“Tất nhiên là rất hay”, Lưu Mạch trả lời không chút do dự.
Thành Liệt giữ cửa cho Lưu Triệt đi vào điện. Gian điện rộng lớn, mỗi khi làn hơi thở ra đều hóa thành sương trắng, ấm áp như mùa xuân. Hình bóng A Kiều vẫn hiện lên ngay ngắn, tĩnh lặng trên tấm rèm cửa, đang được Lục Y vấn tóc.
“A Kiều tỷ tin Lưu Lăng cũng như Lưu Lăng tin A Kiều tỷ.” Lưu Lăng đứng trên mặt đất mới vừa bị tuyết phủ kín, vẻ tự tin lộ rõ, “Cho nên Lưu Lăng không hề lo lắng.”
Lưu Triệt liền nhớ lại hồi năm Nguyên Quang thứ hai, Hoài Nam biệt viện ở ngoại thành Trường An cũng là một vườn hoa đào như mây hồng rực rỡ, y vừa đi ra khỏi biệt viện thì trông thấy gương mặt tái nhợt của A Kiều. Y bỗng cảm thấy phiền não trong lòng, phất tay áo, “Tất cả lui xuống đi.”
Hôm nay A Kiều búi tóc theo một kiểu gọi là Vọng Tiên Hoàn, đây là kiểu tóc phức tạp nhất. Lục Y mới búi tóc chưa được một nửa, nghe nói như vậy thì không khỏi ngừng tay lại. Trần A Kiều vén nửa mái tóc còn lại lên rồi bảo, “Ngươi lui xuống trước đi!”
“Dạ!” Lục Y cúi đầu vâng lời rồi lui ra theo mọi người. Lưu Mạch định lên tiếng nhưng lại bị Lưu Lăng lôi đi, nó toan giằng ra thì nàng đã chỉ vào rèm đầy ẩn ý.
“Nếu là năm xưa”, y cầm một lọn tóc rụng, “A Kiều tỷ nhất định là không muốn xuống nước làm lành với trẫm rồi.”
Nàng hờ hững, “Biển xanh hóa nương dâu, chuyện đời biến đổi nên tâm tình cũng thay đổi từ lâu rồi.”
“Kiều Kiều”, y khẽ vuốt mái tóc của nàng, “Nàng có ấn tượng về những kẻ đuổi giết mình năm xưa hay không?”
“Có thì sao? Không có thì sao?” A Kiều liếc xéo, “Chẳng lẽ Hoàng thượng còn muốn truy cứu chuyện này cho thiếp sao?”
Y định nói câu gì đó nhưng khi trông thấy ánh mắt trong sáng thông tuệ của nàng thì lại không thốt nên lời. Hóa ra là nàng đã biết rõ mọi chuyện. Trần A Kiều biết rõ ràng là như thế sao lại đột nhiên thân thiết như chị em với Lưu Lăng?
“Hoàng thượng!” Nàng đứng dậy, mái tóc chảy xuôi thoát ra giữa những ngón tay của y, “Đã là không thể thì cũng không cần phải nói làm gì. Huống chi thiếp cũng chưa chắc là đã muốn truy cứu.”
“Điện hạ”, Vệ Thanh không khỏi nhíu mày, “Sao lại có thể yếu đuối như vậy?”
“Cữu cữu”, Lưu Cứ xoay người lại bất mãn nhìn hắn, “Vừa rồi Cứ Nhi không nói là không đi, chỉ oán trách mấy câu cũng không được sao?”
Vệ Thanh im lặng, cười khan một tiếng, có thể là vì Vệ gia hy vọng quá nhiều ở đứa bé này nên yêu cầu nó càng phải hoàn thiện. Thế nhưng một đứa bé lớn lên trong sự cưng chiều của cung Vị Ương tráng lệ sẽ được hoàn thiện như thế nào, thì ngay cả bản thân hắn cũng không dám tin tưởng.
“Cứ Nhi nói cũng đúng.” Vệ Tử Phu khỏa lấp đi, “Hôm nay Thạch tiên sinh giảng cái gì?”
“Thạch tiên sinh giảng Luận Ngữ, con nghe đến thuộc làu rồi.” Lưu Cứ ấp úng nói rồi cúi đầu xuống, “Nhưng con vẫn thích Đông Phương tiên sinh dạy học cho Mạch ca ca hơn.”
Trong một khoảnh khắc, sắc mặt Vệ Tử Phu hơi tái đi, nói nhanh, “Cứ Nhi ngoan, vào trong thay y phục rồi tìm đại tỷ chơi đi.”
