Triều thần dưới điện nhìn cử chỉ cực kỳ thân mật của Hoàng thượng cùng Trần nương nương, ai nấy đều ngầm phỏng đoán, Lưu Triệt cất tiếng ra lệnh, “Bắt đầu đi!”
Các món ngon liên tiếp được đưa lên, có cả ca múa. A Kiều vẫn lo cho Lưu Sơ nên không còn lòng dạ nào để xem, đợi thêm một lát rồi xin phép cáo lui trước. Nàng về đến điện Dương A thì Lưu Sơ đã gần như khỏi hẳn, nhìn mẫu thân bằng ánh mắt lấp lánh đầy sức sống, “Mẫu thân”, cô bé hỏi vẻ mơ màng, “Đêm thất tịch là lúc chim ô thước bắc cầu ở trên sông Ngân cho Ngưu Lang và Chức Nữ gặp mặt nhau có phải không ạ?”
A Kiều gật đầu, ngẩng nhìn lên bầu trời, giọng thoảng chút hoài niệm, “Mẫu thân hồi nhỏ đã từng nghe nói rằng đứng bên giếng nước có cây nho vào đêm Thất tịch thì có thể nhìn thấy Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau.”
Lưu Sơ sáng mắt, “Mẫu thân, con nhớ sau điện Dương A có một cái giếng.”
Mấy mẹ con dẫn cung nhân ra bên ngoài điện, ngồi dưới giàn nho mát mẻ nhìn lên trời cao. Trời miền núi sáng trong, một dải sáng màu trắng nhạt vắt qua phía chân trời, chính là dòng Ngân Hà. Lưu Sơ mở to mắt nhìn một lát rồi thất vọng, “Sao con không thấy Ngưu Lang Chức Nữ?”
“Đó chỉ là truyền thuyết mà thôi”, Lưu Mạch thản nhiên nói.
Lưu Sơ chun mũi, “Ca ca xấu, làm muội mất hết cả hứng thú.”
“Đêm xuống khung trời như nước biếc
Ngắm sao Chức Nữ gặp Ngưu Lang.”[1]
[1] Trích bài Thu tịch của Đỗ Mục.
“Mẫu thân!” Lưu Sơ dần díp mắt, gà gật nói, “Người nhìn kìa, Ngưu Lang Chức Nữ cũng giống như chúng ta. Phụ hoàng là Ngưu Lang, mẫu thân là Chức Nữ, ca ca và con chính là hai đứa bé tý hon, không gặp được cha mẹ sẽ khóc.” A Kiều nghe vậy thấy lòng trĩu nặng, quay sang nhìn Lưu Mạch lại thấy con trai cúi đầu, lần đầu tiên tránh ánh mắt của nàng. Mỗi người đều cảm giác y như gần như xa ở ngay bên cạnh mình. Ngưu Lang Chức Nữ có thể giữ gìn được tình cảm ngàn năm vì họ yêu nhau, còn nàng và Lưu Triệt thì có gì? Nếu cứ ràng buộc với nhau để rồi chán ghét và lãng quên thì chi bằng lúc đầu đừng chờ đợi, lưu lại trong lòng đối phương quãng thời gian tươi đẹp nhất.
Từ trên hành lang rất xa có mấy ngọn đèn lồng lấp loáng chiếu sáng hình bóng một người đứng giữa đang nhìn sang.
“Mọi người ở đây làm gì thế?”, Lưu Triệt vui vẻ hỏi.
A Kiều đưa tay làm hiệu đừng lên tiếng, khe khẽ đáp, “Tảo Tảo ngủ rồi.”
Lưu Triệt khom người xuống, thấy Lưu Sơ đang nằm dựa trên ghế, nhịp thở đều đều, quả nhiên đã ngủ say, nụ cười còn vương trên gương mặt hồng hào. Y vỗ tay, nhẹ giọng ra lệnh, “Đưa Công chúa Duyệt Trữ trở về điện Dương A.”
“Dạ.” Cung nhân phía sau lên tiếng đáp rồi một nội thị bước lên cõng Lưu Sơ rón rén bước đi.
