Phòng Vũ vẫn lái xe đưa Dương Lỗi về quân khu. Quân khu dã chiến nằm ở vùng ngoại ô, muốn đến đó phải băng qua sông, người bình thường không biết đường khó mà tìm đến đây, Phòng Vũ lại đánh tay lái rất thuần thục.
“Anh biết chỗ này?”
Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ.
“Lúc lái taxi từng chở người ta tới đây.”
Phòng Vũ dừng một chút, nói.
“……”
Dương Lỗi không hỏi nữa.
Sau khi đăng ký ở cổng quân khu, Phòng Vũ đưa Dương Lỗi về đến tận ký túc xá.
Ký túc xá dành cho cán bộ ở doanh trại không tệ, một căn phòng lớn, còn có buồng tắm riêng. Trong ký túc xá có hai chiếc giường, mỗi ngày đều có lính cần vụ dọn dẹp nên rất gọn gàng, sạch sẽ.
“Tôi không sao, nằm nghỉ chút là được. Anh về đi.”
Trước đó Dương Lỗi đã cảm thấy lạnh cả người, bây giờ quả nhiên nhiệt độ tăng lên rồi. Một ngày trước hắn tập huấn ở vùng dã ngoại bị cảm lạnh, cũng vì thế dạ dày mới trở đau. Dương Lỗi không thường xuyên bị bệnh, nhưng một khi đã bệnh thì đau đầu chóng mặt này nọ đều phát tác cùng một lúc. Dương Lỗi biết mình lại phát sốt rồi, hắn không muốn để Phòng Vũ phát hiện.
“Tôi đi rót bình nước.”
Phòng Vũ cầm phích nước nóng trống rỗng, lúc lên lầu hắn nhìn thấy ở dưới lầu có máy nước nóng.
“Không cần đâu, tôi gọi lính cần vụ là được.”
Dương Lỗi muốn Phòng Vũ mau trở về.
Phòng Vũ vẫn cầm bình nước đi ra ngoài. Hắn lấy nước về, rót cho Dương Lỗi ly nước ấm, sau đó đặt thuốc viên và thuốc bột lên bàn, dặn Dương Lỗi khi nào ngủ dậy nhớ uống thuốc.
“Không sao đâu. Về đi.”
Dương Lỗi nói.
Phòng Vũ hơi do dự.
“Vậy tôi đi đây.”
“Ừ. Để tôi gọi xe đưa anh về.”
“Không cần đâu. Có xe bus chạy tuyến đường ngắn về thành phố mà.”
Phòng Vũ đưa ly nước ấm cho Dương Lỗi. Dương Lỗi chìa tay ra nhận, Phòng Vũ đụng trúng tay của hắn.
“……”
Phòng Vũ sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Dương Lỗi còn chưa kịp phản ứng, tay của Phòng Vũ đã đặt lên trán hắn.
“… Em sốt rồi à?”
Tay và trán của Dương Lỗi đều nóng hổi.
“Không có gì.”
Dương Lỗi nghiêng người, né tránh bàn tay của Phòng Vũ.
“Nóng như vậy mà còn bảo không có gì?”
Dương Lỗi mà sốt là thường sốt rất cao.
“Gần đây có bệnh viện nào không? Tôi đưa em đi!
Sắc mặt của Phòng Vũ nghiêm túc hẳn lên. Hắn biết Dương Lỗi thường sốt cao đến dọa người.
“Không có gì thật mà, tôi ngủ một giấc là ổn thôi!”
Dương Lỗi ngán nhất là đến bệnh viện. Mỗi khi sốt, hắn chỉ cần ngủ một đêm là xong chuyện.
“Đừng có cố!”
“Không có cố! Không đi là không đi.”
Mấy năm qua bị bệnh, hắn đã quen ngủ một giấc cho xong, hắn không muốn Phòng Vũ ở đây lo lắng.
“… Vậy lên giường nằm đi.”
Nhìn Dương Lỗi cởi quân phục nằm lên giường, Phòng Vũ kéo chăn cho Dương Lỗi, rồi lấy thêm một bộ chăn ở giường bên cạnh, đắp cho hắn.
“Ở chỗ em có thuốc không?”
“Tôi thật sự không sao hết… anh đừng bận tâm.”
“Em cứ ngủ trước đi.”
?
Phòng Vũ biết trong nơi đóng quân có phòng y tế, có thể có thuốc hạ sốt.
“… Phòng Vũ!”
Dương Lỗi muốn gọi Phòng Vũ lại, nhưng Phòng Vũ đã đi rồi.
