Đại lý xe tiếng tốt đồn xa, thiết bị tiên tiến, nhân lực dồi dào, việc làm ăn nhanh chóng phất lên. Sau khi đại lý xe đi vào quỹ đạo, qua một thời gian ngắn chuẩn bị triển khai hoạt động, công ty linh kiện xe hơi của Phòng Vũ chính thức thành lập.
Ngày công ty khai trương, cửa ra vào và cả con đường đều chật ních người. Lẵng hoa, pháo mừng, xe cộ và dòng người đông đúc, gây náo loạn cả khu phố. Năm xưa Phòng Vũ có quá nhiều anh em ở Giang Hải, đám anh em này, mặc kệ bây giờ sống có tốt hay không, phát tài hay đã đi chính đạo, chỉ cần vẫn còn ở Giang Hải, trên cơ bản đều có mặt đầy đủ. Về sau khi nhắc đến chuyện này, giới xã hội đen ở Giang Hải đều nói, đã lăn lộn thì phải như Phòng Vũ, người bình thường đi nhiều năm như thế, mẹ nó trà lạnh ngắt luôn rồi, nhưng cảnh tượng hôm ấy oách thế nào, những anh em đó, tình nghĩa đó, thế mới gọi là lăn lộn được chân tình!
Hôm ấy, Phòng Vũ mặc một bộ âu phục màu đen bó sát, bên trong là áo sơmi trắng, tôn lên vóc dáng cao lớn tuấn tú. Phòng Vũ đứng giữa đám người xôm tụ, chào hỏi và trò chuyện với khách khứa, phong thái ung dung, miệng cười rạng rỡ. Nhị Hắc và đám anh em đều nói, đã lâu không thấy đại ca phấn chấn như vậy, phải nói là một trời một vực so với lúc vừa trở về Giang Hải. Theo lời đám anh em năm xưa, cứ như thời gian chớp mắt quay trở lại, cảm giác ấy khiến mọi người không khỏi bùi ngùi.
Hôm đó, Yến Tử Ất đích thân dẫn người đến. Yến Tử Ất sớm đã xưa đâu bằng nay, bây giờ hắn là nhà doanh nghiệp tiếng tăm lừng lẫy khắp cả nước, thậm chí một vài dịp được chính phủ mời đến cũng chưa chắc sẽ có mặt, thế mà hôm đó lại tự mình đến chúc mừng, khiến cho người xung quanh kinh ngạc không thôi.
“Anh Yến, anh đến thật nể mặt em quá.” Phòng Vũ cảm động rồi. Phòng Vũ cũng không ngờ Yến Tử Ất lại đích thân đến đây, cho mình thể diện lớn như vậy.
“Cậu là do tôi và anh Cửu của cậu nhìn từ nhỏ đến lớn. Người khác tôi mặc kệ, nhưng còn cậu, tôi quản.” Yến Tử Ất chỉ nói như vậy.
Yến Tử Ất là một vị đại ca giang hồ thật sự trọng tình nghĩa. Yến Tử Ất nhớ kỹ những người năm đó, nhớ kỹ chuyện năm đó.
Phòng Vũ im lặng nắm chặt tay Yến Tử Ất. Không cần phải nói thêm gì nữa.
Dương Lỗi cười hì hì từ phía sau đi tới. Yến Tử Ất định đá mông hắn, nhưng Dương Lỗi lại lanh lẹ né tránh.
“Có Phòng Vũ mà thiếu được cậu sao? Hai đứa các cậu tách ra được à?”
Yến Tử Ất nói nghiêm túc. Yến Tử Ất biết Dương Lỗi nhất định đã góp rất nhiều công sức cho công ty này. Kể từ khi hay tin Phòng Vũ trở lại Giang Hải lập nghiệp, Yến Tử Ất vô cùng mừng rỡ, thật lòng mừng rỡ. Hắn coi trọng tài năng, coi trọng anh em. Trong đám nhóc choai choai đồng lứa lăn lộn xã hội đen năm đó, người mà hắn thật sự thấu hiểu và yên tâm xem như người trong nhà, chỉ có mỗi Phòng Vũ và Dương Lỗi. Lúc trước, hắn chẳng giữ được ai trong hai người họ, bây giờ cả hai lại tụ về một chỗ, Yến Tử Ất nhìn mà vui mừng khôn xiết.