“Phụ hoàng, mẫu thân”, Lưu Mạch tinh ý hành lễ, nói, “Mạch Nhi cũng về ngủ đây.”
Lưu Triệt gật đầu, mỉm cười nhìn con trai đi xa rồi mới quay sang hỏi A Kiều, “Giống nho mới truyền từ Tây Vực được mấy năm nay, tại sao Kiều Kiều lại nghe nói về truyền thuyết ở dưới giàn nho sẽ nhìn thấy Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau?”
A Kiều cúi đầu, cười tủm tỉm, “Chẳng qua nói cho vui để trêu Tảo Tảo thôi.”
Trăng thượng huyền cong cong quyến rũ treo cao giữa bầu trời, càng về khuya càng sáng. Lưu Triệt ôm eo A Kiều trở về điện, nhẹ giọng, “Hôm nay Đàm tỷ nói với trẫm rằng khi nào về Trường An thì sẽ xin được tới Dương Lăng coi sóc phần mộ cho phụ hoàng và mẫu hậu.”
A Kiều cảm khái, “Cuộc đời Đàm tỷ long đong, chịu nhiều đau khổ nên lòng dần nguội lạnh, rất khó nghe theo những lời khuyên giải bình thường.”
“Trẫm cũng cảm thấy như vậy”, Lưu Triệt nói vẻ nặng nề, “Trẫm và mẫu hậu mắc nợ Đàm tỷ rất nhiều, hôm nay hoàng tỷ đã trở về thì trẫm nhất định phải bù đắp cho tỷ ấy. Trẫm đã nghĩ rồi, Đàm tỷ không có tình cảm thật sự với đám người Hung Nô kia nên chi bằng chọn cho tỷ ấy một mối lương duyên. Đó chính là một cách tốt để trấn an tỷ tỷ.”
“Ồ? Cũng tốt”, A Kiều tự dưng không yên lòng hỏi, “Bệ hạ thấy có người vừa ý rồi à?”
Lưu Triệt nhìn nàng bằng ánh mắt thăm dò rồi đáp rành rọt từng tiếng một, “Trường Tín hầu.”
“Sư huynh?”, A Kiều thốt lên, hơi kinh ngạc.
“Không sai”, Lưu Triệt khép mắt, giấu đi suy nghĩ, “Đàm tỷ là do Trường Tín hầu cứu, không ai so sánh được.”
“Nhưng”, A Kiều nhướng mày nhìn y, nghi ngờ hỏi, “không phải là Bình Dương trưởng công chúa đã có ý…”
Lưu Triệt than khẽ, “Vốn trẫm cũng có lòng cho Tịnh tỷ nhưng… cũng chỉ có thể để tỷ ấy nhường bước thôi.” Dĩ nhiên là A Kiều có cảm tình hơn với Lưu Đàm so với Bình Dương trưởng công chúa đầy tính toán. Chỉ là, một đoạn nhân duyên kết hợp tùy tiện như thế thì sẽ mang tới hạnh phúc được chăng? Liễu Duệ, nàng nhíu mày, bản thân Liễu Duệ có đồng ý hay không chứ?
Chiến dịch Hà Tây lần thứ hai lại đại thắng, Lưu Triệt cao hứng, truyền lệnh xuống dưới mang rượu và thức ăn ngon đến tiền tuyến khao thưởng Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh.
Một hôm Lưu Triệt vừa từ điện Tất Đường trở về đến cửa điện thì nghe thấy giọng nói trong trẻo quen thuộc của Trần A Kiều, “Bệ hạ sủng ái Hoắc Khứ Bệnh, ban thưởng cho cả rượu Đào Hoa Trang ngon nổi tiếng Hoài Nam. Hoắc ca ca của con dẫn quân trở về đến gần Trương Dịch thì gặp đội quân hộ tống phần thưởng của ngự giá. Hoắc Khứ Bệnh đúng là vô cùng hào sảng, bảo rằng, ‘Rượu ngon tuy nhiều nhưng vẫn không đủ cho ba quân tướng sĩ cùng được hưởng một chén hoàng ân của bệ hạ’. Nói rồi truyền lệnh trút cả ba xe lớn rượu ngon xuống sông rồi cùng ba quân tướng sĩ uống chung nước sông. Các tướng sĩ bội phục cảm kích, về sau nơi đó liền được gọi là sông rượu.”
