Mộ Nam Kình nhướng mày, anh và trợ lý Lý Nhiên nhìn nhau, Lý Nhiên vội vàng bước lên ngăn cản.
“Tổng giám đốc Vương à, ông đang tìm ai thế?” Lý Nhiên chắn trước người tổng giám đốc Mộ, mỉm cười rất chuyên nghiệp. So với Mộ thị, Vương thị chẳng là gì nhưng vẫn phải nể mặt nhau một tí.
Tổng giám đốc Vương kia nghiêng đầu nhìn ra sau, chỉ về một phía như bá vương vung tay, “Cậu là ai? Đừng có cản đường, tôi muốn gặp cô gái kia, tránh đường cho tôi!”
“Chuyện này… Tổng giám đốc Mộ?” Lý Nhiên quay đầu nhìn Mộ Nam Kình hỏi ý.
Nhưng Mộ Nam Kình không quan tâm tới màn giằng co đó, anh nắm lấy cằm của cô gái trong lòng mình với vẻ cao ngạo, cúi đầu thản nhiên hỏi, “Chỉ cần trả thù lao là có thể ngủ với cô sao?”
Lúc này La Thi Thi mới ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp với lớp trang điểm đậm yêu kiều, lúc này hai mắt cô rưng rưng, trông cực kỳ đáng thương.
Đầu tiên là gật đầu, sau đó cô lại lắc đầu run run nói, “Bỗng nhiên ông ta đòi chơi SM, tôi không chịu, ông ta không đồng ý…”
Mộ Nam Kình cúi đầu, trên cổ cô gái đã có mười mấy vết roi đỏ rực, xem ra tên tổng giám đốc Vương này ra tay rất tàn ác. Mộ Nam Kình vẫn không thể hiện thái độ gì, chỉ thò tay vào túi lấy bóp tiền ra, hai ngón tay thon dài kẹp lấy tấm thẻ phòng mạ vàng.
Anh nhét thẻ phòng vào giữa khe ngực lõm sâu của cô gái, thấy cô không mặc áo lót, tầm mắt hơi tối đi, khi anh rút tay về, có lướt qua đầu vυ" của cô gái như đang vô tình.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, “Số phòng 888, đi ngay đi.”
La Thi Thi kinh ngạc nửa giây, nhìn gương mặt lạnh nhạt của người đàn ông, cô cảm thấy mình đã nghĩ nhiều. Cô cảm ơn anh, nhân lúc tổng giám đốc Vương bị cản đường, cô chạy vội vào khách sạn.
Tất nhiên là tổng giám đốc Vương cũng chú ý tới chuyện này, nói với Mộ Nam Kình, “Cậu là ai mà dám giành phụ nữ với ông đây, có biết thứ tự xếp hàng không?”
Những người xung quanh Mộ Nam Kình đã giải tán vì biết điều, bấy giờ chỉ còn một mình Lý Nhiên ở đó.
Lý Nhiên từng luyện võ, cơ bắp săn chắc, dáng người cao lớn, tổng giám đốc Vương vừa nhìn đã biết đánh không lại anh ta nhưng vẫn chửi bới hăng say. Lý Nhiên định nói rõ thân phận của tổng giám đốc Mộ, thì Mộ Nam Kình nhìn đồng hồ, động tác của anh vừa tự cao vừa tao nhã, khí tràng thản nhiên, rất bình tĩnh.
“Lý Nhiên, đêm nay tôi không về nhà họ Mộ, cậu đưa quà đi trước đi, tôi về khách sạn. Còn người này…” Mộ Nam Kình liếc nhìn bàn tay cầm roi của tổng giám đốc Vương, “Đánh một trận, tháo khớp một tay.”
Lý Nhiên vui vẻ đồng ý.
Mộ Nam Kình phủi ống tay áo quay người bỏ đi.