“Tôi… tôi còn là xử nữ, tôi muốn lấy một triệu.” La Thi Thi nhìn thẳng vào anh, khẽ bấm bụng mà rằng, “Anh Mộ… anh muốn chơi như thế nào cũng được.”
“Một đêm một triệu?” Mộ Nam Kình quan sát La Thi Thi từ trên xuống dưới, vuốt ve eo cô, nhếch môi mỏng lên cười cô không biết tự lượng sức mình, “Muốn chơi thế nào cũng được? Cô cũng không đáng với cái giá này.”
La Thi Thi bị sỉ nhục, cô cắn môi cả gan nói, “Vì anh Mộ bị bệnh liệt dương nên không chơi được sao?”
Nghe câu khiêu khích này, Mộ Nam Kình nheo mắt nghiêng mặt, vậy mà anh lại bật cười, chỉ là nụ cười có phần u ám. Nếu anh vẫn còn là một tên nhóc chưa trải sự đời, chắc chắn sẽ tức giận vì câu nói này, rồi đè cô ra ngay lập tức.
Nhưng anh đã 30 tuổi rồi, thời gian trôi qua khiến anh ít có hứng thú, dù trong công việc hay cuộc sống, Mộ Nam Kình luôn có vẻ vững vàng, chín chắn. tính toán từ trước.
Anh ngồi ở chỗ này, những lời nói xấu và khiêu khích của người khác không có sức sát thương gì cả, nhưng nghe La Thi Thi nói như thế anh lại thấy thú vị.
“Ai bảo với cô là tôi bị liệt dương?” Anh buồn cười mà hỏi.
“Tất cả mọi người đều nói thế, vì từ trước tới nay anh không dẫn theo cô gái nào.”
“Ừ, cũng hợp lý.” Mộ Nam Kình không phản bác, còn đồng ý.
Anh giơ tay vỗ lên gương mặt của La Thi Thi, da dẻ của cô gái trắng nõn, mịn màng vô cùng, tiếc là thoa nhiều mỹ phẩm quá nên đã che mất vẻ đẹp vốn có.
Mộ Nam Kình suy nghĩ trong chốc lát đã quyết định.
“Một triệu một đêm thì đắt quá, tôi mua một trăm đêm của cô, trả theo số lần.”
Nghe vậy, La Thi Thi không nhíu mày nữa, cô khẽ nhếch môi mỉm cười, nhìn Mộ Nam Kình bằng đôi mắt ướt át sóng sánh ánh nước kia, ngón tay cô khẽ móc vào vạt áo của người đàn ông làm cho lòng người ngứa ngáy.
Cô vừa trêu đùa vừa nói, giọng ngọt ngào nũng nịu như nước chảy, “Anh Mộ, vậy anh đặt tiền cọc mười một trăm nghìn tệ trước đi, dù gì thì anh cũng có nhiều tiền mà, tôi không chạy thoát được, đúng không nào?”
“Cô thiếu tiền lắm sao?”
“Đúng thế.” La Thi Thi mỉm cười ngọt ngào, bấy giờ mới trông giống thiếu nữ. Mộ Nam Kình khẽ chậc một tiếng, anh nhíu mày.
Anh đứng dậy đá cửa cho nó đóng lại, đè cô gái lên tường, hoàn toàn tách cô ra khỏi không gian xung quanh.
Thân thể cao lớn đầy tính áp bách của Mộ Nam Kình chặn hết đường lui của La Thi Thi, bàn tay thô dày thò vào làn váy của cô gái, tiến thẳng vào trong, đầu ngón tay chạm vào khe hẹp giữa hai chân cô, anh đi đến đâu thì để lại lửa nóng đến đó.
Cả người của La Thi Thi bất giác run lên.
Người đàn ông hạ giọng, “Tôi phải kiểm hàng trước, nếu không phải xử nữ thì sẽ không cho cô một cắc nào.”