Lưu Sơ tưởng tượng ra quang cảnh lúc ấy thì rất ngưỡng mộ, “Hoắc ca ca đúng là vô cùng lợi hại phải không?”
Trần A Kiều gật đầu, “Tất nhiên rồi.”
“Kiều Kiều có vẻ cũng rất thích Khứ Bệnh nhỉ”, Lưu Triệt chắp tay bước vào điện, điềm đạm nhận xét.
“Phụ hoàng”, Lưu Sơ ngẩng đầu lên, nhìn thấy y liền nhanh nhảu hành lễ.
Lưu Triệt mỉm cười xoa xoa đầu con gái, “Mạch Nhi chắc còn đang học, Sơ Nhi tìm ca ca đi.”
A Kiều đợi Lưu Sơ đi xa rồi mới mỉm cười nói, “Tất nhiên, Hoắc Khứ Bệnh chiến đấu mấy trận đều đại thắng, thật đáng gọi là anh hùng.”
Ánh mắt Lưu Triệt tức thì trở nên sâu thẳm, bảo nàng, “Trẫm cho là… lòng dạ Kiều Kiều càng ngày càng rộng rãi, vậy nàng thấy Vệ Thanh thế nào?”
A Kiều nhướng mày nhìn y, nghiêm mặt đáp, “Lòng dạ A Kiều chẳng phải rộng rãi gì, A Kiều thấy Hoắc Khứ Bệnh là được bởi vì Hoắc Khứ Bệnh tính tình quyết đoán, một lòng chiến đấu không bè phái. Đại tướng quân tất nhiên cũng được coi là anh hùng nhưng A Kiều lại thấy trước hết đó là đệ đệ của Vệ Tử Phu, vì vậy không thể nào tôn kính hắn như một người anh hùng được.”
“Kiều Kiều cũng thẳng thắn lắm”, Lưu Triệt ngạc nhiên.
“Bởi vì có đôi khi sự thẳng thắn còn tốt hơn là dùng tâm cơ rất nhiều”, A Kiều chớp mắt, giọng điềm tĩnh.
Đến tháng Tám thì hết nóng bức, tiết trời đầu thu trở nên trong lành mát dịu, Lưu Triệt quyết định quay về Trường An. Trần A Kiều ngồi trong long xa thở dài, so với cung Vị Ương dối gian lừa gạt thì cung Cam Tuyền thanh tịnh hơn nhiều. Nhưng trong thiên hạ có buổi tiệc nào là không tàn, cho dù trong lòng có suy nghĩ như thế nào thì long xa vẫn một mạch chạy về hướng Trường An.
Ngày thứ ba kể từ khi trở về cung Trường Môn, Trần hoàng hậu hạ lệnh tuyên Trường Tín hầu Liễu Duệ tiến cung Trường Môn gặp mặt.
“A Kiều quen biết thế nào với Trường Tín hầu Liễu Duệ?” Khi còn ở cung Cam Tuyền, Công chúa trưởng Nam Cung đã từng hỏi A Kiều như vậy.
A Kiều tất nhiên là không thể nói sự thật, tùy tiện nghĩ ra một câu chuyện, “Năm xưa A Kiều lưu lạc ở bên ngoài, nhờ cơ duyên được Trường Tín hầu cứu nên cảm ân đức mà kết làm huynh muội.”
Lưu Đàm thở dài đánh sượt một tiếng, “Dù sao A Kiều cũng có duyên phúc.”
“Ta biết ý của bệ hạ”, Lưu Đàm hơi nghiêng người ngắm nghía dãy núi Cam Tuyền trùng trùng điệp điệp bên ngoài cửa sổ, tiếp tục tâm sự, “Ta cũng cảm động trước tình cảm của bệ hạ đối với ta. Nhưng Lưu Đàm này hoa tàn liễu úa nên thật sự không muốn nói tới chuyện thành thân nữa và cũng không muốn gây trở ngại cho Liễu hầu gia.”