“Không phải cậu nói sau này chỉ cần một cái lệnh điều động, cậu sẽ không ở lại Giang Hải nữa sao?”
Yến Tử Ất vẫn còn nhớ lúc trước Dương Lỗi từ chối lời mời của mình thế nào.
“Sao hả, còn đi nữa không?”
Dương Lỗi liếc nhìn Phòng Vũ, Dương Lỗi ngán nhất là đại ca hắn như thế này, người ta nói cái gì cũng nhớ mãi trong lòng, đến giờ vẫn chưa chịu quên!
“Không đi!” Dương Lỗi sảng khoái nói.
“Mẹ nó, nhìn đi Phòng Vũ, mặt mũi của cậu còn lớn hơn tôi nữa! Trong mắt nó còn có người đại ca này sao?
Yến Tử Ất cười mắng. Đã lâu Yến Tử Ất không dùng giọng điệu này rồi, chỉ khi ở trước mặt hai người bọn họ, Yến Tử Ất mới có thể thả lỏng.
“Anh Yến, để em xử cậu ấy thay anh.”
Phòng Vũ mỉm cười, ánh mắt bao quát Dương Lỗi.
“Xử nó cho tốt vào! Chỉ có cậu đè được nó thôi!”
Nhiều năm như vậy rồi, thế mà Yến Tử Ất vẫn nói câu nào chuẩn câu đó.
Các anh em khác mời Yến Tử Ất sang chơi. Dương Lỗi quay sang nói với Phòng Vũ:
“Anh định xử tôi thế nào đây?”
Hôm nay Dương Lỗi cũng ăn mặc rất trang trọng, thân hình cao ngất thẳng tắp như ngọn giáo vô cùng bắt mắt, lông mày khẽ nhướn, khóe miệng cười mỉm. Nãy giờ hắn cứ bận trước lo sau, chân còn chưa chạm đất, mới vừa được rảnh một lát.
“Về nhà xử em.”
Phòng Vũ vỗ mông hắn.
Bên kia gọi Phòng Vũ, Phòng Vũ đang định đi qua, đột nhiên bị Dương Lỗi giữ lại.
“Anh đợi chút!”
Dương Lỗi tới gần, cầm cà vạt của Phòng Vũ, tháo ra rồi thắt lại cho hắn. Phòng Vũ chỉ lo bận rộn tiếp khách, không phát hiện cà vạt đã nới lỏng từ bao giờ.
Dương Lỗi thắt lại cà vạt cho Phòng Vũ một cách chăm chú và thành thạo, lúc đang chỉnh cà vạt, Dương Lỗi ngẩng đầu thì thấy Phòng Vũ đang quan sát mình, khóe miệng nở nụ cười nghiền ngẫm.
“Cười cái gì?”
Phòng Vũ tới gần hắn, thấp giọng nói một câu, Dương Lỗi đáp trả một chữ: “Má!” rồi nhấc chân định đá Phòng Vũ, nhưng Phòng Vũ sẽ để yên cho hắn đá sao??
“Anh Vũ! Hai người dính chùm ở đó làm gì vậy! Nhanh lên nhanh lên, bên kia đang chờ kìa!” Nhị Hắc qua đây kéo người. Từ đằng xa, Nhị Hắc đã trông thấy Dương Lỗi chỉnh cà vạt cho Phòng Vũ, cảnh tượng ấy, Nhị Hắc chẳng biết tại sao mình lại nhìn đến thẫn thờ.
