ngươi không có tình cảm với hắn?
- Ta với hắn…
Cũng không phải không có tình cảm nhưng
- Tóm lại, nếu hắn di tình biệt luyến, phụ bạc thê tử kết tóc thì ta hận hắn đến chết
- Cái này thật lạ. Thanh Toàn giả bộ khó hiểu lắc đầu: – Hắn cô phụ nữ nhân khác hay không có liên quan gì đến ngươi đâu? Chỉ cần hắn đối tốt với ngươi là được?
- Đương nhiên là không được! Nàng lớn tiếng đáp: – Người ta muốn lấy nhất định phải là một nam nhi tốt, trọng tình trọng nghĩa, nếu hắn vô tình với thê tử của mình thì chưa biết chừng sau này cũng làm thế với ta. Huống chi, huống chi…
Huống chi hắn cô phụ là Lam tỷ tỷ, cô phụ ân nhân của nàng nàng sao có thể cho phép bản thân cướp trượng phu của tỷ tỷ. Rất ghê tởm, như loạn luân vậy
Nàng chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cả người lạnh run.
- Thì ra là thế. Thanh Toàn nhìn nàng phản ứng như vậy thì khẽ thở dài.
- Phu nhân, ngươi nói cái gì?
Lắc lắc đầu, nàng chỉ nói một câu khiến Kiều Tâm không thể tin được:
- Chắc là đoán ngươi sẽ nói như vậy nên hắn mới luôn che dấu lòng mình
Cái gì? Hắn… hắn sớm đoán được nàng sẽ từ chối tình cảm đó sao? Làm sao đoán được?
- Kiều cô nương, ta khuyên ngươi đừng vội vã quyết định điều gì, người phụ lòng người khác có lẽ đều đáng chết nhưng hắn tuyệt đối là một ngoại lệ
- Phản bội thê tử mình sao có thể tha thứ?
- Hắn yêu ngươi cũng không đồng nghĩa rằng hắn phản bội thê tử của mình. Thanh Toàn lại nói một câu kì quái.
- Hả?
Mới bước lên lầu hai khách điếm đã thấy tiếng đàn truyền ra từ phòng chữ Thiên. Hoa Đình Phong nhớ khúc nhạc này, nó có một cái tên tương ứng với giai điệu của nó: “Sầu tương tư”
Cửa phòng mở sẵn dường như đặc biệt chờ hắn. Hắn đẩy cửa bước vào, phát hiện trong phòng vắng lặng chỉ có một nữ tử áo đen ngồi sau rèm
- Phong ca ca, cuối cùng huynh đã đến rồi, tiểu muội còn tưởng đời này huynh sẽ không đến gặp muội
Ngón tay thanh tú bấm dây đàn, khúc nhạc dừng lại. Nữ tử áo đen mỉm cười.
- Ngươi cố ý để lại manh mối này cho ta chẳng phải muốn ta tới tìm ngươi sao?
Hắn tìm một chỗ rồi ngồi xuống, ngồi cách rèm mỏng không vào bên trong.
- Tiểu muội còn tưởng huynh sẽ tới từ nửa tháng trước, không ngờ huynh chịu được thời gian dài như thế, hôm nay mới tới cửa khởi binh vấn tội.
Nữ tử áo đen cười đầy quyến rũ:
- Sao rồi, nửa tháng này, Kiều Tâm muội tử của muội chắc đau đớn lắm đúng không?
- Nàng chịu khổ đủ rồi, giờ đã khỏe rồi. Hôm qua Hoàng hậu nương nương mang một bát đại đỗ ba đến nàng cũng không muốn ăn
Hoa Đình Phong hừ nhẹ một tiếng:
- Tin tức này chỉ sợ sẽ làm ngươi thất vọng thôi
- Hoàng hậu nương nương y thuật cao minh, muội sớm đoán được nàng sẽ có cách chữa khỏi cho Kiều muội muội nhưng trong quá trình chữa trị, Kiều muội hẳn là đau đến chết đi sống lại? Phong ca ca, nhìn ý trung nhân chịu khổ mà huynh cũng không muốn giúp nàng bớt đau, thật nhẫn tâm!