Lục Y đứng hầu phía sau trông thấy bóng Trường Tín hầu theo nội thị đằng xa đi tới bèn khom người nhắc khẽ, “Nương nương, Trường Tín hầu đến.” A Kiều bừng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt ngày càng trầm tĩnh của Liễu Duệ.
“Thần Liễu Duệ”, hắn cúi người ở dưới đình bái chào, “tham kiến Trần nương nương.”
Trần A Kiều cười nhẹ, “Sư huynh, miễn lễ!”
Liễu Duệ liền đứng dậy, ngồi xuống phía đối diện rồi mỉm cười hỏi, “Hôm nay nương nương gọi vi thần tới không biết có chuyện gì dặn bảo?”
A Kiều để mọi người lui ra, chỉ giữ lại một mình Lục Y hầu hạ ở bên cạnh rồi hỏi: “Trường Tín hầu năm nay cũng không còn ít tuổi nữa nhỉ?”
“Đúng thế”, Liễu Duệ gật đầu, nét mặt phiêu lãng, “Ngu huynh lớn hơn nương nương ba tuổi.”
“Chắc là đã có ý trung nhân rồi chứ?”
Liễu Duệ muốn trả lời chưa nhưng chẳng biết tại sao trong lòng bỗng nhiên hiện lên cảnh Công chúa trưởng Nam Cung cố túm chặt lấy Mô Hiết không chịu buông tay, thân hình cô đơn phiêu bạt trong gió trên đại mạc thì không khỏi lưỡng lự. Trần A Kiều thấy vậy, than thầm một tiếng rồi đứng dậy nói, “A Kiều không muốn nói vòng vèo với sư huynh. Công chúa trưởng Bình Dương từng gợi ý nói với A Kiều là mong muốn được kết duyên tơ hồng với sư huynh, bệ hạ vốn cũng đã định chấp thuận nhưng sau khi Công chúa trưởng Nam Cung trở về thì bệ hạ thương tỷ ấy đã gặp quá nhiều trắc trở, lại vì Vương thái hậu đau ốm mãi mà qua đời nên hơi xa cách với mọi người. Nhưng đoán chừng là vì sư huynh đã cứu tỷ ấy nên kính trọng sư huynh hơn một chút. Y có ý muốn gửi gắm Công chúa trưởng Nam Cung cho sư huynh săn sóc.”
“Sư huynh được phép có ý kiến riêng của mình chứ?”
A Kiều cúi đầu, “Sư huynh, nếu hai người cùng không muốn thì A Kiều sẽ thay sư huynh từ chối. Sư huynh không nên miễn cưỡng.”
Liễu Duệ ngẩng đầu, “Ta lại không phải là loại người khiến cho người thân của mình phải miễn cưỡng.”
A Kiều ngạc nhiên, “Như vậy ý sư huynh là?”
“A Kiều”, Liễu Duệ lần đầu tiên gọi thẳng tên A Kiều nhưng lại không nhìn nàng, thấp giọng nói, “Những năm qua, nếu dựa vào địa vị và của cải của mình, chỉ cần nguyện ý thì ta đã sớm có tam thê tứ thiếp rồi. Muội khoan hẵng nóng giận”, hắn cười hiền lành, “Ta và Hoằng Dương không làm như vậy chỉ vì trong lòng chúng ta vẫn hy vọng có thể tìm được một người yêu thương thật sự, nắm tay nhau đi suốt cuộc đời này.”
“A Kiều”, Liễu Duệ chợt hỏi, “Muội hãy nói cho ta biết, yêu là cái gì?”
A Kiều cứng miệng. Yêu là cái gì, ai có thể trả lời chính xác? Mà có yêu thì nhất định có hạnh phúc?
