Lúc Khưu Yên Nhiên tỉnh lại, nàng cảm thấy ngực mình vô cùng ngột ngạt, cúi đầu xuống, liền bắt gặp một đôi mắt đen. Đầu óc mơ hồ chốc lát, nàng phát ra giọng run rẩy: "Chàng đang làm gì vậy?"
"Nương tử tốt, vi phu đang muốn hỏi nàng làm cái gì đây." Hình Lệ trơ tráo mỉm cười nói: "Nàng làm phiền ta như vậy là có ý gì? " Người tà ác cáo trạng trước chính là Hình Lệ, lòng dạ của thương nhân vốn dĩ đen tối, nói chuyện che giấu lương tâm là chuyện thường xảy ra, chưa kể tối qua nàng khiến cho hắn bị bêu xấu, hắn ghi hận điều đó.
Khưu Yên Nhiên hạ mắt xuống, thuận theo tay nàng thấy mình đang quấn quanh cổ hắn, sau đó theo chân thấy mình quấn quanh eo hắn, Noãn Ngọc đã sớm nói rằng dáng ngủ của nàng không tốt, nói nàng thích ôm chăn nệm đi ngủ, bây giờ nàng bị bắt gặp rồi.
"Ta .." Nàng thở dốc liên tục, nhanh chóng buông tay chân: "Chàng mau tránh ra."
Hắn không nhúc nhích, nhìn nàng thật sâu bằng một đôi mắt như thể đã che giấu một bí mật, "Nương tử thật đúng là nhẫn tâm, lợi dụng xong việc liền ném sang một bên."
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ bừng, chỉ ngủ với hắn tổng cộng hai đêm, liền bị bắt gặp, dáng ngủ không tốt lại không có cách nào sửa đổi, nàng chớp mắt một cái, đột nhiên nghĩ ra cách tốt nhất là chia phòng ngủ với hắn, nàng giả vờ buồn bã và cúi đầu: "Phu quân, ta cũng không cố ý mà, thói quen này nhất thời không thể thay đổi, đã khiến cho phu quân ấm ức rồi."
Hắn gật đầu tỉnh bơ: "Quả nhiên bị ấm ức."
Ánh mắt nàng lóe lên, cúi đầu xuống: "Không bằng chúng ta chia phòng ngủ, như thế nào? Nếu là làm phiền giấc ngủ của phu quân, trong lòng ta cũng không muốn chút nào. ”
Cho dù Hình Lệ không phải là mỹ nam, nhưng trên đường đi cũng luôn khiến các cô nương nhìn đến mấy lần, còn với nàng, hắn ngược lại đã trở thành một món hàng ế không thể bán được, đừng nghĩ rằng hắn không nhìn thấy ánh sáng cứ lóe lên trong mắt nàng.
Cười lạnh một tiếng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má của nàng, thuận theo làn da hồng hào trượt đến cằm, nhẹ nhàng khiêu khích: "Sao vậy, ta không cảm thấy mình bị làm phiền chút nào."
Nàng gần như vô hình cau mày: "Phu quân..."
"Không còn sớm nữa, đến lúc dậy rồi." Hắn buông nàng ra, nhanh chóng đứng dậy, hắn sẽ tìm một nơi để đốt tiết khố, bây giờ không muốn bị lộ tẩy trước mặt nàng.
Suy nghĩ mơ mộng trống rỗng, Khưu Yên Nhiên trở nên uể oải, đứng dậy rửa mặt, thay một bộ quần áo màu xanh nhạt, quay đầu lại thì nhìn thấy Hình Lệ, hôm nay hắn mặc áo choàng màu xanh đen, hai người bọn họ vô tình mặc quần áo tương tự nhau.
Nàng khá lúng túng muốn thay quần áo, hắn mở miệng nói: "Dùng bữa."
