Đại Phát , Tiểu Kinh và Vương Trầm Vân vẫn đang dọn dẹp hiện trường đánh nhau đang bốc khói mù mịt cả lên .
Vương Trầm Vân chợt lên tiếng :
“ Đại Phát huynh , huynh có phải là gia đinh mười năm trước được chính Trác tiên sinh tiến cử cho lên Thiếu Lâm Tự học võ công ? Không ngờ huynh luyện được cả Thiết Sa Chưởng lẫn Đồng Sa Chưởng , xem ra chỉ còn thiếu Kim Sa Chưởng(1) thôi ! ”
Đại Phát đang lấp đi cái hố do Liệt Hỏa Đạn gây nên , y dừng lại một chút rồi gật đầu .
Tiểu Kinh đang lấp cái hố còn lại , dù trong lòng có chút ngạc nhiên nhưng nó vẫn tiếp tục công việc , chậm rãi .
Trác tiên sinh ở đây là phụ thân của Trác Thiên Phàm , người được mệnh danh là Gia Cát tái thế . Ba mươi năm trước nổi danh khắp võ lâm , trong triều đình hay võ lâm giang hồ ai ai cũng biết danh ông , đến cả Đương Kim Hoàng Đế Lý Thế Dân cũng cực kỳ kính trọng ông . Đó là tất cả những gì Tiểu Kinh biết về Trác tiên sinh , dù đã ở Gia Cát Phủ hơn một tháng nhưng nó vẫn chưa một lần được diện kiến ông ấy . Đại Phát được chính một người kiệt xuất như Trác tiên sinh tiến cử cho lên Thiếu Lâm Tự sao không khiến Tiểu Kinh ngạc nhiên cho được , vả lại Đại Phát còn là gia đinh duy nhất được hưởng đặc ân đó nữa .
Cách đây mười năm khi đó Trác tiên sinh vẫn là chủ của Gia Cát Phủ còn Đại Phát chỉ là một gã gác cổng hèn mạt , trong một lần vô tình gặp mặt không hiểu vì thiên tư Đại Phát kinh nhân hay vì Trác tiên sinh thương hại y mà đã đặc cách cho y lên Thiếu Lâm Tự học võ công , ông còn đích thân lên gặp Phương trượng Thiếu Lâm Bất Đắc giới thiệu Đại Phát với Phương trượng . Đại Phát khổ luyện suốt mười năm ròng rã cuối cùng cũng chỉ luyện được hai tuyệt kĩ trong bảy mươi hai tuyệt kĩ của Thiếu Lâm , thấy không thể tiến thêm được nữa y đành từ biệt Phương trượng Bất Đắc rồi trở về Gia Cát Phủ tiếp tục công việc gia đinh hèn mọn của mình .
Nghĩ đến đó Đại Phát bất giác thở dài , giọng điệu ảo não vô cùng .
Vương Trầm Vân quay về phía Tiểu Kinh rồi cất tiếng , không nhanh không chậm hững hờ vô thường :
“ Tiểu Kinh , đệ luyện loại võ công gì mà lợi hại đến vậy ? Loại võ công này quả thực ta chưa từng thấy bao giờ .”
Tiểu Kinh vẫn lấp hố , chậm rãi :
“ Vương đại nhân …”
Vương Trầm Vân nhíu mày , y nhanh nhảu ngắt lời :
“ Đừng có gọi ta là Vương đại nhân , ta tổn thọ mất ! Tứ hải giai huynh đệ vả lại lúc nãy không phải chúng ta đã cùng sống cùng chết đánh nhau một trận thật oanh liệt sao ? Cái này người ta gọi là … gọi là … ”
Y nói rồi gãi gãi đầu , bộ dạng cực kỳ suy tư .
Đại Phát mỉm cười :
“ Gọi là … Sinh tử chi giao ! ”
Vương Trầm Vân như được đốn ngộ , gật đầu lia lịa :
« Đúng ! Đúng ! Là Sinh tử chi giao ! Mà đã là sinh tử chi giao thì đại nhân với tiểu nhân cái gì chứ ? Không thống khoái ! Sinh tử chi giao thì phải gọi là huynh đệ , là huynh đệ như vậy mới thống khoái ! »
Y quay sang phía Đại Phát :
« Đại Phát huynh , huynh năm nay niên kỷ bao nhiêu rồi ? »
Đại Phát mỉm cười trả lời :
« Tiểu nhân … À không tại hạ năm nay đã hai mươi cái xuân xanh . »
Vương Trầm Vân bấm bấm đốt ngón tay cứ như đang bấm độn rồi gật gật đầu :
« Ái chà … ái chà , vậy huynh là đại ca rồi Vương mỗ mới mười chín thôi . »
Y quay sang phía Tiểu Kinh , y chưa kịp mở miệng thì Tiểu Kinh đã trả lời :
« Đệ năm nay mới có mười lăm thôi , vậy đệ là tam ca sao ? »
Đại Phát và Vương Trầm Vân bật cười , mọi đau đớn mệt nhọc dường như tan biến hết . Vương Trầm Vân vừa cười vừa trả lời :
« Không phải , đệ là tam đệ , là tam đệ ! Ta là nhị ca , còn Đại Phát là đại ca . Mọi người nghĩ xem liệu chúng ta có cần làm lễ kết bái huynh đệ giống như ba người Lưu Bị Quan Công Trương Phi kết nghĩa vườn đào không nhỉ ? »
Đại Phát chống cằm :
« Lễ kết bái ? Ta thấy không cần đâu nếu đã coi nhau là huynh đệ thì hà tất phải dùng mấy nghi lễ nói miệng suông ấy … »
Vương Trầm Vân vỗ tay :
« Phát đại ca nói quá hay ! Đệ thấy chỉ cần một trận chiến vô cùng vô cùng oanh liệt cực kỳ cực kỳ bi tráng thập tử nhất sinh thiên đàng hữu lối địa ngục vô môn lúc nãy là đủ rồi khỏi cần làm mấy cái nghi lễ nghi thức phiền phức ấy . »
Đại Phát cười khổ , trận chiến lúc nãy tuy đúng là có thập tử nhất sinh thật nhưng cũng không ghê gớm đến mức như vậy .