Hắn thật sự hi vọng mình có thể nhẫn tâm thì hắn đã không bước vào khách điếm Phong Kì nửa bước nhưng đáng tiếc, hắn vẫn không nhịn được mà tới đây, bất chấp cả lời dọa chém của Mục Triển.
- Nói như vậy, huynh đã không cần cây thuốc phiện cho tiểu muội của muội rồi?
Hắn không đáp lời
- Vậy sao huynh còn tới đây?
Vén rèm mỏng, nữ tử áo đen chậm rãi tới gần Hoa Đình Phong, khiêu khích vuốt vai hắn:
- Chẳng lẽ đến nối lại tình cũ với muội?
- Ta đến mong ngươi đừng gây sóng gió nữa. Hoa Đình Phong gạt tay nàng ra
- Gây sóng gió? Nữ tử cười lớn: – Ở địa bàn Nam Chu quốc, muội dù có là một công chúa cũng chẳng làm được gì hết
- Ngươi biết rõ ta đang nói đến cái gì.
- Tiểu muội thật sự không hiểu, xin Phong ca ca chỉ giáo. Ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu
Hắn thở dài một hơi, không muốn vòng vo nữa, dứt khoát nói thẳng:
- Ngươi cần gì làm thế, nể tình huynh muội, cho dù ta có phụ ngươi thì chuyện xảy ra ở Lam phủ đêm đó cũng coi như là trả nợ cho ngươi… Ngươi còn muốn thế nào?
- Đủ? Làm sao mà đủ?
Nữ tử áo đen bỗng nhiên hét lớn như lên cơn điên:
- Huynh đã nói muốn lấy muội. Muội ở trong thâm cung chờ huynh, từ chối không biết bao nhiêu nam tử tài tuấn theo đuổi, đắc tội bao nhiêu vương tử các nước láng giềng nhưng kết quả nhận lại là cái gì? Muội chờ đợi được cái gì? Là tin huynh lấy nữ nhân khác! Những gì huynh nợ muội, cả đời cũng không trả hết được đâu.
- Ta nói muốn lấy ngươi khi nào? Hoa Đình Phong ngạc nhiên nhíu mày.
- Hồi còn nhỏ chúng ta chơi trò chơi, huynh giả làm tân lang, muội giả làm tân nương, huynh cưỡi ngựa tre đến lấy muội… Huynh, huynh còn hôn ta! Không nhớ sao? Chẳng lẽ đã quên rồi sao? (Bệnh không tả $%^&*)
Nữ tử áo đen nói như sắp phát khóc.
- Đó là trò chơi còn nhỏ, sao có thể là thật? Hắn cảm thấy thật vớ vẩn.
- Nhưng muội coi là thật! Muội chờ huynh 18 năm.
Nàng lại hét lớn:
- Sao huynh lại không cho là thật?
- Ngươi… Hoa Đình Phong không biết nói sao: – Rốt cục ngươi muốn gì?
Nếu chỉ là vì một nụ hôn trẻ con mà bị đối phương nhớ thương đến nay thì hắn nhận là lỗi của mình, bất luận nàng muốn gì hắn cũng sẽ cố hết sức bồi thường cho nàng.
- Lấy muội. Nữ tử áo đen lạnh lùng nhìn hắn: – Ngay lập tức
- Ta đã lấy Kiều Nhị, ngươi biết rõ là không thể nào…
- Vậy hưu nàng đi! Hoặc là đem muội thành nàng, dù sao nàng cũng đã “mất tích”, muội cũng không ngại sắm vai nàng.
Nữ tử cười bệnh hoạn.
- Ngươi… ngươi điên rồi!
Hắn lắc đầu khó tin, nhìn khuôn mặt diễm lệ này thậm chí có phần sợ hãi
- Nếu huynh không đồng ý muội sẽ nói chân tướng cho Kiều Tâm
- Ngươi dám!
Nghe đến điều này, hắn nóng nảy hét lớn:
- Ngươi dám nhiều lời ta sẽ giết ngươi
- Huynh sẽ không giết muội
Nữ tử áo đen không chút sợ hãi nhìn hắn:
- Phụ hoàng nuôi huynh khôn lớn, nể tình dưỡng dục huynh sẽ không giết nữ nhi duy nhất của người. Muội biết huynh là người có ơn sẽ báo, tuy rằng vì máu rửa Lam phủ mà phản bội Bắc Lương nhưng cũng không làm việc cho Nam Chu. Từ đó có thể thấy, trong lòng huynh vẫn có Bắc Lương.
