Quá xấu hổ, nàng không nói nên lời.
Diệp Thị Ngọc nói lời yêu thương không cầu hồi đáp, hôn lên mặt Triệu Khinh.
Hai vợ chồng nhỏ nhẹ trò chuyện một lúc, Diệp Thị Ngọc cầm lấy chiếc hộp nhỏ trên bàn đưa cho Triệu Khinh.
Triệu Khinh không hiểu gì, mở ra, bên trong là một hộp thuốc mỡ màu xanh ngọc bích.
Diệp Thị Ngọc cởi áo.
Triệu Khinh theo bản năng muốn che mắt, cố gắng kìm nén ngón tay không cử động, đã làm rồi, nhìn thêm chút nữa mà còn xấu hổ thì quá giả tạo.
Diệp Thị Ngọc xoay người, trên lưng toàn là vết cào do móng tay, vết cào sâu còn rỉ máu.
Triệu Khinh hoàn toàn không biết mình đã làm lúc nào, vừa đau lòng vừa áy náy, ngoan ngoãn bôi thuốc nhẹ nhàng lên lưng Diệp Thị Ngọc.
Vai Diệp Thị Ngọc thẳng tắp rộng lớn, đường nét lưng liền mạch, đến eo bụng đột nhiên thon gọn, không biết sao, Triệu Khinh nhìn nhìn lại đỏ mặt như tôm luộc.
Diệp Thị Ngọc xem như tình thú vợ chồng, không để ý đến vết thương nhỏ này.
Bôi thuốc xong gọi chút đồ ăn, Triệu Khinh không cho Diệp Thị Ngọc ra ngoài gặp người, tự mình bận rộn sắp xếp mọi việc.
Để Diệp Thị Ngọc ra ngoài với dấu tay trên mặt, nàng cũng không cần làm người nữa rồi.
-
Thái tử bị ám sát, Thánh thượng nổi trận lôi đình.
Cấm quân ở Phương Sơn bị khiển trách nghiêm khắc, phái thị vệ ngự tiền đi tìm.
Đương nhiên là không tìm thấy.
Thị vệ ngự tiền ấp úng, vẫn kể lại toàn bộ sự việc mình không thể kiểm tra kỹ lưỡng phòng của thế tử Tuyên Bình Hầu.
Hoàng thượng nghe xong bật cười, nói chuyện này thôi bỏ đi.
Tính tình của Phúc An ông hiểu rõ, đoan trang nhất, sao có thể diễn cảnh phòng the trước mặt người thứ ba?
Lần này hai vợ chồng chắc là bị kinh hãi, ông sai thái giám thân cận đưa chút đồ đến an ủi.
Thái giám từ nhỏ đã đi theo Hoàng thượng, coi như là nhìn Triệu Khinh lớn lên, do dự một chút rồi nói: "Quận chúa da mặt mỏng, ngài làm vậy, mọi người chẳng phải đều biết hết sao?"
Hoàng thượng khựng lại, nghĩ lại đúng là vậy, nên thôi.
Ông không nhịn được nói: "Đến giờ này rồi, còn làm chuyện đó?"
Thái giám cười hề hề: "Bệ hạ, thế tử Tuyên Bình Hầu mới về được bốn năm ngày, lại là tân hôn lại là ŧıểυ biệt."
Hoàng thượng sợ nhất là mình thua thiệtTriệu Khinh, lập tức phân phó.
"Mấy ngày nay có chuyện gì phiền lòng thì đừng tìm Diệp Thị Ngọc, để hắn ó ở bên Quận chúa."
Trong Thanh Phong viện.
Quận chúa rất hy vọng có người tìm Diệp Thị Ngọc có việc.
Lúc đầu chỉ nói sờ sờ, nàng cảm thấy nguy hiểm, nhưng dấu vết trên mặt Diệp Thị Ngọc đã mờ đi một chút, vẫn còn rất rõ, nàng liền đồng ý.
Ai ngờ, đôi tay đó sờ khắp người nàng, làm sao cũng không tránh được.
Nhưng cũng thật sự giữ lời hứa, chỉ sờ sờ.
Lại lấy ra một hộp thuốc mỡ, nói những lời khó có thể mở miệng.
Nàng cũng buông lỏng, dang rộng chân cho hắn bôi thuốc.
Sau đó, thứ dữ tợn kia liền thay thế ngón tay tiến vào.
Triệu Khinh khàn cả giọng, không dám cào lưng và vai hắn, nắm chặt tấm chăn mỏng, khớp xương đều nổi lên màu xanh.
Giống như cực kỳ đau đớn lại cực kỳ khoái lạc.
Diệp Thị Ngọc vừa mới nếm trải mùi đời, nhìn mỹ nhân sống động như vậy lắc lư trước mặt mình, rất khó kiềm chế.
Hơn nữa, người khác tân hôn đều được nghỉ ba ngày, hắn không có, tự mình bù đắp cho mình thì có gì sai?
Triệu Khinh lại dễ dỗ, chỉ cần hầu hạ thoải mái, liền muốn gì được nấy.
Âm thanh rì rầm kéo dài một hai canh giờ mới dừng lại, Diệp Thị Ngọc gọi nước, Triệu Khinh quá mệt, đã ngủ thiếp đi.
Hắn ôm người vợ thơm tho mềm mại, cảm giác thỏa mãn trong lòng khó có thể diễn tả bằng lời.