Tiểu Kinh mỉm cười , nụ cười xán lạng như vầng thái dương ấm áp như ánh ban mai :
« Hì … Không ngờ đệ lại có thêm hai vị ca ca , không tệ không tệ ! »
Vương Trầm Vân nhíu mày , ra vẻ bực bội :
« Tiểu Kinh đệ đệ thân yêu , đệ còn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy ! »
Tiểu Kinh vẫn mỉm cười chỉ là nụ cười đã bớt vui hơn :
“ Khi dạy cho đệ bộ võ công này sư phụ đệ không hề nói tên võ công này là gì nên đệ cũng không rõ nữa . ”
Vương Trầm Vân chống cằm suy tư :
“ Võ công thuộc Hỏa Công có không ít nhưng có thể tạo ra Hỏa kình ghê gớm đến vậy chỉ có Hỏa Diệm Thần Công của Qua Bích Cung và Liệt Dương Bảo Giám của Thánh Hỏa Giáo cùng Viêm Đế Đồ Lục của Viêm Đế Thần Điện ngoài ra nghe đồn Đôn Hoàng Thánh Tộc ở ngoài sa mạc có bộ Liệt Hỏa Thần Công hay Địa Hỏa Thần Công gì đó cũng cực kỳ ghê gớm . Không biết võ công của đệ thuộc môn nào nhỉ ? ”
Y dừng lại một chút rồi nói tiếp :
“ Mà thôi có dịp huynh sẽ tìm hiểu thêm , còn cái chiêu Liệt Hỏa Đạn đệ dùng cách nào mà lại có thể phát nổ vậy ? Uy lực của nó tuyệt không thua kém hỏa khí của Giang Nam Phích Lịch Đường đâu ! ”
Tiểu Kinh gãi đầu :
“ Chiêu đó đệ cũng chỉ mới thi triển lần đầu không ngờ lại ghê gớm đến vậy , thực ra nguyên lý cũng rất đơn giản chỉ cần nén Hỏa kình lại , khi nén đạt đến cực đại thì Liệt Hỏa Đạn tất tự nổ . Chiêu này tuy uy lực rất lớn nhưng lại cực kỳ hao tốn nội lực một lần chỉ thi triển được tối đa hai Liệt Hỏa Đạn hơn nữa sau khi khi thi triển cũng cần ít nhất hai ba ngày mới phục hồi nội lực như cũ được . ”
Vương Trầm Vân nhíu mày :
“ Đệ nói nghe đơn giản quá ha ? Nhưng không phải ai cũng làm được như đệ đâu , xem ra Trác đại nhân quả không nhìn lầm người ! ”
Nói rồi quay sang nhìn Đại Phát :
“ Phát đại ca , theo huynh thấy chưởng pháp của gã áo đen ấy như thế nào ? ”
Đại Phát chống cằm , bộ dạng có phần nghiêm trọng :
“ Nhìn bề ngoài gã áo đen sử dụng Tịch Thiên Chưởng của phái Chung Nam nhưng bên trong lại ẩn tàng Phong Lôi Tam Nguyên Chưởng của Đế Hoàng Cung và Hỗn Nguyên Khung Thương Chưởng của phái Côn Luân . Thực chất mà nói hắn đã cố che dấu một lộ chưởng pháp hoàn toàn trái ngược … ”
Vương Trầm Vân xoa xoa cằm :
“ Hắn biết cả chưởng pháp của phái Côn Luân sao ? Xem ra hắn không tầm thường đâu . Mà huynh nói hắn còn che dấu một lộ chưởng pháp khác sao ? Huynh biết lộ chưởng pháp đó chứ ? ”
Đại Phát đôi mày rủ xuống như hàng liễu bên tường :
“ Ta không chắc chắn lắm nhưng có thể là U Minh Địa Ngục Chưởng cũng có thể là Phệ Hồn Đoạt Phách Luyện Ngục Chưởng … Quả thực ta không thể nhìn rõ được . ”
Vương Trầm Vân vẫn xoa xoa cằm :
“ Đệ cũng không thể nhìn ra được , chỉ có thể nhìn được Tịch Thiên Chưởng thôi … Nhưng dù hắn cố tình che dấu lộ chưởng pháp nào thì cũng đều liên quan tới Ma Môn , lần này xem ra sự việc không đơn giản thậm chí có thể liên quan tới cả võ lâm thiên hạ . ”
Đại Phát cũng gật đầu :
“ Nếu đã liên quan tới Ma Môn tất không đơn giản . ”
Tiểu Kinh đã lấp xong cái hố , nó bèn vất mấy tảng đá bị vỡ đi rồi cất tiếng , thật chậm rãi :
“ Nếu vậy rất có thể gã áo đen lúc sáng ám toán đệ cũng là đồng bọn của tên này . ”
Đại Phát nhíu mày , ánh mắt lộ vẻ lo lắng :
“ Hắn ám toán đệ lúc đệ đi điều tra án à ? Đệ không bị thương gì chứ ? Có bị đau chỗ nào không ? Sao đệ không nói gì với ta ? ”
Tiểu Kinh mỉm cười :
“ Đệ không sao cả chỉ trầy xước ngoài da tí thôi , đệ không muốn huynh lo lắng .”
Vương Trầm Vân ngồi xuống hòn giả sơn đã vỡ nát , ánh mắt có chút ngưng đọng :
“ Lúc sáng đệ xử lý vụ án giết người liên tiếp cả mấy tháng nay đúng không ? Vụ án này với mười vụ án trong vòng ba tháng trở lại đây tuy được xếp vào cùng một loại nhưng theo ta thấy so với mười vụ án lần trước có ba điểm kì lạ … ”
Tiểu Kinh cũng ngồi xuống sân :
“ Ba điểm kì lạ sao ? ”
Vương Trầm Vân gật đầu :
“ Đúng vậy . Điểm thứ nhất chính là cách giết người , hung thủ trong mấy vụ án trước tuy cũng ra tay rất nhanh rất chuẩn rất hiểm ác một chiêu đoạt mạng nhất kiếm tất sát còn vụ án lần này nạn nhân không chỉ bị một chiêu đoạt mạng ngay mà còn bị phanh thây ra nữa . Điểm thứ hai chính là hung khí , mười vụ án lần trước hung khí đều là kiếm nhưng lần này lại là một con dao làm bếp , hơn nữa những vụ án trước chỉ có thể dựa vào vết thương để suy ra là do kiếm đâm còn thanh kiếm đó là kiếm gì hình dáng như thế nào không thể biết được lại càng không có một chút manh mối cả còn vụ án lần này không những có manh mối về con dao làm bếp mà còn tìm được hung khí đó một cách dễ dàng nữa . Có vẻ hung thủ lần này không được cẩn thận cho lắm . Điểm thứ ba cũng là điểm chung của tất cả các vụ án lần trước … "
Y dừng lại một chút rồi nói tiếp :
" ... Chính là không có bất cứ một manh mối hay thông tin gì về hung thủ hay động cơ gây án cả thậm chí cả nghi phạm cũng không có chính vì vậy mà mười vụ án trước đều rơi vào bế tắc còn vụ án lần này tuy không có nhiều manh mối hay thông tin gì nhưng lại có nghi phạm , không chỉ một nghi phạm mà có đến hai nghi phạm không những thế nghi phạm lại không có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng , cực kỳ đáng nghi . ”
Tiểu Kinh ánh mắt lơ đễnh cất tiếng :
“ Đệ không hiểu lắm tại sao lại xếp mười vụ án xảy ra vào ba tháng trước với vụ án lần này thành một vậy ? Không lẽ tất cả đều do một hung thủ gây ra ? ”
Vương Trầm Vân mỉm cười :
“ Có phải cùng một hung thủ hay không thì hiện giờ không thể nào chứng thực được nhưng cách xuất thủ giết người của hung thủ trong mười một vụ án đều rất giống nhau , rất nhanh gọn rất chuẩn xác và đều đâm vào tim . Vả lại vết thương cũng rất giống nhau cứ như do một người gây ra và điều cuối cùng là các vụ án đều ra vào những ngày thứ năm mười lăm và hai mươi lăm … ”
Tiểu Kinh chống cằm , ánh mắt càng lúc càng xa xăm xa xăm đến cuối tận chân trời rồi đột nhiên lóe sáng lên .