“Bây giờ ta nghĩ lại thì mới thấy.” Liễu Duệ nói, “Vào thời điểm cứu Công chúa trưởng Nam Cung khỏi lưng ngựa của Mô Hiết, ta không biết là ta sẽ thích nàng hay không nhưng ta thương xót nàng phải chịu đau khổ cả đời, nếu có cơ hội được che gió che mưa cho nàng thì ta nghĩ ta sẽ tình nguyện.”
“Ta không biết mình làm như vậy thì có chắc sẽ được hạnh phúc hay không nhưng nếu ta không làm như vậy thì e rằng cả cuộc đời về sau này sẽ phải hối tiếc.”
A Kiều khẽ thở dài, “Hy vọng ngày sau huynh không hối hận về quyết định hôm nay.” Nàng nhíu mày, “Thế nhưng dường như chính bản thân Đàm tỷ lại không tích cực lắm đối với cuộc hôn nhân này.”
“Đây là vấn đề của ta”, Liễu Duệ nhướng mày, dáng vẻ oai hùng đột nhiên bột phát.
A Kiều không rõ Liễu Duệ đã làm như thế nào để Lưu Đàm hồi tâm chuyển ý. Khi Lưu Triệt tuyên chỉ ban hôn thì đã là cuối năm Nguyên Thú thứ hai. Lần này không thể so với lần Hoàng đế gả con gái hồi đầu năm vì Công chúa trưởng Nam Cung là công chúa ngày xưa cống Hung Nô để cầu hòa, Lưu Đàm lại kiên quyết nên không tổ chức hôn lễ phô trương, cũng không nhiều người tham dự nhưng dĩ nhiên Lưu Triệt dẫn A Kiều cùng đến. A Kiều ngồi bên cạnh Lưu Triệt, thấy tân nương đẹp rực rỡ trong bộ lễ phục, trong lòng chẳng biết tại sao nhói lên cảm giác thương cảm nhưng vẫn thật lòng chúc phúc cho họ. Chúc phúc cho đôi tan lang tân nương trăm năm hòa hợp, chúc phúc cho Công chúa trưởng đã chịu nhiều đau khổ kia có thể có được một nửa đời sau hạnh phúc.
Khi đôi tân lang và tân nương giao bái, A Kiều để ý quan sát Công chúa trưởng Bình Dương, thấy rõ vẻ mặt âm trầm của Lưu Tịnh. Liễu Duệ mà nàng ta để ý đã thành thân với người khác, vậy thì nàng ta sẽ như thế nào? Khi Công chúa trưởng Nam Cung được gả vào phủ Trường Tín hầu thì mọi chuyện đã được quyết định, cung Trường Môn lại có thêm một lá bài quan trọng và vững chắc, thậm chí còn hơn cả chính bản thân Công chúa trưởng Bình Dương. Dưới tình huống như thế thì dường như Lưu Tịnh càng không thể gia nhập trở lại vào phe Vệ gia, nhưng làm sao một Công chúa trưởng Bình Dương tính khí cao ngạo lại chịu được mối nhục nhã này?
“Nhìn bọn họ mà đệ cũng muốn được thành thân quá”, Tang Hoằng Dương uống cạn chén rượu, mỉm cười nói đùa.
“Vậy thì đệ hãy mau rước Di Khương về nhà đi. Nàng ấy chờ đệ cũng lâu rồi.” A Kiều mỉm cười, ngồi trên lan can của dãy hành lang dài ngẩng đầu nhìn lên những ngôi sao trên cao. Chúng lấp lánh như vậy, đẹp đẽ như vậy, dường như chỉ cần đưa tay ra là có thể hái được nhưng nếu thật sự đưa tay ra lại xa xôi tận phía chân trời.
“Những năm qua đệ vẫn lục đục mãi với nàng”, Tang Hoằng Dương cười buồn, không che giấu, “Không phải là đệ không có ý định nhưng vẫn không dám chắc có phải chính là nàng không? Nói cho cùng thì đệ không được quả quyết như Liễu huynh.”