- Cho nên ngươi trong mắt không người, ép ta không còn đường lui?
Hắn cười ảm đạm:
- Ngươi đưa Kiều Tâm về bên ta để tra tấn ta, cũng biết ta sẽ không dám nói ra sự thật vì sợ làm nàng tổn thương…
- Haha… con bé ngốc đó lại đang nghĩ rằng nàng trả thù thay muội
Nữ tử cười mỉa mai:
- Thật ra nàng hoàn toàn không có võ công, là kẻ ngốc nghếch, cho dù phải sai người nằm vùng ám sát huynh cũng sẽ không dùng nàng. Để nàng về bên huynh chỉ là cho huynh nếm cảm giác nhớ nhung sống không bằng chết, cảm giác không chiếm được tình yêu thôi
- Ngươi thông minh lắm. Mục đích của ngươi đạt được rồi đó
Thần sắc Hoa Đình Phong đau đớn. Hắn mỗi ngày cùng người trong lòng ở bên nhưng không dám gần gũi nàng, nếu nói chân tướng cho nàng nàng sẽ đau khổ, sẽ không thương hắn nữa. Cả ngày hắn chỉ có thể khó xử đi đi lại lại trong phòng, tự phục sự nhẫn nại của mình…
- Thế nào? Bị tình yêu tra tấn khổ sở chứ? Con ngốc đó coi muội như thân tỷ tỷ, cho dù có cảm tình với huynh cũng không dám thích “tỉ phu” huynh đâu. Thú vị, đúng là thú vị
Nữ tử áo đen cười lớn:
- Phong ca ca, nếu muội đoán không nhầm, huynh thà mất đi tình yêu cũng không dám để nàng đau đớn.
Hắn đau đớn run rẩy, lặng yên không đáp.
- Cho nên huynh chỉ có thể lấy muội.
Nàng kết luận:
- Chỉ có lấy muội thì mới chặn họng muội, nếu không muội sẽ đem chuyện trước kia nói hết cho nàng
- Ngươi…
Hắn trợn mắt nhìn nữ tử xinh đẹp mà lòng dạ rắn rết này, hồi lâu không nói nên lời.
- Đồng ý với muội đi
Mười ngón tay thanh tú lại xoa xoa đầu vai hắn, nhẹ nhàng trượt xuống:
- Muội có thể mạo danh thế thân, làm Vương phi Kiều Nhị của huynh, dù sao người trong phủ cũng chưa từng gặp qua Lam Kiều Nhị, dù sao muội cũng từng nói cho Kiều Tâm rằng muội là Lam Kiều Nhị…
Sự chán ghét dâng đầy trong lòng nhưng lúc này hắn đã không còn đường lui.
Kiều cô nương. Dư ma ma đem chăn đệm đỏ thẫm tươi cười mang tới bên giường Kiều Tâm
- Ma ma, sao lại đổi đồ dùng cho ta? Kiều Tâm khó hiểu
Chăn đệm này không chỉ màu đỏ rực mà còn thêu một đôi uyên ương, tranh thêu ái muội khiến người ta nghĩ miên man, hai má nàng đỏ bừng
- Muốn đổi cũng đổi hoa khác, màu khác chứ. Nàng e lệ nói.
- Kiều cô nương, đây là quản sự phòng sai ta chuẩn bị, ta đoán là chuẩn bị cho ngươi nên mang đến đây
- Ma ma, sao ngươi chắc chắn là chuẩn bị cho ta? Sợ là trong phủ có nữ nhi của ma ma nào xuất gia, quản sự các phòng đưa lễ cho Vương gia?
- Kiều cô nương, cô không hiểu rồi, chăn nệm này là thượng hạng, hạ nhân trong phủ gả nữ nhi sao có phúc được dùng đồ cao cấp như vậy được? Cái này đương nhiên là chuẩn bị cho Kiều cô nương rồi. Ha ha, ta nghe nói không lâu nữa Vương gia sẽ lấy cô làm trắc phi đó! Bà khẽ nói thầm vào tai Kiều Tâm.