Tiệc rượu hôm đó vẫn tổ chức ở khách sạn Đông Phương. Khách sạn Đông Phương không còn như xưa nữa, đã sớm nâng cấp và thay hình đổi dạng, nhưng với đám du côn lớn nhỏ nhiều năm trước thường chạy tới đây, nơi này có quá nhiều kỷ niệm, quá nhiều cảm khái, đến nơi này sẽ tìm được cảm giác ấm cúng. Tiệc rượu là do một tay Lão Lượng lo liệu, chọn món gì chọn rượu gì, tất cả đều do Lão Lượng sắp xếp. Lão Lượng vẫn luôn ở Tứ Xuyên, theo lời Lão Lượng kể, lúc trước bỏ trốn hắn từng đi qua rất nhiều nơi, cũng buôn bán lời được chút tiền, sau đó mở một quán trà nhỏ tại một thành phố tuyến ba* ở tỉnh Tứ Xuyên. Nghe tin Phòng Vũ trở lại Giang Hải, hơn nữa lệnh truy nã năm ấy nghiêm đả cũng sớm chìm vào quá khứ, Lão Lượng đặc biệt quay về để hội ngộ với Phòng Vũ và các anh em cũ, hắn còn dự định đóng luôn quán trà làm ăn tàm tạm ở bên kia, về đây cùng các anh em dựng nghiệp.
*Thành phố tuyến ba, đại khái là chỉ thành phố có ý nghĩa chiến lược, kinh tế tương đối phát đạt hoặc tổng sản lượng kinh tế lớn hơn mức trung bình. Ví dụ tuyến 1 gồm Bắc Kinh, Quảng Châu, Thượng Hải, Thâm Quyến; tuyến 2 gồm Thiên Tân, Thành Đô, Vũ Hán, Hạ Môn; tuyến 3 gồm Hàng Châu, Trùng Khánh…
“Lão Lượng, bộ dáng này của chú em là thế nào đây?” Nhị Hắc nhìn Lão Lượng mà buồn cười.
“Gì chứ, anh tưởng làm dân trí thức dễ lắm chắc? Không được dát vàng lên mặt à?” Lão Lượng đẩy mắt kính trên sống mũi. Lão Lượng vốn dĩ mặt mũi không tệ, đeo cái mắt kính giả làm dân trí thức cứ y như thật, đám anh em nhìn chẳng quen chút nào.
?
“Đừng có làm màu nữa, chú em tưởng đeo cái mắt kính là thành dân trí thức thiệt hả?” Các anh em chọc ghẹo.
“Má, bây giờ muốn tôi ngâm thơ cho mấy người nghe không? Nghe nè! Vận mệnh giống như một vụ cưỡng dâm, phản kháng không được thì giạng chân ra hưởng thụ đi! …”
“Ha ha ha!!” Mọi người cười nghiêng ngả.
Phòng Vũ ngồi giữa các anh em, cười đến tự tại, thoải mái…
Tiệc rượu ngày càng ầm ĩ, quanh bàn chỉ còn lại Dương Lỗi và Hoa Miêu, hai người nhìn Phòng Vũ bị các anh em vây quanh mời rượu ở đằng xa, nhìn Phòng Vũ hào sảng nói chuyện và gương mặt tươi cười vui sướng của hắn.
Dương Lỗi và Hoa Miêu đều nhìn sang bên kia, không ai mở miệng.
Hôm nay Hoa Miêu gọn gàng mà sạch sẽ, lộ rõ gương mặt thanh tú, sau khi cắt tóc ngắn, trông Hoa Miêu bình thường hơn rất nhiều. Hoa Miêu hút thuốc, nhìn Phòng Vũ ở đằng xa qua làn khói trắng.
“Mày muốn đánh tao thì đánh đi. Tao không đánh trả.” Dương Lỗi nói.
Lúc Phòng Vũ và Dương Lỗi từ huyện Mãnh trở về Giang Hải, Hoa Miêu vừa được thả từ cục cảnh sát đã gặp bọn họ.
“Tao đánh mày, đại ca đánh tao thì sao. Hừ, tưởng tao ngu chắc.”
Hoa Miêu nói, bình tĩnh cực kỳ.
Với người ngoài, Hoa Miêu chưa nói gì hết. Với Dương Lỗi, Hoa Miêu cũng chẳng làm gì hết.
Lúc ấy, Hoa Miêu nói với Dương Lỗi một câu, Dương Lỗi, tao làm vậy không phải vì mày, mà là vì đại ca của tao.
“Dạo này sao rồi.”
Hoa Miêu hít một ngụm khói, lườm Dương Lỗi.
“Mày có thể làm đại ca tao sung sướng được không.”