Hôm nay trời không trăng không sao .
Ánh mắt của nó lại như ánh trăng , sáng rực rỡ .
Tiểu Kinh chợt mỉm cười :
“ Thì ra là vậy ! Đa tạ huynh đã chỉ điểm , xem ra … ”
Nó nhìn về phía Đại Phát :
“ … Phát đại ca , ngày mai chúng ta cũng nên đi một chuyến .”
Đại Phát mỉm cười :
“ Đi đâu cơ ? ”
Tiểu Kinh ánh mắt đã trở nên vô hồn như trước :
“ Đương nhiên là đi phá án ! ”
Vương Trầm Vân đứng dậy nhìn qua khuôn viên một vòng , tuy đã được dọn dẹp nhưng trông vẫn khá bừa bộn . Tường bị vỡ mất một mảng lớn , một khoảng đá lát sân bị thổi bay đi , cây cối gần vách tường cây thì đổ cây thì đứt gãy cây thì bị đốt thành than có cây vẫn còn đang bốc khói , toàn bộ cỏ trên sân đã héo úa có một mảng còn bị cháy xém , hồ nước có ba giả sơn cũng bị vỡ mất một mảng lớn nước chảy ra ngoài róc rách nghe thật êm tai . Vương Trầm Vân cười khổ :
“ Nếu Trác đại nhân mà thấy cảnh này không biết ba cái đầu của huynh đệ chúng ta có còn trên đầu nữa không nhỉ ? ”
Đại Phát bật cười :
“ Cái đầu thì có lẽ còn nhưng cái mông e rằng sẽ không được lành lặn cho lắm sợ rằng cả tháng cũng không ngồi được nữa . ”
Tiểu Kinh mỉm cười :
“ Hai huynh làm như Trác đại nhân ghê gớm độc ác lắm vậy cùng lắm là bị trách mắng vài câu chỉ cần cố gắng nghe cho hết là yên chuyện .”
Vương Trầm Vân khoát vai Đại Phát , bật cười :
“ Tiểu Kinh nói có lý , nếu có bị trách mắng thì một mình đệ gánh hết đó nha . Tội lỗi đều do đệ gây ra mà , phá hoại gần hết khuôn viên của người ta rồi .”
Đại Phát cũng cười theo :
“ Như thế thì tội nghiệp cho Tiểu Kinh quá ! ”
Vương Trầm Vân nhướng mày nhìn y :
“ Vậy huynh thay đệ ấy gánh hết đi xem ai tội nghiệp huynh ? Chắc chỉ có người huynh đệ hào hoa phong nhã võ lâm cao thủ đại danh đỉnh đỉnh này khóc thương cho anh linh của huynh thôi ! ”
Đại Phát trợn mắt :
“ Ta chưa có chết mà đệ khóc thương làm gì ? ”
Tiểu Kinh chen vào :
“ Không sao ! Không sao ! Đệ sẽ gánh hết nhưng nếu Trác đại nhân có hỏi thì đệ sẽ nói kẻ chủ mưu sai khiến đệ là Vương đại nhân đại danh đỉnh đỉnh ngoài ra đệ còn có một đồng bọn là Đại Phát huynh nữa . Để xem ngài ấy xử lý hai huynh như thế nào …”
Vương Trầm Vân giật mình :
“ Đệ làm huynh đệ như vậy đấy hả ? ”
Tiểu Kinh mỉm cười :
“ Huynh không như thế à ? ”
Cả ba nhìn nhau .
Rồi cùng bật cười , bật cười thật lớn , thật thống khoái .
…………………………………………� �……………………….
Khi bóng cả ba đã khuất .
Trước Thư phòng của Trác Thiên Phàm xuất hiện thêm hai cái bóng .
Là Trác Thiên Phàm và Phương tiên sinh .
Trác Thiên Phàm nhìn qua khuôn viên một chút rồi nói :
“ Xem ra bọn chúng đã bắt đầu hành động rồi ! ”
Nói rồi lại thở dài :
“ Thiên hạ … lại thêm một cơn phong ba .”
Cả hai cùng ngước nhìn bầu trời , lặng lẽ .
Trời hôm nay không trăng không sao .
Cũng không có gió .
…………………………………………� �……………………………
Buổi sáng .
Nắng ấm áp chiếu qua hàng cây .
Gió mơn man nhẹ cành hoa đào .
Tiểu Kinh và Đại Phát đến Bộ Hình để lấy thêm một số thông tin mới được phát hiện từ tay Kiến Quỷ Sầu . Thông tin có được không nhiều lắm , chỉ có hai thứ :
Một , trong tủ của Hồng Cô Phương tìm được hai đôi hoa tai bằng vàng ròng đính hồng ngọc bốn chiếc vòng ngọc nạm vàng giá trị ước tính tổng cộng khoảng hai mươi ba lượng vàng .
Thu nhập của Hồng Cô Phương một năm chưa tới một lượng vàng sao có thể mua được lượng trang sức giá trị đến vậy ?
Điều này tất nhiên làm Tiểu Kinh ngạc nhiên .
Nhưng điều thứ hai còn làm nó ngạc nhiên hơn nữa .
Cách đây hai tháng Hồng Cô Phương đột nhiên bán đi gần hết các đồ đạc trong nhà đi thậm chí có người còn nghĩ cô ta sắp sửa chuyển nhà đi .
Hồng Cô Phương tuy không có nhiều tiền nhưng không đến mức phải bán đồ đạc trong nhà đi vả lại với số trang sức có được cô ta đủ sống sung túc cả đời rồi cần gì phải bán đi ?
Tiểu Kinh không hiểu .
Kiến Quỷ Sầu cũng không hiểu .
Nên Tiểu Kinh quyết định sẽ đến nhà Hồng Cô Phương một lần nữa .
Tiểu Kinh và Đại Phát đi bộ đến nhà Hồng Cô Phương , cả hai có thể đi xe ngựa của Bộ Hình nhưng Tiểu Kinh không thích đi xe ngựa vì đi xe ngựa rất xốc nên cả hai đành đi bộ .
Đôi khi đi bộ còn tốt hơn cả đi xe ngựa .
Trường An là kinh đô của Đại Đường , Đại Đường đang thịnh trị nên Trường An cũng rất phồn vinh , phồn vinh bậc nhất đất Trung Nguyên .
Cũng vì Trường An rất phồn vinh nên đường xá Trường An cũng rất nhộn nhịp tấp nập dù chỉ mới sáng sớm nhưng đã rất đông đúc rồi .
Dòng người ngược xuôi .
Tiếng mời chào buôn bán vang lên ỏm tỏi .
Tiểu Kinh không để ý đến mấy thứ đó , Đại Phát cũng vậy .