- Nói bậy… Nàng trợn mắt: – là ai bịa đặt?
- Người sáng suốt đều nhận ra được. Cô nương, mấy ngày ngươi bị bệnh, Vương gia lo lắng vô cùng. Giờ ngươi vừa khỏe lại đã sai người chuẩn bị chăn gối uyên ương, còn mua 500 đèn lồng đỏ treo trong hoa viên nữa đó. Chẳng phải chuyện vui vủa Vương gia thì sao lại dùng những thứ đó
- Hắn…
Sao không thương lượng cùng nàng đã tự ý làm vậy? Đó chẳng phải là cưỡng ép dân nữ thì là gì? Kiều Tâm vừa tức giận lại vừa … vui mừng
Vui mừng?
Trời ạ, thật đáng chết! Nàng sao có thể vui sướng được? Hắn là kẻ phụ bạc tỷ tỷ tìm người mới, quả đáng chém ngàn đao vạn kiếm sao nàng có thể vì người mới của hắn là mình mà quên đi thù lớn mà vui mừng… Nàng đúng là… vong ân phụ nghĩa
- Kiều cô nương, sau này cô làm Vương phi đừng quên bà già ta nhé. Dư ma ma lấy lòng: – nửa đời sau của bà gia ta trông cậy cả vào cô đó.
Còn chưa nói xong bỗng nhiên có người đẩy cửa xông vào
- Ai thế? To gan, không gõ cửa đã vào. Dư ma ma cậy thế hét lớn.
- Ma ma… Người vào là tiểu nha hoàn, sợ hãi cúi đầu liếc nhìn chăn đệm trên giường: – Ngươi… ngươi sao lại đem chăn đệm này đến phòng Kiều cô nương?
- Không đem tới đây thì đem đến đâu nữa?
- Cái này… là chuẩn bị cho Tây viện
- Cái gì? Dư ma ma ngẩn ra: – Tây viện? Tây viện Kiều Nhị Vương phi ở?
- Đúng thế! Nha hoàn dậm chân: – mọi người bên Tây viện đang thúc giục, ma ma mau đem qua đi
- Ai da! Dư ma ma thoáng nghĩ rồi mừng rỡ, quay người khẽ nói với Kiều Tâm: – Kiều cô nương, xem ra giờ cô không phải là trắc phi mà là Tây Thành Vương phi đó
- Ma ma đừng nói bừa. Kiều Tâm vội gạt ngang.
- Ngươi nghĩ lại đi, chỉ Chính phi mới được ở Tây viện, ta lúc trước còn lạ sao Vương gia không chọn một sương phòng cho ngươi… thì ra… ha ha… Vương gia muốn đón cô vào tây viện
- Ma ma nhanh lên. Tiểu nha hoàn thúc giục: – A đúng rồi, vừa rồi Trương quản sự bảo Kiều cô nương cũng đến Tây viện đi, Vương gia có chuyện muốn nói với nàng.
- Ngươi xem, ngươi xem. Dư ma ma dương dương tự đắc: – ta nói có sai không? Kiều cô nương, mau theo chúng ta đi thôi.
Kiều Tâm nhíu lại mày, trong lòng bất an, cúi đầu đi theo hai người, dọc đường đi miên man nghĩ chút nữa Hoa Đình Phong sẽ nói chuyện đó với nàng thì nàng nên trả lời thế nào
Vào đến cửa Tây viện đã nghe thấy trong sương phòng có một nam một nữ đang trò chuyện, còn cả tiếng đàn xen lẫn
Sao? Ngoài Hoa Đình Phong còn có người khác? Hơn nữa là một nữ nhân?
Trong lòng căng thẳng, bước chân nhất thời ngừng lại. Dự cảm xấu khiến nàng không dám bước vào. Giọng nói trong phòng rất quen thuộc… không, không đâu, là nàng nghĩ nhiều rồi
- Các ngươi trước tiên chờ ở đây, ta đi báo Vương gia
Quản sự ở Tây viện không biết Kiều Tâm, chỉ lạnh lùng nói như thế
- Thi ma ma, sao ngươi có mắt như mù vậy, đây là Kiều cô nương đó, sao dám để nàng đứng chờ bên ngoài? Dư mẹ tiến lên cười nói: – Nàng sắp thành Tây Thành Vương phi đó
- Nói bậy bạ gì thế. Bỗng nhiên Thi ma ma lớn tiếng quát: – Vương phi đang ở trong phòng bàn luận đàn hát với Vương gia, nha đầu nho nhỏ này sao dám giả mạo chủ tử
- Vương phi? Dư ma ma ngẩn ra: – Vương phi nào?