Cho nên nàng phải theo hắn ra ngoài dùng bữa, may mắn là có thức ăn để an ủi trái tim nàng, nàng nhanh chóng vứt bỏ sự khó chịu vừa nãy sang một bên, mở bụng ra ăn, nhưng không biết tại sao, mấy lát thịt táo gai mới nãy đột nhiên biến mất, dưa chuột muối cũng không cánh mà bay, gà cũng biến mất rồi, nàng tức giận.
"Phu quân, hôm nay hình như chàng ăn hơi nhiều rồi đó." Nàng không vui nói.
Hắn cười khẽ: "Đúng vậy, rất đói." Mọi người nghĩ rằng nàng đã ăn nhiều nhưng nàng vẫn chưa ăn xong mà, nàng nhịn một lúc, làm bộ dáng ranh mãnh nói: "Sớm như thế này, hẳn là nên để phòng bếp chuẩn bị nhiều hơn."
"Theo lý như vậy, khẩu vị của nương tử rất tốt, quả thật không đủ." Hắn nói nhanh, xem ra hắn ăn nhiều như vậy là chuyện đương nhiên, nàng thì không nên ăn nhiều.
Khưu Yên Nhiên chỉ thấy tâm can đau đớn, nghiến răng nói: "Đa tạ phu quân thông cảm."
"Không thành vấn đề." Hắn hờ hững nói.
Hơi thở bị chặn ở trước ngực, nàng nói không nên lời, nam nhân này thực sự có bản lĩnh khiến người ta tức chết không đền mạng, aaa, nàng sắp phát điên rồi.
"Ta nhớ nương tử rất thích đồ ngọt." Hắn gắp một chiếc bánh hoa quế vào vào bát của nàng
Khóe mắt nàng khẽ giật giật, nàng không thích người khác gắp đồ ăn mình, phía trên đều là nước miếng của hắn, nàng cố gắng nâng nụ cười: "Đa tạ phu quân. " Đũa cũng không chạm vào bánh hoa quế kia.
"Một phần tâm ý của vì phu mà, nương tử mau ăn đi." Không biết tại sao nàng không ăn ngay lập tức, nhưng hắn rất thưởng thức dáng vẻ rõ ràng là đang gấp đến bực tức của nàng, thật là một cảnh đẹp vui thích.
Tức chết nàng mà! Nàng kìm nén lại: "Ta muốn để dành bánh ngọt ăn cuối cùng."
"Ha ha." Trêu nàng đủ rồi, hắn thấy tốt lên và tiếp tục dùng bữa.
Một bữa ăn không vui, Khưu Yên Nhiên cuối cùng cũng ném chiếc bánh hoa quế sang một bên vào lúc hắn không chú ý, sau khi Hình Lệ rời đi, nàng liền kêu người lấy tấm đệm ra phơi khô, hôm nay vừa vặn là một ngày nắng.
Dưới tàng cây dạ hợp ở viện Thanh Phong có một chiếc bàn đá và một chiếc ghế đá, nàng chọn ra một vài cuốn sách, ngồi đó mà an nhiên đọc chúng, còn Noãn Ngọc ở bên cạnh đun sôi một ấm trà, kèm theo vài chiếc bánh ngọt tinh xảo, bưng nó lên bàn.
Khưu Yên Nhiên đọc một lúc, nghỉ ngơi một lúc, dùng bánh ngọt, sau đó đứng dậy đi bộ một phen, thời gian trôi qua rất nhanh, bỗng nhiên Khưu Yên Nhiên phát hiện ra rằng cuộc sống lập gia đình cũng giống như khi chưa lập gia đình, cũng nhàn nhã và thoải mái như vậy.
Trải qua vài ngày nhàn nhã không lo, Khưu Yên Nhiên phát hiện ra sự xấu xa của Hình Lệ, hắn luôn vô hình trung bắt nạt nàng, chẳng hạn như giành giật đồ ăn với nàng, hoặc ngủ trong phòng tân hôn mỗi đêm, thậm chí chỉ cần hắn không bận, nàng sẽ gặp hắn ba bữa một ngày.