Tiểu Kinh ít khi để tâm đến những thứ xung quanh dù lớn dù nhỏ thậm chí liên quan đến nó hay không cũng vậy nên nó không để ý đến những gì đang diễn ra trên phố . Đại Phát không như Tiểu Kinh , y đương nhiên có để tâm đến những thứ xung quanh nhưng chỉ những thứ liên quan đến y hay liên quan đến công việc của y mới khiến y lưu tâm .
Đại Phát là một gia đinh , một gia đinh thì chỉ cần biết đến công việc của mình còn những việc khác không nên biết nhiều dù biết cũng phải coi như không biết .
Nên Đại Phát cũng như Tiểu Kinh , y không để đến những gì đang xảy ra trên phố .
Nhưng giờ đây Tiểu Kinh đã chú ý đến những gì trên phố rồi , Đại Phát cũng vậy .
Dòng người ngược xuôi .
Đã tách ra làm hai tạo thành một khoảng trống đủ cho ba bốn người đi tựa như nhường đường cho ai đó .
Tiếng chào mời buôn bán ỏm tỏi .
Nay đã thay bằng những lời chào hỏi tâng bốc không tiếc lời .
Họ chào hỏi tâng bốc một vị công tử .
Họ cũng nhường đường cho một vị công tử .
Vị công tử này cũng có thể nói là hào hoa nho nhã khí chất như rồng như phụng chốn nhân gian , áo gấm khăn nhung rực rỡ chói mắt .
Trên khuôn mặt trái đào trắng muốt nở một nụ cười có vài phần ngạo mạn .
Một người được chào đón như thế đương nhiên dễ sinh ngạo mạn .
Dễ sinh ngạo mạn bởi vì y có quyền ngạo mạn .
Tiểu Kinh không thích những kẻ ngạo mạn .
Bởi ngạo mạn là không tốt , những gì không tốt thì nó đều không thích .
Tiểu Kinh cất tiếng :
“ Phát đại ca , huynh biết vị công tử đó chứ ? ”
Đại Phát gật đầu :
“ Đó là Đại công tử của Ỷ Vân Phủ . ”
Tiểu Kinh ánh mắt từ hờ hững trở nên vô hồn :
“ Ỷ Vân Phủ ? Là nơi nạn nhân Hồng Cô Phương làm thuê sao ? Nhưng tại sao vị Đại công tử đó lại được chào đón nồng liệt đến vậy , không lẽ y là đại quan trong triều ? ”
Đại Phát mỉm cười :
“ Vị Đại công tử đó không phải quan lớn trong triều nhưng tổ tiên của Ỷ Vân Phủ trước đây từng có ba người làm đến chức Thái Sư Thái Phó và Thái Úy nên rất được dân chúng coi trọng . Vả lại trước đây Ỷ Vân Phủ từng là một trong Tứ Đại Thế Gia của Trung Nguyên đã giúp đỡ rất nhiều cho nhân dân trong các đợt thiên tai lũ lụt hạn hán nên dù giờ không còn là Thế Gia vẫn được dân chúng chào mừng nồng nhiệt đến vậy . ”
Y nói tiếp :
“ Còn vị Đại công tử đó nghe nói rất mực tài hoa , cầm kỳ thi họa không thứ gì là không tinh không thứ gì là không thông . Văn chương thi phú thiên văn địa lý lại càng tinh thông , đã từng không ít lần đối ẩm với Trác đại nhân . ”
Tiểu Kinh đột nhiên vuốt vuốt mũi :
“ Vậy sao ? Quả là danh gia vọng tộc ! Vị Đại công tử ấy tên là gì vậy Phát đại ca ? ”
Đại Phát “ ừm...” một tiếng rồi trả lời :
“ … Hình như là Lý Hạo Vân ! ”
Tiểu Kinh vuốt vuốt mũi , ánh mắt lóe lên một ánh lửa rồi tắt ngấm :
“ Có lẽ chúng ta cũng nên đến Ỷ Vân Phủ một chuyến , biết đâu lại có thêm thông tin gì . ”
Nói rồi cả hai không để ý gì nữa chậm rãi cất bước đi .
Đích đến của cả hai là nhà của nạn nhân Hồng Cô Phương .
Nhà của nạn nhân Hồng Cô Phương đã ở trước mặt .
Tiểu Kinh và Đại Phát đã ở trong nhà rồi , thật chậm rãi .
Tiểu Kinh bước quanh nhà một vòng , nếu là người khác sẽ nói nó đang đang quan sát ngôi nhà nhưng thực chất ngay cả một cái nhìn nó cũng không thèm nhìn . Nó không nhìn thì việc gì phải bước quanh nhà như vậy ?
Không một ai biết .
Đại Phát cũng không biết .
Nhưng y không hỏi về điều đó . Y cũng không hỏi gì cả , chỉ lặng lẽ đứng trước cửa .
Tiểu Kinh đột nhiên cất tiếng :
“ Kì lạ … ”
Đại Phát nhíu mày :
“ Đệ phát hiện được gì sao ? ”
Tiểu Kinh cất tiếng :
“ Kiến Quỷ Sầu nói trong nhà nạn nhân có một tủ đựng quần áo nhưng có vẻ … trong nhà này thiếu mất chiếc tủ đó rồi .”
Tiểu Kinh chỉ lên góc phòng ngủ , một thanh gỗ được đóng đinh lên tường trên thanh gỗ có treo khá nhiều quần áo của nạn nhân .
Đại Phát gật đầu :
“ Có thể nạn nhân bán đi rồi cũng nên ! ”
Tiểu Kinh chậm rãi bước đến mở chiếc tủ đựng đồ đạc nấu ăn ra , trong tủ chỉ có vài con dao ba bốn bộ bát đĩa một bó đũa vài ba nồi niêu xoong chảo ngoài ra có một ít thức ăn . Tiểu Kinh cất tiếng :
“ Trong danh sách những thứ nạn nhân đã bán của Kiến Quỷ Sầu thì không hề có tủ đựng quần áo … ”
Nó lần lượt mở hết các cánh cửa tủ đựng đồ đạc nhà bếp trong đó vẫn còn để trống rồi nói tiếp :
“ Có vẻ như chiếc tủ này quá rộng để đựng dụng cụ nhà bếp .”
Đại Phát bước lại gần :
“ Không lẽ … ”
Tiểu Kinh vuốt vuốt mũi tiếp lời :
“ Nạn nhân không hề bán tủ đựng quần áo đi nhưng trong nhà lại không có tủ đựng quần áo chỉ có một chiếc tủ đựng dụng cụ nhà bếp đương nhiên chiếc tủ đựng dụng cụ nhà bếp rất có thể chính là tủ đựng quần áo . Chỉ là không hiểu tại sao Hồng Cô Phương lại phải thay đổi như thế này … ”
Tiểu Kinh đột nhiên ngừng vuốt mũi .
Tiểu Kinh rất ít khi vuốt mũi , nó chỉ vuốt mũi khi cần phải suy nghĩ điều gì đó .
Tiểu Kinh ngồi xuống , nó nhìn chằm chằm vào chân tủ .