- Đương nhiên là muội muội của đương kim Hoàng thượng, Yến quốc phu nhân do Thái hoàng Thái hậu phong, Tây Thành Vương phi tôn quý cũng là người Vương gia yêu nhất. Lần này để tẩy trần cho Vương phi, Vương gia sai người giăng đèn kết hoa trong phủ, vì Vương phi đã lâu chưa về mà chuẩn bị chăn gối mới nữa.
- Nàng… Dư ma ma ngạc nhiên há hốc mồm: – nàng đã về? Từ bao giờ
- Chuyện đó đến lượt hạ nhân các ngươi hỏi đến? Còn không đem chăn màn vào phòng ngủ đi! Thi ma ma trừng mắt.
- Ai ở bên ngoài vậy. Lúc này trong phòng có tiếng hỏi ra
Nghe rõ giọng người hỏi, Kiều Tâm cảm giác tim như rớt xuống vực núi đen, cả người rét lạnh
Là tỷ tỷ ở bên trong. Tỷ tỷ cuối cùng đã trở lại……
Thật là lạ, tỷ tỷ cuối cùng có thể trở về, nàng hẳn phải vui mừng mới đúng nhưng sao lúc này tâm tình lại quái dị như thế, sống mũi cay cay, cảm giác như sắp khóc. Chẳng lẽ nàng thật sự yêu Hoa Đình Phong? Nàng si tâm vọng tưởng muốn làm Vương phi?
Ngày đó trước mặt hoàng hậu nàng hiên ngang nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo…
- Kiều Tâm, là ngươi đến sao? Mau vào đi
Tỷ tỷ đang gọi nàng, dù sợ hãi, không muốn gặp cũng phải đi vào.
Gian nan bước vào trong phòng.
Vừa vào đã thấy tỷ tỷ. Tỷ không mặc đồ đen nữa mà mặc áo hồng, nét mặt tỏa sáng, không còn chút u oán nào. Nàng đang ngồi trước đàn, đứng sau nàng, cẩm nhạc phổ chỉ chỉ chính là Hoa Đình Phong
Cũng đã mấy ngày không gặp hắn rồi. Vì sao hắn chỉ cúi đầu không nói gì, cũng chẳng nhìn nàng lấy một lần.
Sự quan tâm khi nàng bị bệnh chẳng lẽ là lũ người hầu nói nhảm sao? Vì sao lúc này hắn như một người xa lạ, cả người lạnh lùng như khối băng
- Muội muội, mau tới ngồi đi.
Tỷ tỷ đang gọi nàng, nụ cười thân thiết làm cho nàng càng thêm sợ hãi, như đã phạm lỗi với tỷ tỷ, có tật giật mình vậy
- Tỷ tỷ, sao lại trở về rồi? Nàng khẽ hỏi.
- Đình Phong tự mình đến khách điếm đón ta, ta không giận dỗi nữa trở về với hắn
- Các ngươi… nàng muốn hỏi nhưng lại không dám: – tốt rồi?
- Ta đã nghĩ thông, người chết đã chết, người sống hẳn nên thông cảm cho nhau mà sống vui vẻ nốt nửa đời sau, huống chi năm đó Đình Phong cũng vạn bất đắc dĩ. Ta làm khổ hắn nhiều năm như vậy cũng đủ rồi, cho nên…
Nàng ngượng ngùng nói tiếp:
- Kiều Tâm, để ngươi chê cười rồi
Bỏ qua thù oán sao? Nhưng… thù giết cha mẹ thật sự dễ dàng bỏ qua sao?Tỷ tỷ có phải là giả trở về để tìm thời cơ trả thù không? Kiều Tâm nhìn khuôn mặt tươi cười khó đoán kia nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa. Giờ tỷ tỷ đã về bất luận là tự mình báo thù hay là trở về với Hoa Đình Phong đều tốt, đều không liên quan đến người ngoài như nàng. Giờ nàng chỉ là kẻ dư thừa.