Lưu Cứ gật đầu, biết mẫu thân muốn mình đi để thương nghị việc lớn với cữu cữu. Thật ra trong lòng cậu bé rất không thích như vậy, cảm thấy lúc này mẫu hậu rất xa lạ chứ không dịu dàng đầm ấm như thường ngày, nhưng cũng có thể mơ hồ cảm nhận được tình cảnh như ngồi trên băng mỏng của mẫu hậu ở trong cung Vị Ương, chẳng biết làm thế nào đành khẽ dạ một tiếng rồi lặng lẽ lui ra.
“Trọng Khanh”, Vệ Tử Phu lau nước mắt, buồn bã, “Nơi này không có người, đệ không cần gọi ta là Hoàng hậu nương nương. Hãy gọi một tiếng Tam tỷ, được chứ?”
Vệ Thanh thầm đau xót, nhớ tới cảnh năm xưa tỷ đệ sống nương tựa vào nhau trong phủ Công chúa Bình Dương, khẽ gọi một tiếng, “Tam tỷ!”
“Được rồi!” Vệ Tử Phu trở lại bộ dạng công chính hòa nhã, “Có đôi khi thật sự là tiếc nhớ về những ngày tháng trong quá khứ, không có được địa vị như ngày hôm nay nhưng lại vui vẻ hơn nhiều.”
“Hoàng hậu nương nương nói đi đâu vậy?” Vệ Thanh nhíu mày, “Chúng ta đã đến bước như ngày hôm nay thì cũng không còn đường lui, hơn nữa chúng ta cũng sẽ không lui.”
“Dĩ nhiên rồi.” Vệ Tử Phu đi đi lại lại trên điện, “Ta cũng chỉ nói để nói mà thôi.”
“Nương nương, ngày xưa người nói đối phó với người ở cung Trường Môn kia thì cần phải lấy tĩnh chế động. Thế nhưng hôm nay chúng ta thủ, cô ta tấn công, chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn cô ta ngày càng lấy được lòng Hoàng thượng, đành bó tay chờ chết sao?”
“Thật sao?” Vệ Thanh trầm tư, “Nói như vậy thì địa vị của Trần hoàng hậu trong lòng Hoàng thượng thật sự không nhẹ.”
Hắn tự giễu trong lòng, có lẽ Khứ Bệnh với tính tình ngang tàng phóng túng đã nói đúng. Đại trượng phu thà nguyện cưỡi ngựa tung hoành chốn sa trường còn hơn là bày mưu tính kế nơi màn trướng. Thế nhưng nếu hắn muốn giữ cho Khứ Bệnh được ngang tàng và phóng túng, bảo vệ được nguyện vọng được cưỡi ngựa tung hoành chốn sa trường cho bản thân mình, thì không thể không làm chuyện bày mưu tính kế, huống chi Vệ Tử Phu lại là tỷ tỷ của hắn.
“Trọng Khanh”, Vệ Tử Phu đi tới giữa điện, áp tay lên tờ giấy in hoa tuyết thượng hạng trên án, “Đệ nên biết rằng ta không phải là Trần A Kiều, ta không có vốn liếng như cô ta, lại được chứng kiến kết cục của cô ta, nên ngay từ khi mới đăng cơ lên vị trí này ta đã hiểu rằng ta cần phải dung thứ và nhẫn nhịn hết người mới này đến người mới khác ở trong lòng Hoàng thượng.”
“Chỉ sợ trên tờ giấy này cũng có Trần A Kiều.” Móng tay nàng ta vạch một vết hằn trên tờ giấy.
“Ta biết rõ ta cần phải nhẫn nhục”, nhưng dù sao ta cũng là hoàng hậu, ta không thể nào nhìn y sủng ái một người khác theo cách như thế, cho dù người đó là hoàng hậu bị phế của y. Nếu trong cung Vị Ương này có những người trời sinh đã không thể cùng tồn tại thì đó chính là ta và cô ta, chỉ e là chính bản thân chúng ta cũng không thể thay đổi được.
“Nhưng lần này ta sẽ phải ra tay rồi.” Vệ tử Phu nhướng mày cười lạnh liếc nhìn vẻ mặt sửng sốt của Vệ Thanh.
“Đệ không cần lo lắng”, nàng ta thản nhiên nói, “Ta biết rõ giới hạn cuối cùng của Hoàng thượng đối với cả ta lẫn Trần A Kiều. Ta sẽ dừng trước giới hạn cuối cùng này, cẩn thận hành sự.”
“Hoàng hậu nương nương”, Vệ Thanh trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, “Người định ra tay thế nào?”
“Đến lúc đó tự nhiên đệ sẽ hiểu.” Vệ Tử Phu cúi đầu, nói vẻ mập mờ, “Không phải là ta không tin đệ mà là sợ đệ sẽ phản đối. Hơn nữa, chuyện như vậy càng ít người biết càng tốt.”