Toàn thân Dương Lỗi nóng rần, mê man nằm trong chăn…
Dương Lỗi không biết mình mê man bao lâu. Trong cơn mê man, hắn cảm thấy có người nhẹ nhàng đỡ mình dậy, còn mình thì tựa vào một lồng ngực căng đầy và ấm áp. Dương Lỗi mơ màng mở mắt ra, nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay ai đó đưa đến bên miệng mình. Dương Lỗi vô thức ngậm viên thuốc, uống nước ấm đưa tới bên miệng, sau đó nuốt thuốc xuống. Hắn nhắm mắt lại, cảm giác mình được đỡ nằm xuống giường, sau lưng truyền đến hơi ấm khiến thân thể lạnh run của hắn nhích lại gần theo bản năng, vô thức tiến sát vào hơi ấm đó. Mùi hương quen thuộc làm hắn yên tâm bao quanh hắn, Dương Lỗi lần nữa chìm vào mê man…
Dương Lỗi tỉnh lại bởi một cơn quặn đau trong dạ dày. Ý thức của hắn vẫn còn mơ hồ, cơn đau quặn thắt kia làm hắn nhíu chặt lông mày, lật người lại. Một bàn tay cách lớp áo sơmi ấn lên bụng hắn, xoa nhè nhẹ. Nhiệt độ từ lòng bàn tay ấm áp và độ lực dịu dàng xuyên qua lớp áo sơmi làm dịu cơn đau âm ỉ kia, giống như lặng lẽ trấn an, giúp Dương Lỗi bình ổn lại…
Dương Lỗi mở mắt ra.
Thấy hắn tỉnh, Phòng Vũ rút tay khỏi người hắn.
“Thế nào rồi?”
Phòng Vũ thấp giọng hỏi.
“… Đỡ hơn nhiều.”
Dương Lỗi uống thuốc hạ sốt, đổ một thân mồ hôi, bây giờ giảm sốt rồi. Phòng Vũ sờ lên cổ và trán Dương Lỗi, chỗ nào cũng toàn mồ hôi. Phòng Vũ lấy khăn nóng lau cho Dương Lỗi, tay dời xuống chiếc áo sơmi thắt chặt nút của Dương Lỗi. Áo sơmi quân phục cài nút kín đến tận cổ, Phòng Vũ muốn giúp Dương Lỗi cởi vài nút để hắn thoải mái một chút. Thế nhưng Phòng Vũ vừa cởi được một nút, Dương Lỗi đã cản tay Phòng Vũ.
“… Để tôi tự làm đi.”
“……” Phòng Vũ khựng lại, xoay người đứng dậy.
Dương Lỗi vội vàng cài nút lên.
Hắn cài nút, dùng cổ áo che giấu món đồ trong cổ…
“… Anh vẫn chưa về sao?” Dương Lỗi ngồi dậy, cổ họng vẫn còn khàn.
“Tôi ở đây làm em mất tự nhiên phải không.”
Phòng Vũ đưa lưng về phía Dương Lỗi rót nước, nói.
“Không phải ý đó.”
Dương Lỗi không muốn Phòng Vũ hiểu lầm.
“Sợ làm phiền anh thôi.”
Phòng Vũ buông bình nước xuống, không xoay người lại.
“Có phải là anh em không.”
Phòng Vũ bỗng nhiên nói.
Dương Lỗi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Phòng Vũ. Hắn im lặng một thoáng, hiểu được ý của Phòng Vũ.
“Còn phải hỏi à.”
Dương Lỗi đáp.
“Ừ. Có những lời này của em là được rồi.”
Phòng Vũ nói.
Hai người không nói gì nữa. Có những thứ không cần quá nhiều ngôn từ để biểu đạt.
Phòng Vũ xoay người lại, Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, hai người cười nhàn nhạt nhìn đối phương.
“Thủ trưởng, uống nước đi.”
Phòng Vũ đưa ly nước cho Dương Lỗi.
“… Ầy, đừng chọc tôi.”
Nghe Phòng Vũ gọi như vậy, Dương Lỗi nhịn không được.
“Lính cần vụ của em có tới, nhưng tôi bảo cậu ta về rồi. Sao hả, lính cần vụ tôi đây được không.”
“Anh không được. Không chuyên nghiệp.”
Dương Lỗi uống nước, cũng nói đùa một câu.
“Sao lại không chuyên nghiệp. Thủ trưởng muốn ăn gì không?”
Phòng Vũ thật sự bưng cháo tới. Đây là cháo hắn nhờ lính cần vụ đến căn tin lấy hộ sau khi Dương Lỗi ngủ, vẫn dùng bình giữ nhiệt giữ ấm đến bây giờ.
Dương Lỗi đúng là có hơi đói. Nhận thìa Phòng Vũ đưa, Dương Lỗi bắt đầu ăn. Có cháo nóng lót bụng, dạ dày thoải mái hơn nhiều, Dương Lỗi ăn mấy muỗng lớn, ngẩng đầu lên, thấy Phòng Vũ đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường nhìn mình. Ánh mắt hai người chạm nhau, có chút mất tự nhiên, nhưng lập tức bình thường trở lại. Phòng Vũ cười cười với Dương Lỗi, Dương Lỗi cũng mỉm cười, cúi đầu tiếp tục ăn.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn. Ánh đèn màu vàng đỏ sưởi ấm căn phòng, bao phủ bóng dáng của hai người…