- Kiều Tâm, đêm nay Đình Phong thiết yến tẩy trần cho ta, muội cũng đến đi. Giọng nói nhiệt tình lại truyền đến
Xem ra, tỷ tỷ là thật sự vui vẻ, nàng chưa từng nghe tỷ tỷ cười hạnh phúc như vậy bao giờ.
Gật gật đầu, hơi nhìn xuống, khóe mắt không nhịn được liếc Hoa Đình Phong một cái. Nàng cùng nam nhân này từ nay về sau sẽ không còn liên quan gì nữa? Ha ha, hai người chỉ là kẻ qua đường mà thôi, ngay cả lời từ biệt cũng không có. Hoa Đình Phong vẫn nhìn nhạc phổ, hai nữ nhân nói chuyện lâu như vậy cũng không hề ngẩng đầu.
Trong hoa viên giăng đèn kết hoa, Hoa Đình Phong mặc áo bào đứng dưới tang cây, gió đêm thổi tung vạt áo của hắn khiến hắn trông thật cô đơn, không chút tương xứng với không khí vui vẻ trong phủ.
Mục Triển đi tới sau hắn, khẽ cười mỉa mai:
- Ái thê về phủ sao lại phiền muộn như thế?
Hắn xoay người, lặng yên không đáp, ánh mắt lảng tránh Mục Triển, chỉ ngẩng đầu nhìn ánh trăng xa xôi
- Một khi đã ưu sầu như thế sao không nói rõ mọi chuyện ra? Mục Triển đề nghị.
- Nàng sẽ không tha thứ cho ta… Hồi lâu sau hắn mới lặng lẽ nói: – Đêm đó nàng đã không tha thứ cho ta… nói rõ mọi chuyện chỉ khiến nàng thêm đau khổ mà thôi
- Cho nên ngươi thà để Tiêu Nghiên vừa ý?
- Trước mắt, đây là con đường duy nhất ta có thể đi, nếu không Tiêu Nghiên sẽ nói mọi chuyện cho Kiều Tâm
- Cho nên ngươi thà sống cả đời với nữ nhân uy hiếm mình cũng không chịu nói ra sự thật? Ngày đó nàng không tha thứ cho ngươi không có nghĩa là bây giờ cũng vậy. Tâm tư nữ tử đều nhanh chóng thay đổi, trước khác nay khác.
- Ta không dám.
- Không dám?
- Có lẽ ta là một kẻ nhát gan. Hắn cười tự giễu
- Ha ha, Đình Phong, nếu ngươi là kẻ nhát gan thì trên đời có bao nhiêu kẻ là đại nhát gan. Mục Triển lắc đầu: ngươi làm như vậy nhất định còn có nguyên nhân khác.
- Bệ hạ anh minh. Cuối cùng Hoa Đình Phong nói thẳng: – quả thực còn có nguyên nhân khác quan trọng hơn
- Có thể nói ta nghe không?
Ngước nhìn ánh trăng trên cao, hắn chậm rãi nói:
- Có một lần, cũng dưới gốc cây, ta hỏi nàng có tâm nguyện gì, nàng nói cho ta biết tâm nguyện của nàng là được ăn nhiều đại đỗ ba. Lúc đầu ta thật kinh ngạc nhưng sau đó thì vô cùng vui sướng, nếu một người có thể sống đơn giản, vui vẻ như vậy thì chính là chuyện tốt. Ta không có bản lĩnh khiến nàng không phiền não nhưng nếu bây giờ trời cao đã an bài cho nàng như vậy ta cần gì phải nói ra chân tướng tàn khốc đó? Để mọi thứ như thế chẳng tốt hơn sao? Ta chỉ hi vọng nàng có thể vô ưu vô lo mà sống như bây giờ.
- Thà rằng nàng sống như một kẻ ngốc? Mục Triển nhíu mày.
- Có đôi khi không biết gì lại là hạnh phúc
- Nhưng…
Mục Triển còn định khuyên bảo thêm nhưng hắn biết nam nhân trước mắt một khi đã quyết thì sẽ không thay đổi, vì thế chỉ đành thở dài một hơi, quyết định không nói gì nữa.