Ánh mắt nó dịch ra một chút .
Sàn nhà dưới chân tủ khá bụi bặm lại đóng rêu mảng đen mảng xanh cả lên
Đại Phát nhíu mày :
“ Vết xước này … ”
Tiểu Kinh ánh mắt đã có chút thần sắc :
“ Có vẻ như có ai đó đã dịch chuyển chiếc tủ này sang phía bên này hơn nữa việc làm này khá thường xuyên mới để lại vết xước khá sâu thế này .Vả lại vết xước này không bị rêu bám vào chứng tỏ lần dịch chuyển chiếc tủ cuối cùng xảy ra cách đây không lâu lắm , chắc không đầy ba bốn ngày đâu .”
Đại Phát chống cằm :
“ Nhưng nạn nhân Hồng Cô Phương dịch chuyển cái tủ này để làm gì ? ”
Tiểu Kinh mỉm cười :
“ Dường như nạn nhân muốn che dấu thứ gì đó đằng sau chiếc tủ này … ”
Nó ngừng nói rồi từ từ kéo chiếc tủ sang phải , chiếc tủ chưa được kéo hết trên mặt Đại Phát đã lộ vẻ kinh ngạc ,y giương mắt hết cỡ lên :
“ Cái này … ? ”
Tiểu Kinh vẫn mỉm cười :
“ Xem ra vụ án càng lúc càng thú vị … ”
Nó cúi xuống chỗ đặt tủ ban đầu nhặt lên một thứ .
Là một phong thư màu đỏ rực .
Tiểu Kinh vẫn mỉm cười , cười càng lúc càng tươi :
« Và cái này xem ra càng thú vị hơn nữa ! »
Nó xé phong thư ra , bên trong có một bức thư trắng tinh . Trên nền trắng ấy chỉ có bốn câu thơ , Tiểu Kinh đọc lớn lên :
“ Bắc phương hữu giai nhân,
Tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành,
Tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,
Giai nhân nan tái đắc. ”
Đọc xong Tiểu Kinh nhăn mặt rồi quay về phía Đại Phát , đôi mắt nó vốn vô hồn giờ đã có chút long lanh ngây thơ đến kì lạ . Nó cất tiếng trong trẻo hỏi :
« Đại Phát , huynh có biết bài thơ này tên gì không ? Bài thơ này ý nghĩa là gì ? »
Đại Phát đưa tay gãi gãi đầu :
« Bài thơ này tên là Giai Nhân Ca …. Ta cũng không rõ lắm nhưng xem ra người gửi bức thư này không có tình thì cũng có ý với Hồng Cô Phương . »
Tiểu Kinh gật gật đầu :
« Thì ra là vậy ! »
Tiểu Kinh chẳng thèm nhìn gì thêm nữa chậm rãi bước ra cửa chính , nó quay đầu lại :
« Giờ chúng ta ra phía sau nhà xem sao ! »
Đại Phát mỉm cười gật đầu .
Phía sau căn nhà là một khoảng đất nhỏ trồng vài cây chuối và một cái nhà xí xập xệ bốc mùi hôi thối , Tiểu Kinh chỉ liếc qua một cái rồi khép hờ mắt .
« Kiến Quỷ Sầu từng nói cách đây một năm Hồng Cô Phương có cho người sửa lại bức tường này và cả ngôi nhà nữa , xem ra … »
Tiểu Kinh ngừng lại rồi quay bước đi .
« Đi thôi nào đại ca ! »
Đại Phát ngẩn người ra :
« Hơ … Giờ chúng ta đi đâu đây tam đệ ? »
Tiểu Kinh vẫn không dừng lại :
“ Lò rèn của Bạch Ngạ Lang ! ”
…………………………………………� �…………………………………………� ��………………
Thiết Hán Xưởng
Thiết hán tức là nam tử hán như sắt như thép .
Nam nhi chi chí nghiệp tại tứ phương .
Thiết Hán Xưởng là lò rèn của Bạch Ngạ Lang .
Và cũng là lò rèn nổi tiếng nhất trong Kinh thành .
Một phần tư các vật dụng bằng sắt thép trong Kinh thành là do Thiết Hán Xưởng sản xuất ra .
Một phần ba các vật dụng trong cung cũng là lấy từ Thiết Hán Xưởng .
Tổ phụ của Bạch Ngạ Lang là Bạch Ngọc Hổ từng rèn ra Thiên Tuế Đỉnh khiến cho cả Đương kim Hoàng đế cũng phải tấm tắc khen ngợi không thôi ngoài ra nhị đệ của ông là Bạch Ngọa Hổ còn rèn ra Thập bát Đại binh khí trong đó có Thần Khuyết Kiếm và Phong Lôi Thương được giang hồ xếp vào Thập Đại Thần Binh .
Vì vậy nên dù trong triều đình hay giang hồ Thiết Hán Xưởng cũng đều cực kỳ có danh tiếng .
Thiết Hán Xưởng , cũng là nơi ồn ào nhất trong Kinh thành . Tuy ồn ào nhưng trong Thiết Hán Xưởng tuyệt nhiên không có một tiếng người nói , tất cả chỉ là tiếng kim loại va vào nhau chan chát chỉ là tiếng xèo xèo của sắt mới nung được cho vào nước .
Lúc này Tiểu Kinh và Đại Phát đã đến trước cổng Thiết Hán Xưởng .
Thiết Hán Xưởng tuy chỉ là một lò rèn nhưng quy mô chẳng khác nào một phủ tướng quân , uy nghi rộng lớn . Xem ra công việc làm ăn của Thiết Hán Xưởng cực kỳ phát đạt .
Thiết Hán Xưởng .
Nam nhân của Thiết Hán Xưởng nếu không phải là thiết hán thì không có nam nhân nào đáng được gọi là thiết hán nữa .
Thiết hán , một thân thể sắt thép , một tâm hồn sắt thép và một ý chí sắt thép .
Họ , đứng trước lò lửa nóng hàng trăm độ ngay cả một cái chớp mắt cũng không có . Họ , dù sắt thép nung chảy có bắn vào người thì ngay cả một tiếng kêu cũng không có .
Họ , có thể không có võ công thượng thừa cũng không thông thuộc kinh sử cũng không có tài thao lược điều binh khiển tướng nhưng họ là thiết hán chân chính .
Vì sức chịu dựng nhẫn nhịn của họ vượt xa người thường .
Là một thiết hán thì phải biết nhịn nhục .
Tiểu Kinh và Đại Phát vừa bước vào trong thì Bạch Ngạ Lang đã ra chào đón , bộ dạng có phần cung kính .
Thật ra Bạch Ngạ Lang rất ít khi coi trọng người khác , bởi y đối với người khác luôn nhìn không thuận mắt .
Nhưng với Tiểu Kinh thì khác , y lại rất chú ý đến , là chú ý không phải coi trọng . Từ chú ý mới sinh ra coi trọng và kính nể .
Bạch Ngạ Lang chú ý Tiểu Kinh bởi vì y thấy Tiểu Kinh rất hững hờ , vô tâm vô tình và vô cảm . Hơn nữa y cả thấy Tiểu Kinh rất khó hiểu , rất khó nắm bắt , cực kỳ khó nắm bắt thậm chí là không thể nắm bắt .
Một con người khó nắm bắt là con người nguy hiểm nhất , đáng sợ nhất bởi không thể biết người đó sẽ làm gì , làm như thế nào và làm ra sao .
Thậm chí có nhiều lúc Bạch Ngạ Lang có cảm giác như Tiểu Kinh không tồn tại , tựa như hóa thành vô hình dù nó vẫn đứng trước mặt y .
Một con người bằng xương bằng thịt sao có thể tự dưng biến mất được ? Nhưng Tiểu Kinh có thể như biến mất được .
Cảm giác này khiến y không khỏi lạnh toát người .
Bạch Ngạ Lang nhẹ nhàng lên tiếng , dù đã cố nhẹ ngàng nhưng giọng của y vẫn cực kỳ chói tai :
“ Kinh đại nhân quá bộ đến tệ xá , không thể đưa đón từ xa . Thất lễ ! Thất lễ ! Mong Kinh đại nhân bỏ quá cho . ”
Bạch Ngạ Lang tuy trông thô lỗ cục mịch nhưng không phải là không biết ăn nói , đã làm cái việc kinh doanh buôn bán mà không biết ăn nói thì tốt nhất nên về quê chăn vịt thì hơn .
Tiểu Kinh liếc sơ qua chỗ các thợ rèn đang làm việc , Thiết Hán Xưởng quy mô rất lớn nên nhân công không trên tám trăm cũng dưới một ngàn , ai ai cũng đều là hảo thủ trong nghề , làm việc cực kỳ điêu nghệ .
Tiểu Kinh nhìn xong rồi cất tiếng , lạnh lẽo âm trầm :
“ Ngươi không cần khách sáo ! ”
Tiểu Kinh không phải là không biết ăn nói , chỉ là nó nói chuyện rất ít nhiều lúc không nói gì .
Bạch Ngạ Lang trở về vẻ nghiêm túc thường ngày , y đưa tay tuy nhiên giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ :
“ Mời Kinh đại nhân vào trong Đại sảnh trò chuyện uống chút trà nhạt của tệ xá , để ngài đứng đây thật là thất lễ quá . ”
Tiểu Kinh đôi mắt mắt vẫn nhắm hờ :
“ Không cần phải phiền phức vậy đâu , ta đến đây để hỏi một vài câu hỏi thôi . ”
Bạch Ngạ Lang trở lại vẻ nghiêm túc thường ngày , y cất tiếng hỏi giọng vẫn nhẹ nhàng như cũ :
“ Không biết Kinh đại nhân muốn hỏi điều gì ? Chỉ cần là điều tiểu nhân biết thì tiểu nhân nhất định sẽ khai báo thành khẩn tuyệt không dám lừa dối dù chỉ là một câu . ”
Tiểu Kinh cất tiếng hỏi , hờ hững :
“ Bạch Ngạ Lang ngươi quen biết Hàn Phong Băng Lãnh chứ ? ”
Tiểu Kinh lập tức đi thẳng vào vấn đề chính không dài dòng văn tự , cách nói chuyện của Tiểu Kinh vốn đơn giản trực tiếp cũng như tính cách và võ công của nó vậy , vốn đơn giản và rất đơn giản .
Bạch Ngạ Lang khóe môi khẽ giật giật , y thản nhiên trả lời :
“ Thưa đại nhân , tiểu nhân với Hàn Phong Lãnh cũng có thể gọi là có chút quen biết . ”
Tiểu Kinh hờ hững hỏi :
“ Có chút quen biết ? ”
Bạch Ngạ Lang gật gật đầu :
“ Tiểu nhân với hắn có duyên gặp mặt trên dưới mười lần nhưng nói chuyện với nhau chưa tới ba bốn lần mỗi lần nói chuyện cũng chưa đầy hai câu . ”
Tiểu Kinh dường như không nghe thấy mấy lời đó , hờ hững hỏi tiếp :
“ Bạch Ngạ Lang ngươi thấy Hàn Phong Băng Lãnh là người như thế nào ? ”
Bạch Ngạ Lang ngây ra một chút quả thực y không hiểu Tiểu Kinh đang định hỏi gì nữa . Y đành trả lời :
“ Thưa đại nhân , theo cảm nhận của riêng tiểu nhân thì Hàn Phong Băng Lãnh rất ít nói lại lạnh lùng và trầm tĩnh nữa . Tuy nhiên tài nấu mì thì quả thực là rất ngon có thể nói là nhất nhì trong Kinh thành Trường An này . ”
Tiểu Kinh dường như vẫn không nghe mấy lời Bạch Ngạ Lang nói , hờ hững hỏi tiếp :
“ Vậy Bạch Ngạ Lang ngươi nghĩ Hàn Phong Băng Lãnh có phải là người tốt không ? ”
Câu hỏi này ngay cả Đại Phát cũng cảm thấy ngạc nhiên , quả thực đến y cũng không hiểu dụng ý của Tiểu Kinh là gì . Đại Phát đã không hiểu thì Bạch Ngạ Lang lại càng không hiểu , y đành miễn cưỡng trả lời :
“ Theo tiểu nhân thì Hàn Phong Băng Lãnh không phải là người xấu !”
Không phải là người xấu thì là người tốt .
Không phải là người tốt thì là kẻ xấu .
Không ai vừa không phải là người tốt mà vừa không phải người xấu được .
Chỉ có một loại người như thế .
Người chết !
Hàn Phong Băng Lãnh không phải là người chết nên y là người tốt .
Nhưng “không phải là người xấu” và “là người tốt” lại không hẳn là như nhau , nội dung có thể là như nhau nhưng thái độ lại chưa chắc đã giống nhau .
Ý tứ của Bạch Ngạ Lang chắc ai cũng hiểu .
Nhưng Tiểu Kinh lại không hiểu đúng hơn là không cần phải hiểu .
Tiểu Kinh vẫn hờ hững tiếp tục hỏi :
“ Bạch Ngạ Lang ngươi và nạn nhân Hồng Cô Phương là có quan hệ gì ? ”
Bạch Ngạ Lang nghe như bên tai có tiếng sét đánh đì đùng , nhất thời không giữ được bình tĩnh khóe mắt co giật cũng may mà chưa phát tác ra . Đến Đại Phát vốn trầm tĩnh cũng chút nữa không nhịn được mà la lên .
Bạch Ngạ Lang phải một lúc sau mới trấn tĩnh được , y ấp úng trả lời :
“ Tiểu nhân … với muội ấy … là … là … ”
Tiểu Kinh đột nhiên lên tiếng xen ngang :
“ Dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của Bạch Ngạ Lang ngươi , ngươi không nhất thiết phải trả lời … ”
“ Ta yêu nàng ấy ! ”
“ Ta yêu Hồng Cô Phương ! ”
Giọng của Bạch Ngạ Lang vang lên , như sấm động trời quang .