Vốn là cuộc sống tốt đẹp nhưng bởi vì sự tồn tại của hắn mà có nhiều khuyết điểm hơn, điểm này khiến nàng thật khó chịu, nhưng điểu đáng sợ nhất là khi sáng nay nàng tỉnh dậy, phát hiện rằng mông của mình bị ép vào một cây gậy nóng.
Sau đó Thanh Hòa nói Phúc Đức có chuyện quan trọng cần bẩm báo, hắn không đứng dậy ngay mà nằm xuống một lúc, nàng cảm thấy cây gậy trên mông mềm ra một ít, sau đó hắn mới đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài.
Nàng không đứng dậy, nằm trên giường và tự hỏi cây gậy kia là cái gì, chờ khi nàng nhận thức được nó là gì, toàn thân nàng giống như bị điện giật, không phải hắn là một nam nhân đồng tính sao, làm sao lại có thể đột nhiên đối với nàng, đối với nàng...
"Thiếu phu nhân?" Noãn Ngọc lo lắng nhìn Khưu Yên Nhiên.
"Không sao."
"Thiếu phu nhân, đồ ăn sáng hôm nay không hợp khẩu vị của người sao?" Lục Trúc nghi ngờ hỏi.
"Không có."
"Thiếu phu nhân, có muốn mời đại phu đến bắt mạch không?" Thanh Hòa khẽ hỏi.
Trong mắt mấy nha hoàn, sắc mặt thiếu phu nhân có gì đó rất không đúng, chẳng lẽ là bị nhiễm lạnh rồi? Nhưng thời tiết này, làm thế nào bị nhiễm lạnh được chứ?
Khưu Yên Nhiên cưỡng ép đè nén vẻ ửng hồng trên mặt, bình tĩnh nói: "Ta không sao, các ngươi lui ra ngoài đi, ta nằm một lát."
Thế là ba nha hoàn lui ra ngoài, Khưu Yên Nhiên đang nằm trên giường lăn lộn, vừa nàng nghĩ đến người nào đó, mặt nàng đỏ đến mức giống như nhỏ máu, trời ơi, nàng phải sống như thế nào đây, trong đầu nàng nhớ lại về quyển xuân cung đồ mà mẹ yêu cầu nàng xem trước thành thân một ngày.
Nhưng Hình Lệ không phải yêu thích nam nhân sao, tại sao hắn lại có... với nàng chứ? Tại sao lại như vậy! Khưu Yên Nhiên nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, nhưng Hình phu nhân đã gọi nàng qua.
Nàng phấn chấn tinh thần, rửa mặt chải đầu một phen, ăn mặc chỉnh tề đi đến Nguyên Hâm uyển, ngay khi Hình phu nhân nhìn thấy nàng, trên mặt tràn đầy ý cười, nàng chậm rãi đi tới hành lễ: "Nương."
"Ngoan, ngồi xuống đi." Vừa nói, Hình phu nhân vừa nháy mắt với Hoàng ma ma ở bên cạnh, Hoàng ma ma lập tức lặng lẽ cho những người khác lui xuống.
Khưu Yên Nhiên nhận ra được, có chút khó hiểu nhìn cánh cửa đóng chặt: "Nương..."
"Yên Nhiên, nương gọi con đến, là có chuyện muốn hỏi." Hình phu nhân thở dài: "Đứa con trai bất hiếu kia của ta, đối xử với con như vậy, tính tình con tốt, nếu không làm sao có thể chịu đựng nó được."
Ngay khi nhắc đến Hình Lệ, đầu của Khưu Yên Nhiên càng cúi thấp hơn, Hình phu nhân thấy nàng không nói, nói tiếp: "Con đó, đừng nghĩ rằng ta không biết, thật ra ta biết, thằng nhãi đó cho đến bây giờ vẫn chưa động phòng với con..."