Mọi người thương cảm vị tân nương này đã trải qua bao đau khổ hoạn nạn, rất đáng tôn kính nên không làm náo loạn lễ động phòng, để cho đôi tân lang tân nương được yên tĩnh. “Kiều Kiều!” trên long xa hồi cung, Lưu Triệt nhận thấy rõ ràng rằng A Kiều mang tâm sự nặng nề liền hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
A Kiều ngẩng đầu lên, đáp cho có lệ, “Thiếp đang suy nghĩ rằng nếu Thái hậu trên trời có linh thiêng, nhìn thấy ngày hôm nay sẽ rất vui vẻ.”
Lưu Triệt nghe nhắc tới mẫu thân thì trầm lại, khẽ nói, “Chắc là vậy!”
Thật ra thì A Kiều đang nghĩ về những lời vừa rồi Lưu Đàm nói với nàng ở tân phòng, “A Kiều, cho dù quá khứ có như thế nào thì con người luôn luôn hướng về phía trước.” Lúc đó, Lưu Đàm còn đang mang chiếc khăn chùm đầu màu đỏ, nhẹ nhàng nói, “Hay nói cách khác là con người chưa từng phải chịu khổ đau thì sẽ không cảm nhận được hạnh phúc mới. Liễu Duệ nói với ta như vậy, ta cũng muốn nói cho muội biết.” Sau đó Liễu Duệ bước vào tân phòng, vén chiếc khăn trùm đầu để lộ nụ cười như hoa nở của tân nương.
A Kiều thở dài, nép vào trong lòng Lưu Triệt. Đàm tỷ, có lẽ nói đúng. Thế nhưng người hôm nay gối ấp vai kề với tỷ lại không phải là người ngày xưa làm thương tổn tỷ. Đến hôm nay thì nàng có thể tin rằng giữa nàng và Lưu Triệt đã có lúc yêu nhau nhưng mà phần tình yêu này pha tạp quá nhiều nên đã mất đi ý nghĩa vốn có của chữ yêu, không thấy được hạnh phúc ở chỗ nào. Thật ra, nếu nàng chịu giả vờ ngốc nghếch thì bây giờ vẫn có thể miễn cưỡng giành được hết ân sủng, làm ra vẻ như mình rất hạnh phúc. Nhưng nàng không làm được. Nàng luôn tỉnh táo đứng một bên quan sát xem con người ở bên cạnh mình kia sẽ trở mặt lúc nào. Nàng cũng không hiểu vì sao dường như cứ có một nhận định từ trong tiềm thức rằng cuối cùng sẽ có một ngày như vậy. Vào đêm trước ngày đó, nàng sẽ mỉm cười nói rằng mình đã sớm biết.
Người ta nói con chim đã một lần bị tên bắn thì mãi sợ cành cong. Thật sự nếu đã không yêu thì có cố hết sức cũng không thể khiến bản thân tin tưởng vào tình yêu. Thời gian như nước nhẹ trôi, có thể hòa tan mọi đớn đau, nhưng làm sao có thể khiến cho một tâm hồn từng bị tổn thương lại không một chút nào đề phòng con người trước đây đã làm mình đau đớn?
Rất nhiều năm sau, Công chúa trưởng Nam Cung khi nằm liệt trên giường bệnh vẫn còn nắm tay nàng luyến tiếc. “Tỷ đã nghĩ rồi, nếu gặp chàng sớm mấy năm thì không biết liệu có thể khiến cho chàng được hạnh phúc hơn?”
A Kiều lại nghĩ, chắc Liễu Duệ đã có được hạnh phúc, dù hơi muộn màng, còn nếu đã vô duyên thì dù gặp đúng người nhưng lại sai lầm về thời gian thì cũng để lỡ nhau. Sớm hơn mấy năm, Lưu Đàm còn là công chúa Đại Hán được tôn sùng, nuông chiều từ bé, còn Liễu Duệ chỉ là một kẻ bình dân, gặp gỡ cũng chỉ là thoáng qua, có lẽ khi người thiếu nữ ngồi trong xe dạo phố vén rèm sẽ liếc nhìn hững hờ rồi bỏ lại sau lưng.