Trên bãi cỏ rộng rộng lớn, đôi nam nữ đang trần trụi làm tình.
Tiếng va chạm của da thịt bạch bạch, tiếng ộp ẹp ở nơi riêng tư, tiếng cô gái rêи ɾỉ vong tình và tiếng đàn ông thở dốc gợi cảm, tất cả hòa vào nhau vang vọng khắp nơi.
Sự hoà quyện này hưởng chính là bản giao hưởng sắc tình nguyên thủy nhất trên thế giới.
Lệ Minh Đình không phải là người trầm mê nữ sắc, nhưng mỗi khi chạm vào cơ thể mềm mại của Ninh Uyển, là anh lại cảm thấy làm mãi không đủ, khiến sự tự chủ sụp đổ.
“A ư ư, chậm lại đi anh…” Cô nũng nịu rên rỉ, ánh mắt ngập nước.
Hai đôi chân trắng nõn thon thả đang lơ lửng trên không trung, đong đưa lên xuống như cành liễu. Lệ Minh Đình ở giữa hai chân cô mắt điếc tai ngơ, mải miết thúc vào, động tác mạnh bạo càng làm cho hai chân cô khua loạn.
Dưới sự khai phá của anh, nước xuân không ngừng tuôn trào, làm đường hầm trơn nhẵn, ra vào càng trơn tru, anh cứ lại thúc sâu vào, mạnh mẽ va chạm.
Ninh Uyển làm sao có thể chịu được động tác kịch liệt thế này.
Mỗi khi lần anh đâm vào, dáng người gầy gò của cô đều bị lui về sau một chút, anh lại đuổi theo cô không tha, điên cuồng cắm vào, vừa nhanh vừa bạo.
Giống như mèo trêu chuột, cho cô chút hy vọng rồi lại cắt đứt ngay, thấy cô vùng vẫy đáng thương, muốn ngừng mà không được..
“A ừ… A em… Ưm không được…”
Anh dường như lại sưng cứng lên trong hoa huyệt của cô, lối đi hơi lỏng lẻo lại trở nên chật hẹp, khó khăn chứa đựng vật khổng lồ.
Ninh Uyển ưỡn người lên, bụng dưới co thắt mạnh, thủy dâm trong suốt phun ra từ hoa huyệt. Cô hét lên vài tiếng rồi mới ngã về chỗ cũ.
Lệ Minh Đình bị siết chặt hơn bao giờ hết. Anh ấn cắn răng, thẳng thắt lưng, kéo hai chân lại, dùng hết sức mà làm, thô bạo đâm vào làm nước tung tóe khắp nơi.
Ninh Uyển đã tuột ra khỏi lớp quần áo lót bên dưới, cơ thể xúc gần với mặt cỏ nhân tạo, chúng cứng hơn cỏ tự nhiên, nên làm làn da mịn màng ở lưng cô tê dại.
Ninh Uyển nắm lấy cỏ, buông rồi lại nắm, nắm rồi lại buông, hai tay gần như tê dại, lưng đau rát như cọ vào nền bê tông, đau như xé da, cô khóc cầu xin. : “A, Lệ tổng… đau quá…”
Nhìn xuống hoa huyệt của cô, xung quanh nơi mềm mại hơi đỏ, hai cánh hoa ẩm ướt hơi hé mở, không sưng, khe thịt giống như cái miệng nhỏ mở ra, chảy ra dòng trắng đục.
“Đau ở đâu?” Anh cau mày nhìn cô.
Ánh mắt của anh làm Ninh Uyển cảm thấy lời nói của mình quá mơ hồ, cô ngại ngùng khép chân lại, nói như muỗi kêu: “Cỏ sau lưng cứng quá.”
Tấm lưng xinh đẹp mịn màng như giấy trắng của cô đỏ ửng, có lẽ do da cô quá trắng trông rất rõ ràng, có rỉ máu, có chút đáng sợ.
“Còn đau không?” Sắc mặt Lệ Minh Đình hơi khó coi, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương.
Sự dịu dàng của anh khiến Ninh Uyển trong lòng ngọt ngào, lắc đầu: “Ngồi sẽ không đau nữa.”
Nghe vậy, Lệ Minh Đình mới yên tâm, ôm cô lên, hôn lên lưng cô, hai tay nắm bầu ngực của cô nhào nặn một cách thô bạo, nói nhỏ bên tai cô: “Vẫn chưa đã phải không? Đổi tư thế đi.”
Vật khổng lồ bên dưới đã tỉnh lại và đang ấn mạnh vào giữa hai chân cô, nóng như thiêu đốt, làm cô nhột nhạt, dần dần ngứa ngáy, co rút lại, vừa muốn vừa không.
Ninh Uyển ỡm ờ một lúc rồi ngồi dạng chân trên người anh, mặt đối mặt, ở tư thế nữ trên nam dưới.
“Tự ngồi vào đi.” Lệ Minh Đình nằm trên bãi cỏ ra lệnh, hai tay gối sau đầu nhìn cô chằm chằm.
Mặc dù Ninh Uyển ngại ngùng, nhưng dưới sự hướng dẫn của anh, da mặt cô đã không còn mỏng quá nữa. Đàn ông chắc đều thích phụ nữ cởi mở trên giường.
Cô nâng mông lên, dùng bàn tay nhỏ bé đỡ lấy vật to dài, chọc vào hoa huyệt vẫn hơi mở, run rẩy ngồi xuống, từ từ nuốt nó vào. Giày vò mà tuyệt vời.
Sâu quá! Cô miễn cưỡng nuốt xuống hết, quy đầu chạm vào điểm G, bụng cô căng lên, khi đưa tay vào có thể cảm nhận được độ sâu của và hình dạng của vật đó.
“Thử di chuyển đi.” Lệ Minh Đình hướng dẫn cô.
Ninh Uyển ngập ngừng vặn vẹo eo và hông, hoa huyệt xoay quanh quy đầu nhằm giảm bớt cơn ngứa, không ngờ lại càng nhột càng ngứa hơn, nước chảy ra ướt đẫm kẽ mông của anh.
Cô khát khao muốn được anh làm như vừa rồi, hung hăng mạnh mẽ.
“A ha…”
Vừa nghĩ tới đây, Lệ Minh Đình như nghe được tiếng lòng cô, đột ngột đẩy hông lên, tàn nhẫn chọc vào làm tâm hoa như sắp hỏng, khiến cô sảng khoái vô cùng.
“Muốn thoải mái thì phải cứ động thế này.” Anh dùng hai tay nắm eo cô, nhấc cô lên xuống, nuốt lấy vật khổng lồ của anh.
Làm ở tư thế này, cô có thể ngồi trên anh, có cảm giác như trở mình làm chủ.
Cánh hoa hồng nhuận bị đẩy ra đến cực hạn, biến thành màu hồng trong suốt, hết sức chứa đựng vật khổng lồ đỏ đậm của anh, chất dịch dính ở chỗ tiếp xúc vì không ngừng bị va chạm mà hóa thành bọt trắng, trong vô cùng dâm mỹ.
Khi hông cô hạ xuống, anh đột nhiên ấn eo cô lại, lắc mạnh, đâm sâu vào hơn chục lần liên tục, va chạm mạnh mẽ đến mức khiến Ninh Uyển mềm nhũn hét lên không ngừng.