Giữa buổi tiệc, Dương Lỗi đứng lên đi toilet, hắn đang đi vệ sinh thì Đinh Văn bước vào, đứng bên cạnh hắn để giải quyết nhu cầu. Phát hiện ánh mắt Đinh Văn cứ nhìn chằm chằm phần dưới của mình, Dương Lỗi cảm thấy hơi quái dị. Lúc Dương Lỗi rửa tay, Đinh Văn cũng theo sau, đứng cạnh hắn rửa tay.
“Dương Lỗi, dáng người của anh đẹp quá.”
Đây là lần đầu tiên Dương Lỗi nghe một người đàn ông khen dáng người của mình đẹp. Hắn cảm thấy không quen lắm.
“Vậy sao?”
Dương Lỗi không mặn không nhạt trả lời.
“Cái quần jeans này đẹp thật, mua ở đâu thế?”
Đinh Văn lịch sự hỏi, tầm mắt dời xuống đũng quần của Dương Lỗi.
“À, bạn tặng.”
“Là hàng ngoại nhập thì phải, nhìn nhãn hiệu kìa, hàng hiệu đó.”
Đinh Văn đưa tay sờ nhãn hiệu ở sau quần của Dương Lỗi.
“Dây nịt này cũng không tệ.” Tay Đinh Văn sờ soạng dây nịt một cách tự nhiên. “Anh nhìn kìa, hiệu này đắt tiền lắm.”
“Vậy à?”
Dương Lỗi cũng cúi đầu nhìn nhãn hiệu, sợi dây nịt này là hắn mua đại, không để ý là hiệu gì.
Lúc này lại có người khác bước vào toilet, Dương Lỗi ngẩng đầu lên, trông thấy Phòng Vũ.
Phòng Vũ vừa vào cửa đã thấy tay Đinh Văn đang rờ mó hông Dương Lỗi.
Thấy Phòng Vũ đi vào, Đinh Văn vội vàng rút tay về, lịch sự cười với Phòng Vũ, gật đầu một cái.
Phòng Vũ cũng thờ ơ gật đầu.
Dương Lỗi và Đinh Văn cùng ra ngoài.
Phòng Vũ quay đầu lại, liếc bọn họ một cái.
Tên Đinh Văn này, đánh nhau chắc chắn không bằng Hoa Miêu, nhưng thủ đoạn theo đuổi tình yêu thì cao tay hơn Hoa Miêu nhiều.
Trong bữa tiệc, nghe Dương Lỗi thuận miệng nói về một vài vấn đề ở phương diện thiết bị, hôm sau Đinh Văn lập tức đi tìm Dương Lỗi, bày tỏ mình có thể giải quyết số thiết bị này.
Đinh Văn nhanh chóng nhờ quan hệ mua được số thiết bị nọ, giúp Dương Lỗi một công lớn, Dương Lỗi cũng rất biết ơn Đinh Văn. Kể từ đó, Đinh Văn bắt đầu thường xuyên chạy đến công ty tìm Dương Lỗi, nể mặt ân tình này, Dương Lỗi cũng rất khách sáo với Đinh Văn, hai người qua lại dần dần thành quen.
Nhưng Dương Lỗi tuyệt đối không phải là kẻ ngốc, từ đủ mọi biểu hiện của Đinh Văn, Dương Lỗi đã đoán được Đinh Văn là loại người nào, có ý gì với mình.
Sau này khi Đinh Văn thổ lộ với mình, Dương Lỗi cũng từ chối thẳng thừng, ở phương diện này, hắn chưa bao giờ nhập nhằng. Tuy nhiên Đinh Văn là người rất thông minh, biết phải lấy lùi làm tiến, Đinh Văn bình thản nói không sao, chỉ cần anh không xem thường em, chúng ta vẫn là bạn bè, ngoài ra còn thường xuyên mời Dương Lỗi đến nhà mình chơi.
Dương Lỗi đến nhà Đinh Văn thật, đã thế vừa đến là nghiện, cứ ba ngày thì hết hai ngày chạy đến nhà Đinh Văn.
Đương nhiên, thứ hấp dẫn Dương Lỗi không phải là Đinh Văn, mà là một vật ở nhà Đinh Văn —- Máy vi tính.
?
Vào thời đại đó, máy vi tính là hàng công nghệ cao, là vật phẩm xa xỉ, trong nhà người dân bình thường rất hiếm thấy, chỉ có số ít đơn vị nhà nước và đơn vị kỹ thuật mới có. Đương nhiên sau này máy vi tính phổ biến rất nhanh, nhưng vào thời điểm Đinh Văn mời Dương Lỗi đến nhà chơi, máy vi tính vẫn còn là vật quý hiếm.
Tiếp xúc với thứ mới mẻ này ở nhà Đinh Văn, Dương Lỗi bắt đầu mê mẩn, dù sao đây cũng là một thế giới thần kỳ hoàn toàn mới, hiển nhiên đã kích thích trí tò mò của Dương Lỗi.
Hệ điều hành DOS (Disk Operating System, hệ điều hành đầu tiên của máy vi tính), WPS (World Programming System, hệ thống lập trình toàn cầu), Line Input, chuỗi ký tự… bây giờ mấy thứ này đã lỗi thời hết rồi, có khi còn hơn cả hóa thạch, nhưng lúc đó nó chính là nội dung kỹ thuật tối tân nhất. Sau khi mê thứ này, tối nào Dương Lỗi cũng chạy đến nhà Đinh Văn, lần nào Đinh Văn cũng mở rộng cửa hoan nghênh hắn, đưa máy vi tính cho hắn dùng, còn dạy hắn dùng như thế nào, Dương Lỗi muốn chơi bao lâu thì chơi bấy lâu.
Một phần Dương Lỗi cảm thấy hứng thú với máy vi tính, phần khác hắn cần làm chuyện gì đó để dời đi lực chú ý dành cho Phòng Vũ.
Phương pháp chơi máy vi tính rất hiệu quả, ít nhất trong lúc ấy, Dương Lỗi có thể tập trung tinh thần, không nghĩ đến những chuyện phiền lòng giữa mình và Phòng Vũ nữa.
Cứ thế, số lần Dương Lỗi và Phòng Vũ gặp nhau giảm đi rõ rệt.
Trước đây, đa phần tối nào Dương Lỗi cũng quẩn quanh Phòng Vũ, nhưng kể từ hôm đó, Dương Lỗi không còn đến nhà Phòng Vũ nữa.
Mặc dù hai người đã nói rõ với nhau, còn nói vẫn là anh em tốt, nhưng dù sao cũng không thể nào quay lại như ngày xưa, cả hai đều hiểu rõ.
Phòng Vũ vẫn rủ Dương Lỗi đi ăn cơm hoặc đi chơi đây đó, Dương Lỗi vẫn đến nhà hàng Thế Kỷ tìm Phòng Vũ, nhưng chỉ vậy mà thôi. Đôi khi tụ tập ăn cơm với Phòng Vũ và các anh em, Dương Lỗi lại nhớ nhung máy vi tính, hắn không theo bọn họ đi hát hò tăng hai mà kiếm cớ về sớm, lủi thẳng sang nhà Đinh Văn.
Dạo này Dương Lỗi và Đinh Văn thân nhau lắm, Phòng Vũ nghe người ta nói thế.
Hơn nữa chuyện trên đời rất trùng hợp, nhà Đinh Văn cách nhà Phòng Vũ không xa, ở khu dân cư cách đó hai con đường.
Đinh Văn là loại người gì, Phòng Vũ biết chứ.
Trên bàn tiệc hôm sinh nhật Hoa Miêu, Đinh Văn dùng ánh mắt hết sức trắng trợn nhìn Dương Lỗi, giống hệt ánh mắt Hoa Miêu nhìn Phòng Vũ ngày trước. Nếu là trước đây, có lẽ Phòng Vũ sẽ không hiểu, nhưng nhờ vết xe đổ Hoa Miêu, bây giờ Phòng Vũ nhìn vài lần là biết ngay.
Vả lại Đinh Văn là do Hoa Miêu dẫn đến, hắn ta là bạn gì của Hoa Miêu cũng chẳng khó đoán. Chỉ là Phòng Vũ thật sự không ngờ, tên Đinh Văn thoạt nhìn bình thường thế kia lại là người như Hoa Miêu.
Lúc đó đang trên bàn tiệc, có lẽ Dương Lỗi không để ý, nhưng nhìn dáng vẻ săm soi của Đinh Văn, sắc mặt Phòng Vũ lập tức sa sầm. Trong mắt Phòng Vũ, ánh nhìn đầy thâm ý của Đinh Văn giống như đang sỉ nhục Dương Lỗi, khiến cho Phòng Vũ chướng mắt vô cùng. Nể tình đây là sinh nhật Hoa Miêu, Phòng Vũ kiềm chế không nổi cáu, nếu là Phòng Vũ tuổi hai mươi nóng nảy ngày trước, nhìn ai không vừa mắt là xông lên xử ngay tại chỗ rồi, làm gì còn để đối phương bình yên vô sự ngồi đến bây giờ?
Nhưng cho dù muốn nổi giận, Phòng Vũ cũng không biết mình giận cái gì, bản thân Dương Lỗi còn chưa phản ứng, với lại người ta chỉ nhìn nhiều một chút, ánh mắt hơi hừng hực một chút, chứ đã làm gì đâu.
Hôm đó, những người ngồi chung bàn đều phát hiện sắc mặt u ám của Phòng Vũ, mặc dù chẳng ai biết tại sao Phòng Vũ lại như vậy. Dần dà không ai dám nói lung tung nữa, ngoại trừ nhân vật chính Hoa Miêu xỉn quắc cần câu không biết trời trăng gì mà nói luôn mồm, cộng thêm tên Đinh Văn chả biết nhìn ánh mắt người khác cứ lo cười đùa với Dương Lỗi.