Thị vệ ngự tiền hoàn toàn không ngờ lại gặp cảnh tượng này, vội vàng bỏ chạy.
Đợi đến khi mọi động tĩnh hoàn toàn biến mất, người hầu cũng lui hết ra ngoài, Triệu Khinh mặt không chút cảm xúc đứng dậy, không nói không rằng, giơ tay tát Diệp Thị Ngọc một cái, phát ra tiếng "chát" giòn tan.
Thế tử từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai tát, nhất thời nổi nóng, hắn dùng đầu lưỡi đẩy vào bên má bị đánh, ánh mắt âm trầm: "Nàng đánh ta làm gì?"
Triệu Khinh vẫn chưa hạ tay xuống, lại giáng thêm một cái tát nữa.
Triệu Khinh cảm thấy tình ý, sự ngoan ngoãn và nịnh nọt của mình đều trở thành trò cười, lúc đó đáng lẽ nên nghĩ kỹ, trên đời này làm sao có thể có người đàn ông nào phù hợp với yêu cầu của nàng như vậy, lại còn anh tuấn như thế, đối xử tốt với nàng như vậy.
Nàng tức giận đến mất hết lý trí, chẳng cần giữ thể diện, cũng chẳng màng đến việc còn có người ngoài ở đây.
Cũng đúng, tính là người ngoài gì chứ, ở đây nàng mới là người ngoài.
Triệu Khinh chỉ tay vào Thế tử, ngón tay trắng nõn như ngọc, vừa mắng vừa lùi về sau: "Khó trách! Khó trách chàng không có một thị thiếp nào! Khó trách trong sân chàng toàn là gã sai vặt0!"
Tóc nàng xõa dài, khi di chuyển những sợi tóc lòa xòa che khuất khuôn mặt, để lộ mí mắt dưới đỏ ửng, càng đau lòng, càng đẹp đến kinh người. Thế nhưng nàng vốn cao ngạo, giờ phút này cũng ngẩng cao cằm, vẫn giữ phong thái kiêu hãnh thường ngày.
Nàng tát hai cái, tay đau, tức đến ngực cũng đau, khoác áo ngoài lên, cố gắng kìm nén cảm xúc: "Chuyện này ta sẽ giấu giếm giúp chàng, về nhà chúng ta liền hòa ly."
Diệp Thị Ngọc lạnh lùng che đầu tên thích khách đang giãy giụa lại: "Không được nhìn."
Hắn đứng dậy, từng bước đi về phía Thế tử phi, con ngươi đen đến đáng sợ.
Triệu Khinh đang bốc hỏa, mở cửa, mất kiên nhẫn nói với Thế tử: "Chàng đừng lại đây."
Ánh mắt Diệp Thị Ngọc nhìn Triệu Khinh không hề thân thiện, cũng không nghe lời nàng, hắn mày kiếm mắt sáng, khi trầm mặt nhìn người khác trông vô cùng áp bức, dung mạo tuyệt mỹ càng tăng thêm khí thế.
Hắn đưa tay muốn kéo Triệu Khinh.
Triệu Khinh hất tay, có chút kích động: "Đừng chạm vào ta!" Rất là ghê tởm.
Ra khỏi Thanh Phong viện, một đường là đường chính, một đường là cầu gỗ thẳng đến Hồ Tâm đình, Triệu Khinh bước nhanh vài bước, kéo dài khoảng cách với Diệp Thị Ngọc, đứng trên cầu gỗ nhỏ hẹp.
"Ta không hòa ly." Diệp Thị Ngọc lạnh lùng tuyên bố.
"Chàng đưa một người đàn ông vào trong viện tư thông, coi ta là kẻ ngốc sao? Còn không hòa ly, chàng dựa vào cái gì mà sỉ nhục ta như vậy!" Triệu Khinh tức giận đến run cả đầu ngón tay.
Cả đời nàng chưa từng chịu uất ức như vậy, nàng thế nào cũng không ngờ được, người được trưởng công chúa, Vương phi, Tướng quân phủ tầng tầng lớp lớp chọn lựa lại là một tên đồng tính!
Cái gì cũng có thể nhường nhịn, nhưng phu quân lại thích đàn ông thì nhường nhịn thế nào?
Trong phòng truyền đến tiếng của thích khách: "Không phải! Không phải như người nghĩ đâu. Ta và Thế tử không phải đoạn tụ!"
Thích khách không dám ra ngoài, chỉ có thể giải thích qua khe cửa: "Thế tử đang bôi thuốc cho ta, ta có vợ có con rồi!"
"Bôi thuốc mà bôi đến mức sắp hôn nhau rồi sao!" Triệu Khinh nhận ra lúc này mình giống hệt một người đàn bà chanh chua, vội vàng ngậm miệng, ưỡn thẳng lưng, giữ cho cổ và vai thẳng, không cần bất kỳ trang sức vàng ngọc nào, nàng vẫn là Quận chúa, "Thế tử cũng có vợ mà đúng không? Cản trở hai người dây dưa rồi sao?"