Kim Chủ

Chương 46

Trước Sau

break

Ngày hôm sau khi Thẩm Nhạn Thu tỉnh lại, cả người chỗ nào cũng đau, eo đau mông đau, đặc biệt là chỗ hoa huyệt kia giống như bị người chà đạp quá độ, hơi đau nhức làm cô khó chịu.
Cô cúi đầu, nhìn thấy một vòng tay vắt trên eo mình.
Thẩm Nhạn Thu xoay người, chôn đầu vào lồng ngực Hoắc Thành Diễn, ngửi mùi hương dễ chịu trên người hắn, có cảm giác lưu luyến không muốn rời.
Ngày hôm qua hai người quá điên cuồng, toàn bộ ngóc ngách trong nhà Hoắc Thành Diễn đều xuất hiện dâm dịch của bọn họ.
Trên bàn, trên sofa, trong phòng tắm, thậm chí là trên giá sách đều có dấu vết của cô. Thẩm Nhạn Thu ngẩng đầu nhìn đôi mắt đang nhắm chặt cùng đôi môi mỏng mím hờ của Hoắc Thành Diễn.
Diện mạo này rõ ràng là của người bạc tình kiệm lời, nhưng lại đối với cô sủng ái vô hạn, tùy ý cô bày trò với hắn.
Thẩm Nhạn Thu tinh tế ngắm nhìn, trong ánh mắt có nhu tình uyển chuyển.
“Xem đủ chưa?” Nam nhân đột nhiên lên tiếng, Thẩm Nhạn Thu giật mình hoảng sợ, tim đập bùm bụp.
“Ai muốn xem anh? Chưa rửa mặt chưa đánh răng, em càng không muốn nhìn.”
Thẩm Nhạn Thu khẩu thị tâm phi mà trả lời hắn, Hoắc Thành Diễn cúi đầu, nhéo cằm cô hôn xuống, “Không đánh răng có thể hôn không?”
Nhìn như là hắn đang trưng cầu ý kiến của cô nhưng miệng đã sớm dán lên, bá đạo hôn Thẩm Nhạn Thu một cái thật sâu, Thẩm Nhạn Thu bị hôn đến không thở nổi, cô đẩy Hoắc Thành Diễn ra, “Mau rời giường, em đói quá.”
“Đói? Muốn lão công đút cho em ăn no không?” Hạ thân Hoắc Thành Diễn giật giật, ©ôи th!t đã cương cứng kia chọc chọc cô, có loại cảm giác khí thế tưng bừng.
Thẩm Nhạn Thu cong môi cười, đẩy Hoắc Thành Diễn ra, “Hoắc tổng, anh dục cầu bất mãn như thế cẩn thận tinh tẫn thân vong nha.”
Hoắc Thành Diễn cũng không để bụng, hắn hôn hôn mặt Thẩm Nhạn Thu, “Nếu mà tôi không được, nửa đời sau của em phải chịu tịch mịch rồi.”
Thẩm Nhạn Thu cảm giác như vừa bị cái gì gõ trúng, ngực âm ỉ, trái tim nảy lên thình thịch.
Hắn vừa nói nửa đời sau, có phải hắn muốn cùng cô sống cả quãng đời còn lại hay không. 
Hoắc Thành Diễn cười, Thẩm Nhạn Thu rõ ràng thích hắn, nhưng lại làm bộ không để ý, rất đáng yêu.
Hắn nhéo nhéo gương mặt Thẩm Nhạn Thu, cảm nhận làn da tinh tế mịn màng của cô, “Em không muốn nhưng tôi lại rất muốn cùng em đi hết nửa đời còn lại, em có nguyện ý không?”
Ánh mắt hắn ôn nhu trước nay chưa từng có, có sự chân thành tha thiết, hắn nhìn vào sâu trong mắt Thẩm Nhạn Thu, ánh mặt trời ngoài cửa nhẹ nhàng tiến vào, hàng lông mi để lại cái bóng nhỏ, gương mặt như ngọc, độc nhất vô nhị.
Hoắc Thành Diễn im lặng chờ câu trả lời của cô, hốc mắt Thẩm Nhạn Thu chua xót, chắc chắn là hôm qua làm quá mệt nên cô mới dễ khóc như thế.
“Em không biết, em không dám cho người khác hứa hẹn.”
Thẩm Nhạn Thu cúi đầu, thật sự là cô rất muốn, rất rất muốn, cô muốn cùng Hoắc Thành Diễn trải qua cả đời, muốn làm nũng trước mặt hắn, muốn cùng hắn nuôi mấy bé mèo.
Thời điểm không phải quay phim cô có thể ở nhà ôm mèo, nhưng những thứ này quá tốt đẹp, như một giấc mộng, cô e dè, không dám tiếp nhận.
Hoắc Thành Diễn vẫn phong độ như cũ, hắn nắm lấy bàn tay của Thẩm Nhạn Thu, giọng nói rất dịu dàng, “Không sao, sẽ có một ngày em đồng ý, tôi có thể chờ.”
Thẩm Nhạn Thu không nhịn nổi nữa, chui vào lồng ngực hắn cọ cọ, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên bình của hai người. Điện thoại hiển thị tên người gọi là La Mạn Hà, lông mày Thẩm Nhạn Thu nhíu chặt lại, có hơi không vui.
Hoắc Thành Diễn vỗ lưng cô, môi mỏng dán lên vành tai Thẩm Nhạn Thu, hôn một cái, thuận tiện an ủi cảm xúc đang giao động của cô, “Nhận đi, có tôi ở đây, đừng sợ.”
Điện thoại được nối thông, người bên kia lập tức như ngũ lôi oanh đỉnh, giọng nói bén nhọn chói tai, “Nhạn Thu ơi, con mau cứu mẹ!!!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc