Phòng ngủ tầng ba của biệt thự sáng như ban ngày, cửa phòng đóng chặt.
Trên chiếc giường lớn kingsize, khăn trải giường đen tuyền, chăn mỏng bằng tơ tằm nhăn nhúm cuộn lại một chỗ, hai bóng người một trắng một ngăm quấn lấy nhau.
Ninh Uyển trên giường toàn thân trần trụi, hạ thân chỉ còn cái qυầи ɭóŧ ren màu trắng, vùi đầu vào gối, hai tay nắm lấy khăn trải giường, thân thể chậm rãi đong đưa, tóc đen như mây tán loạn.
Hai chân mềm mại như trúc non, tinh tế thon dài, trắng nõn như ngọc, lúc này gắt gao kẹp chặt.
Lệ Minh Đình mạnh mẽ trần trụi quỳ sau mông cô, hai tay cố định vòng eo, phần hông đưa đẩy, phập phồng di chuyển giữa hai đùi cô.
Va chạm mãnh liệt khiến thân thể cô không khống chế được nhào lên phía trước, tóc đen rối loạn.
Để thuận tiện, anh còn kê một chiếc gối dưới đầu gối côi, vừa vặn để vật nóng bỏng tiến vào sâu, không giống như lúc đầu, vì quá thấp nên khó di chuyển.
Không chỉ thế, anh còn dùng cà vạt màu xanh biển trói chặt cẳng chân cô, miễn cho chân cô tách ra, ảnh hưởng đến cảm giác cắm vào.
Tại sao lại phát triển thành tình hình này?
dươиɠ ѵậŧ ra ra vào vào giữa hai chân cô, cách qυầи ɭóŧ cọ xát môi âʍ ɦộ, Ninh Uyển cảm giác rõ ràng vật cứng rắn thô dài, nóng như lửa xuyên thấu qua lớp vải dệt mỏng manh, cảm thấy ŧıểυ huyệt bị cọ đến nát rồi.
Da thịt hai bên đùi kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ, mềm mại như trai sông cuốn lấy anh, người đàn ông cắm đến thoải mái, nhất thời làm dịu được cơn khát nóng đến cháy mày.
Cô thay băng vệ sinh xong, vừa ra khỏi phòng tắm, Lệ Minh Đình liền tiến đến động tay động chân. Ninh Uyển vô lực chống cự: “Lệ tổng, em không tiện.”
Đêm nay anh không lạnh lùng nhưc trước, có lẽ là vì uống rượu, nên rất dễ tính. Anh vừa quần áo cô, vừa hôn vừa đáp: “Anh biết.”
Giọng điệu không cho thương lượng, tay anh kéo khoá váy xuống.
Đối mặt với người đàn ông dục cầu bất mãn, Ninh Uyển chỉ giãy giụa nhẹ, giống như tán tỉnh anh.
Cô sợ chọc giận đối phương, khiến anh mất đi lý trí sẽ làm ra chuyện điên cuồng hơn, cô kéo chiếc váy sắp bị cởi xuống, ôn tồn khuyên bảo: “Không còn sớm nữa, Lệ tổng nghỉ ngơi đi.”
Cô đang nói chuyện, thì Lệ Minh Đình bỗng khoá chặt đôi tay vướng víu của cô lại, bộ váy liền rớt xuống mắt cá chân, anh lại kéo chiếc áo ngực màu hồng nhạt xuống, phụ hoạ: “Vậy lên giường đi.”
Lệ Minh Đình dẫm lên chiếc váy rơi dưới chân, bế cô ném nhẹ lên giường lớn. Anh nhanh chóng cởi sạch quần áo, bò lên giường đè lên người cô, muốn làm gì thì làm. Cô không kịp băn khoăn, đầu óc choáng váng, vội vàng ngồi dậy, gấp đến sắp khóc, sợ hãi nói với anh: “Lệ tổng, em không làm được.”
Người đàn ông hôn nhẹ lên mặt cô, trằn trọc đến bên tai, đầu lưỡi nóng ấm khẽ liếʍ láp vành tai, lại ngậm lấy thuỳ tai cô cọ xát, liếʍ cắn, giọng nói mang ý trấn an: “Anh không cắm vào, ngoan, để anh làm.”
Cô nghe mà cũng không biết lời anh nói là thật hay giả, cuối cùng vẫn khuất phục dưới thế công nhiệt tình như lửa của anh. Động tác xâm chiếm của anh cường thế không hề ngừng nghỉ, lời nói không cho phép phản bác, làm cô không thể kháng cự.
“Kẹp chặt một chút.” Lệ Minh Đình thấy hai chân cô lơi lỏng, bèn vỗ nhẹ lên cặp mông vẫn được bao bọc trong chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng của cô, bờ mông no đủ mềm mại, không dùng bao nhiêu lực đã hiện năm dấu tay hồng hồng.
Ninh Uyển lấy lại tinh thần, siết chặt cơ bụng dưới, mông và chân hết mức có thể. Lệ Minh Đình nhân cơ hội nhanh chóng đưa đẩy, dươиɠ ѵậŧ càng lúc càng cứng rắn, Ninh Uyển không kiên trì được bao lâu lại mềm nhũn ra, quá mệt mỏi.
Lối vào mấp máy, một cảm giác hư không mãnh liệt ập đến khiến cô không nhịn được than nhẹ, ngón chân không ngừng cọ xát khăn trải giường, cái miệng nhỏ nhắn cắn gối đầu, khát vọng dươиɠ ѵậŧ của anh, có cảm giác gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.
Ai bảo dì cả của cô sớm không tới muộn không tới, lại tới ngay lúc này chứ
“Muốn, hửm?” Thấy bộ dạng đáng yêu như mèo con đang động dục của cô, Lệ Minh Đình bèn cúi người hôn lên môi cô, trêu đùa. Tay của anh nhanh chóng chui vào qυầи ɭóŧ cô như một con rắn, lòng bàn tay ấm áp bao lấy phần nữ tính, vuốt ve xương mu, rồi lại nhẹ nhàng xoa lông mu mềm mại trêu chọc cô.
“Ưm…a… không thể…” Ninh Uyển cho rằng anh muốn cắm ngón tay vào, tay nhỏ run rẩy dời xuống hạ thân, mềm mại cách qυầи ɭóŧ đè lại bàn tay to của anh.
“Em sẽ muốn.” Lệ Minh Đình tựa vào lưng cô vừa hôn vừa mυ"ŧ, ngón tay thon dài lướt qua lông mu, tìm được hạt đậu nhỏ gần ŧıểυ huyệt, đầu ngón tay gảy nhẹ như gảy đàn.
Lúc này, chân cô kẹp chặt hơn bao giờ hết, thân thể sinh phản ứng sinh lý mãnh liệt khiến các cơ run lên. Lệ Minh Đình bị kẹp vô cùng thoải mái, anh gia tăng tốc độ, ngón tay tiếp tục cọ xát âm hạch của cô.
Anh đè cả người mình lên người cô, hai chân kẹp chặt lấy bắp chân cô, ra vào kịch liệt, hai ngón tay xoa nắn âm hạch của người dưới thân.
“A…” Ninh Uyển rêи ɾỉ ra tiếng, thân thể hạ xuống, mông không nhịn được mà nhếch lên, xương mu áp vào tay anh, hai chân căng chặt, lối vào chảy ra chất lỏng ấm áp, không biết là ‘dì cả’ hay là dâm dịch.