Bạch Ngạ Lang lúc ấy , nói câu ấy , hùng hồn như một vị tướng đang đọc diễn văn trước lúc quyết chiến sinh tử , khí thế ngút trời , oai phong lẫm liệt như thể có thể nắm cả trời đất rộng lớn vào lòng bàn tay .
Bạch Ngạ Lang lúc ấy , như trở thành một người khác , nghiêm nghị trầm ổn như một ngọn núi sừng sững vững chãi , là một ngọn núi lý tưởng để dựa dẫm nhất là đối với nữ nhân .
Y còn bổ sung thêm một câu :
“ Nàng ấy là người ta yêu ! ”
Tiểu Kinh như khẽ mỉm cười :
“ Vào giờ Tý Bạch Ngạ Lang ngươi đang làm gì ? ”
Tiểu Kinh đột nhiên quay ngoắt chiều hướng câu chuyện một trăm tám mươi độ khiến Bạch Ngạ Lang nhất thời ngây ra không biết làm gì , cả Đại Phát cũng cảm thấy đầu óc quay mòng mòng chẳng hiểu nổi Tiểu Kinh đang nói cái gì.
Bạch Ngạ Lang phải một lúc sau mới trả lời được :
“ Vào giờ Tý ? Không phải lần trước đại nhân hỏi vào giờ Sửu sao ? ”
Đôi mắt Tiểu Kinh lóe lên hai tia sáng , lạnh lẽo đến ghê người .
“ Ta đang hỏi vào giờ Tý ! ”
Bạch Ngạ Lang nghe mà ớn lạnh trong lòng , biết mình có vài phần thất thố vội vàng trả lời :
“ Thưa đại nhân , vào giờ Tý tiểu nhân đang ngủ . ”
Tiểu Kinh đôi mi gần như đã nhắm nghiền :
“ Bạch Ngạ Lang ngươi có bằng chứng gì chứng minh lúc đó ngươi đang ngủ không ? ”
Bạch Ngạ Lang ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời :
“ Thưa đại nhân , không có bằng chứng gì cả ! ”
Tiểu Kinh vuốt vuốt mũi :
“ Thời điểm tử vong của nạn nhân Hồng Cô Phương là đầu giờ Tý , lúc đó ngươi lại không có bằng chứng ngoại phạm … ”
Bạch Ngạ Lang nhíu mày , giọng nói đã mất đi sự nhẹ nhàng như lúc đầu :
“ Đầu giờ Tý sao ? Không thể nào … ”
Y đột nhiên dừng lại rồi không nói gì nữa .
Tiểu Kinh không để ý gì đến câu nói còn dang dở của Bạch Ngạ Lang , nó trở về với dáng vẻ ban đầu của mình , dáng vẻ thật chậm rãi .
“ Được rồi , ta đã hỏi xong ! ”
Bạch Ngạ Lang lẫn Đại Phát đều ngẩn người ra , cả hai thực sự không hiểu Tiểu Kinh đang nói cái gì đến đây để làm gì và dụng ý thực sự của nó là gì hay thật ra nó chẳng có dụng ý gì cả ?
Bạch Ngạ Lang dở khóc dở cười cố gắng kiềm chế sự tò mò đang dâng cao , y khẽ nghiêng người :
“ Đa tạ Kinh đại nhân đã quá bộ đến tệ xá , để tiểu nhân tiễn ngài một đoạn . ”
Tiểu Kinh xua tay :
“ Không cần phải phiền Bạch Ngạ Lang ngươi thế đâu , ta tự đi được không cần phải tiễn . ”
Nói rồi quay người bước đi , ngay cả nhìn Bạch Ngạ Lang một cái cũng không có . Đại Phát mỉm cười chắp tay hành lễ với Bạch Ngạ Lang :
“ Cáo từ ! ”
Rồi vội vàng sai bước theo sau Tiểu Kinh . Phía sau y vẫn nghe giọng của Bạch Ngạ Lang vang lên sang sảng :
“ Cáo từ ! Hẹn ngày tái ngộ ! ”
…………………………………………� �…………………………………………� ��……………
Tiểu Kinh chậm rãi bước đi trên con hẻm vắng vẻ .
Cả hai từ lúc rời Thiết Hán Xưởng không nói một lời , như đang suy nghĩ vẩn vơ cái gì đó .
Đột nhiên Tiểu Kinh cất tiếng , chậm rãi :
“ Đại ca , huynh đã … yêu bao giờ chưa ? ”
Đại Phát khựng lại một chút , ánh mắt thoáng lên vẻ u hoài . Y thở dài trả lời :
“ Có lẽ là chưa ! ”
Tiểu Kinh tiếp tục hỏi , chậm rãi :
“ Vậy nếu người mà huynh yêu luôn được một người nào đó quan tâm chăm sóc thì thái độ huynh với người nào đó sẽ như thế nào ? ”
Đại Phát ngước đầu nhìn trời rồi lại thở dài :
“ Huynh cũng không biết nữa nhưng trong lòng chắc cũng cảm thấy khó chịu . ”
Tiểu Kinh tiếp tục câu chuyện :
“ Giả sử huynh có một dịp nào đó có thể nói xấu về người đó thì liệu huynh có thể nói xấu người đó không ? ”
Đại Phát như mỉm cười , nụ cười đầy phiền não :
“ Có lẽ là có … ”
Tiểu Kinh cũng khẽ mỉm cười , nụ cười đầy hờ hững :
“ Nhưng Bạch Ngạ Lang lại không nói . ”
Đại Phát gật đầu .
Tiểu Kinh vẫn giữ nụ cười trên môi :
“ Nhưng Bạch Ngạ Lang cũng đã nói dối . ”
Đại Phát lại gật đầu :
“ Rõ ràng Bạch Ngạ Lang đã gặp Hồng Cô Phương vào giờ Tý , trước lúc nạn nhân tử vong là giờ Sửu . ”
Tiểu Kinh gật gật đầu .
Lần này là Đại Phát cất tiếng hỏi :
“ Bây giờ chúng ta đến đâu đây ? Nhà của Hàn Phong Băng Lãnh ? ”
Tiểu Kinh khẽ lắc đầu :
“ Những gì cần hỏi Hàn Phong Băng Lãnh đệ đã hỏi rồi . ”
Đại Phát nhíu mày :
“ Vậy giờ … ”
Tiểu Kinh đôi mắt lại nhắm nghiền :
“ Ỷ Vân Phủ ! ”
…………………………………………� �…………………………………………� ��…………….
Ỷ Vân Phủ .
Tổ tiên của Ỷ Vân Phủ trước đây từng có ba người làm tới chức Tam Công Tam Sư , danh vọng trong Kinh thành cực lớn , không ai không biết , ngay cả Thừa Tướng đương triều cũng phải nể mặt ba phần .
Mười năm về trước Ỷ Vân Phủ hay còn gọi là Lý Thế Gia cùng Trần Thế Gia , Long Thế Gia và Nam Cung Thế Gia được cả giang hồ và triều đình gọi là Đương Kim Tứ Đại Thế Gia . Tiền bạc và võ công đều đứng đầu thiên hạ .
Hiện giờ Ỷ Vân Phủ tuy không còn ai làm quan cũng không giao thiệp gì với võ lâm nhưng vẫn được mọi người trong cả võ lâm và triều đình kính trọng .
Ỷ Vân Phủ cũng không còn là một trong Tứ Đại Thế Gia nhưng vẫn cực kỳ có thế lực trên thương trường , việc buôn bán trước giờ vẫn luôn rất phát đạt .
Ỷ Vân Phủ so về quy mô không bằng Thiết Hán Xưởng nhưng lại cực kỳ xa hoa tráng lệ , kiến trúc tinh xảo trang nhã chẳng khác nào lầu cao điện ngọc , cung khuyết thiên môn .
Tiểu Kinh và Đại Phát vừa đến cũng không khỏi choáng ngợp trước vẻ lộng lẫy rực rỡ của Ỷ Vân Phủ . Đại Phát không kiềm được phải thốt lên :
“ Khác nào Hoàng cung … ”
Thấy mình có chút thất thố Đại Phát vội vàng ngừng lại .
Tiểu Kinh nhìn lướt qua Ỷ Vân Phủ rồi đột nhiên trầm tư đi , Tiểu Kinh vốn ít nói nên bình thường nhìn đã lạnh lùng rồi giờ đây nó còn trầm tư nữa thì nhìn cực kỳ lạnh lẽo , lạnh lẽo tựa như băng tuyết , chỉ mới nhìn qua cũng khiến người ta ớn lạnh .
Đại Phát nhìn Tiểu Kinh đến thất thần , bởi trong dáng vẻ lạnh lẽo đó y nhìn thấy một sự nghiêm túc kinh người , Tiểu Kinh trước giờ vốn rất hờ hững vô tâm không ngờ cũng có dáng vẻ nghiêm túc đầy ma mị ấy .
Tiểu Kinh đột ngột lên tiếng :
“ Giờ đệ sẽ vào trong Ỷ Vân Phủ để tìm hiểu vài thông tin , huynh … ”
Đại Phát ngớ người ra :
“ Vậy còn huynh thì sao ? ”
Tiểu Kinh khẽ mỉm cười :
“ Huynh có việc khác phải làm rồi . ”
Đại Phát cũng mỉm cười :
“ Việc gì vậy đệ đệ ? ”
Tiểu Kinh ra hiệu cho Đại Phát lại gần , thì thầm vào tai :
“ Cũng không có gì cả … ”
Sau khi Đại Phát rời khỏi , Tiểu Kinh chậm rãi bước về phía cổng chính Ỷ Vân Phủ . Một gã gác cổng cao lớn chặn nó lại , bộ dạng cực kỳ hống hách :
“ Đứng lại ! Nhóc con , ngươi là ai ? Đến Ỷ Thiên Phủ có việc gì ? ”
Tiểu Kinh không thèm liếc gã gác cổng một cái , nó giơ lệnh bài của Phương tiên sinh lên , chậm rãi :
“ Ta là Tiểu Kinh người của Bộ Hình đến Ỷ Vân Phủ có việc chút việc! ”
Gã gác cổng nhìn thấy lệnh bài lập tức thay đổi , có phần cung kính hơn . Gã khom người cất tiếng :
“ Tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn , xin thứ lỗi . Không biết Kinh đại nhân đến bổn phủ có việc gì ? ”
Tiểu Kinh vẫn vậy , hờ hững :
“ Ta muốn gặp hai người , một là Viên bà bà … ”
Nó dừng lại một chút rồi nói tiếp , thần sắc có vài phần ngưng đọng :
“ Hai là Đại công tử của Ỷ Vân Phủ Lý Ngạo Thiên ! ”
…………………………………………� �…………………………………………� ��………………..
Công việc mà Tiểu Kinh cho Đại Phát cũng không có gì đặc biệt cả .
Công việc ấy cũng không có gì khó nhọc cả .
Đơn giản chỉ là dạo vài vòng quanh khu phố .
Chỉ là dạo vài vòng quanh khu phố .
Nhưng tất nhiên Đại Phát hiểu được dụng ý của Tiểu Kinh .
Nên y rất nhiệt tình làm theo , không chỉ dạo vài vòng mà là hàng chục vòng .
Chính vì vậy khi Đại Phát trở về đã thấy Tiểu Kinh đứng trước cổng Ỷ Vân Phủ , ánh mắt của nó vẫn vậy , hờ hững .
Đại Phát nở nụ cười thật tươi :
“ Xong rồi à , đệ đệ ? ”
Tiểu Kinh gật gật đầu , khẽ cười :
“ Huynh cũng xong rồi à , đại ca ? ”
Đại Phát cũng gật gật đầu , trên môi vẫn giữ nụ cười :
“ Vậy bây giờ … ”
Tiểu Kinh trên môi nở một nụ cười :
“ Tối nay sẽ tiến hành ! ”
Đại Phát bước đến khoát vai Tiểu Kinh , bật cười :
“ Phá án ? ”
Tiểu Kinh gật gật đầu .
…………………………………………� �…………………………………………� ��………………
Khuya .
Trời không trăng không sao .
Có chút gió .
Hiu hiu .
Một ngồi nhà cũ kỹ xập xệ .
Ngôi nhà của Hồng Cô Phương .
Chủ nhân ngôi nhà đã chết không có ai trông coi thắp đèn nên trong nhà tối om .
Hơn nữa cũng rất yên tĩnh .
Kéét … Kéét …
Không gian tịch mịch đột nhiên bị phá vỡ .
Từ phía góc tường vang lên một tiếng động khe khẽ , tựa như có vật gì đó bị kéo lê trên sàn nhà .
Bịch … bịch …
Sau đó là một chuỗi âm thanh nhè nhẹ vang lên , đều đặn nhưng có lúc cũng vôi vàng hấp tấp .
Xoảng !!! Rầm !!!
Tiếp đến là hai tiếng động dường như xảy ra cùng lúc , giống như tiếng vật gì đó rơi vỡ giống như tiếng vật gì đó bị va đập mạnh .
Chuỗi âm thanh kì lạ đột nhiên biến mất .
Không gian trong căn phòng lại trở nên tăm tối tịch mịch .
Lách cách …
Cạch cạch …
Từ trong phòng ngủ của Hồng Cô Phương vang lên một chuỗi âm thanh gấp gáp , tựa như có thứ gì đó đang được xới tung lên .
“ Đã tìm được thứ cần tìm chưa ? ”
Một giọng nói đột ngột vang lên , thật chậm rãi .
“ Có cần bọn ta tìm giúp không ? ”
Một giọng nói vang lên , có chút lạnh lùng có chút tiếu ý .
Trong phòng lúc đó đang rất tối , tối om .
Đột nhiên có chút ánh sáng .
Rồi cả căn nhà sáng trưng lên .
Ánh sáng soi rõ một bóng người đang ngồi bên bàn trang điểm của Hồng Cô Phương , một bóng người mỏng manh nhưng toát lên vẻ cứng rắn .
“ Cuối cùng ngươi cũng lộ mặt thật , hung thủ đã sát hại Hồng Cô Phương ! ”