“Trước mắt đệ cần phải biết rằng, đầu tiên là”, nàng ta thu tay về. “Ta sẽ hết sức thúc đẩy Hoàng thượng ngủ lại cung Trường Môn.”
“Nương nương”, Vệ Thanh kinh ngạc, “Làm thế nào được chứ?”
“Đệ yên tâm”, Vệ Tử Phu cười ngọt ngào, “Ta đã sớm có cách rồi, đệ không cần để ý.”
Vệ Thanh trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói, “Nương nương đâu cần phải đi tới bước đó.”
“Thế nhưng, nếu như không làm thế”, Vệ Tử Phu lắc đầu, “Cho dù Trần A Kiều có xảy ra chuyện gì thì Hoàng thượng cũng sẽ che chở.”
Đàn ông mà, những thứ không với tới được thì coi trọng nhưng một khi đã chiếm được rồi thì lại vứt bỏ không thương tiếc.
…
“Thần có thể giúp nương nương được điều gì sao?”
“Dĩ nhiên.” Vệ Tử Phu nhỏ giọng, “Ta muốn đệ giúp ta chia rẽ Trần A Kiều và Lưu Lăng.”
“Trưởng công chúa Phi Nguyệt?”, Vệ Thanh ngạc nhiên, đây là người ban đầu trợ giúp cho Vệ gia lên địa vị cao, sau đó lại rời bỏ mà chuyển hướng đầu quân cho Trần A Kiều, “Chẳng phải là nương nương đã từng thử rồi sao?”
“Đến giờ bản cung vẫn không hề tin có một thứ tình cảm chân chính gì đó giữa hai người phụ nữ, huống chi quan hệ giữa hai người lại rắc rối phức tạp đến như vậy.” Vệ Tử Phu nói tiếp, “Cho dù là thứ tình cảm này là thật thì khi Lưu Lăng được gả cho người khác, nhà chồng có xung đột với Trần A Kiều thì cô ta sẽ giúp người nào đây?”
Hồi năm Nguyên Quang, Vệ Thanh còn là Kiến Chương úy và từng đi theo bên cạnh Lưu Triệt nên đã được gặp người con gái đến từ Hoài Nam này. Trong ấn tượng của hắn, nàng dường như mang theo cả khí chất của vùng Giang Nam mơ hồ sương khói mà chỉ riêng Hoài Nam mới có, lúc cười mỏng manh như hoa đào. Lưu Lăng lại không phải là người con gái mệnh bạc như hoa đào, trong thế cục hiện giờ của đế đô mà vẫn được ân sủng hậu hĩnh thì chắc chắn là một nhân vật không đơn giản.
“Nếu như có thể được”, Vệ Thanh đắn đo, “Thần nguyện ý thành thân với Trưởng công chúa Phi Nguyệt.” Dù hắn đã có ba con trai nhưng vẫn khuyết vị trí chính thê[3], lấy địa vị Trường Bình hầu và Đại tướng quân mà thành thân với Trưởng công chúa Phi Nguyệt cũng có thể coi là xứng đôi vừa lứa.
[3] Chính thê: vợ cả.
“Không được”, Vệ Tử Phu lắc đầu, “Trọng Khanh”, nàng ta phiền não đi vài bước, “Chẳng lẽ đệ không rõ, dù Trưởng công chúa có thân phận tôn quý nhưng người thành thân với Lưu Lăng chắc chắn sẽ không được Hoàng thượng ưu ái.”
Trưởng công chúa Phi Nguyệt trên danh phận là em gái họ của Hoàng thượng nhưng thực tế đã từng là người bên gối của y.
Những năm qua, Lưu Triệt dùng tội danh cam luyen để xử trí mấy vị vương gia chư hầu nên dĩ nhiên không thể qua lại với Lưu Lăng, sợ người khác đàm tiếu. Nhưng quân vương nhất định sẽ không có cảm tình với người lấy nàng.
Vệ Thanh là người đứng đầu Vệ gia, thanh thế như mặt trời ban trưa, được Thánh thượng sủng ái, tất nhiên Vệ Tử Phu sẽ không để hắn mạo hiểm.
“Chúng ta phải tìm một người có thân phận tương xứng, lòng hướng về chúng ta nhưng lại không có tác dụng quá lớn trong triều.” Vệ Tử Phu ngẩng đầu, nhìn về phía xa.
Trời đã quá trưa, Vệ Thanh cuối cùng cũng ra khỏi điện Tiêu Phòng, trông thấy một chiếc xe ngựa trang trí rất xa hoa chạy vào cung Vị Ương qua cửa Tư Mã ở phía nam. Người trong xe vén rèm cửa lên để lộ ra khuôn mặt hết sức quen thuộc, là Trưởng công chúa Bình Dương.
Vệ Thanh liền bái chào, “Tham kiến Trưởng công chúa.”