Lúc Dương Lỗi tỉnh lại, đầu đau như sắp nứt ra. Hắn nhìn quanh bốn phía, mất cả buổi mới phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ ở nhà tân hôn.
“……”
Dương Lỗi chỉ nhớ tối qua uống đến say mèm rồi đi hát karaoke, còn sau đó trở về như thế nào, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng. Dương Lỗi ngồi dậy, nhìn lướt qua bức tường đối diện, trên tường phòng ngủ cũng treo ảnh cưới của hắn và Phương Mai, Dương Lỗi thấy hơi khó chịu, không biết ai đưa hắn về đây nữa.
Dương Lỗi lắc lắc đầu, cảm giác như mình vừa nằm mơ, hỗn loạn, nóng bỏng, nhưng chỉ có một đoạn ngắn mờ nhạt đong đưa trong đầu.
Hắn mơ thấy Phòng Vũ, mơ thấy mình và Phòng Vũ ôm chặt lấy nhau, hôn nhau, hệt như vô số mộng cảnh trong quá khứ…
Thế nhưng cảm giác do giấc mộng này để lại quá rõ ràng, khiến cho Dương Lỗi hơi bối rối.
Hắn ngẩn ngơ một lát, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, vội vàng vén chăn xuống giường. Hắn ngủ lố giờ rồi, bây giờ phải lập tức chạy về đơn vị.
Tay đè lên ra giường bên cạnh, Dương Lỗi sững sờ.
Ra giường vẫn còn ấm, còn có cả độ ấm để lại.
“……” Dương Lỗi kinh ngạc.
Hắn còn đang ngơ ngác, di động bỗng dung reo lên.
“Con đang ở nhà tân hôn?” Là giọng của Dương Đại Hải.
Dương Lỗi không ngờ lại là Dương Đại Hải. Vừa qua Tết, Dương Đại Hải đã ra nước ngoài khảo sát, lâu rồi không về Giang Hải. Dương Lỗi cũng không về nhà nhiều ngày rồi, chẳng biết ông ấy về lúc nào.
“Lập tức về nhà một chuyến!” Giọng điệu của Dương Đại Hải có gì đó bất ổn. Từ khi hai cha con giảng hoà đến nay, đã lâu Dương Đại Hải không sử dụng giọng điệu nghiêm khắc này.
“Chuyện gì? Con phải về đơn vị gấp.” Dương Lỗi bị trễ giờ rồi.
“Bố đã xin nghỉ cho con. Con lập tức quay lại ngay.” Dương Đại Hải cúp điện thoại.
Dương Lỗi trở về nhà ở quân khu, vừa vào cửa, hắn đã nhìn thấy sắc mặt kỳ quặc của Dương Đại Hải.
“Chuyện gì vậy?” Dương Lỗi nghĩ, Dương Đại Hải gọi mình về nhà gấp như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện.
Dương Đại Hải không trả lời ngay mà bảo Dương Lỗi ngồi xuống ghế sô pha. Sắc mặt Dương Đại Hải sa sầm.
“Dạo này con đang bận việc gì?”
Dương Đại Hải lại dùng giọng điệu bề trên như trước đây. Dương Lỗi có hơi khó chịu.
“Nghênh đón đợt kiểm tra?” Dương Lỗi không biết rốt cuộc Dương Đại Hải muốn nói chuyện gì.
“Còn sinh hoạt thì sao?” Dương Đại Hải nhìn Dương Lỗi chòng chọc.
“Sinh hoạt thì sao là thế nào?”
“… Chuyện của con và Phương Mai, con muốn kéo tới chừng nào?”
Dương Đại Hải nhíu chặt lông mày, lên giọng.
“Bố bảo con xin nghỉ về đây là để nói chuyện này?” Dương Lỗi nhịn hết nổi. “Không có kéo! Chẳng phải cô ấy sắp sang vùng khác học sao? Chờ cô ấy về rồi tính sau.”
“Hôm nay hai đứa cứ lĩnh giấy chứng nhận trước đi, lĩnh xong con bé hẵng đi học, không được chậm trễ nữa!”
“Con và Phương Mai đã thương lượng hết rồi, chuyện này mọi người đừng bận tâm!”
Dương Đại Hải vừa trở về đã đỏ mặt tía tai hối thúc việc này, Dương Lỗi phiền vô cùng.
“Hai đứa đã kéo dài bao lâu rồi? Lúc trước thì nói nhà chưa sửa xong, bây giờ nhà xong hết rồi, ngày nào gia đình Phương Mai cũng thúc giục, vậy mà con cứ kéo mãi! Lĩnh cái giấy chứng nhận mất bao nhiêu thời gian của con? Suốt ngày cứ tìm hết cớ này đến cớ khác! … Hôm nay con nói thật đi, rốt cuộc con có muốn cưới Phương Mai không?! Con… có phải con không muốn kết hôn không??”
Dương Đại Hải bỗng dưng nổi giận, mặt mày đỏ gay.
“Con đã nói rồi, chờ cô ấy về hẵng tính!”
Dương Lỗi không muốn tranh cãi với Dương Đại Hải, hắn không hiểu tại sao Dương Đại Hải vừa trở về lại thình lình nổi giận vì chuyện này.
“… Trong khoảng thời gian không lo việc hôn sự, rốt cuộc con bận cái gì?” Dương Đại Hải chợt hỏi.
“Có phải con lại đi cùng đám lưu manh ngày xưa không?”
Dương Lỗi sửng sốt nhìn Dương Đại Hải.
“… Cái thằng Phòng Vũ kia, khi nào thì bắt đầu tới tìm con?”
Dương Đại Hải đột nhiên nói, sắc mặt hết sức khó coi.
Dương Lỗi biết Dương Đại Hải vẫn luôn phản cảm với việc hắn qua lại với đám bạn lưu manh trước kia, đặc biệt là Phòng Vũ. Mấy năm nay quan hệ cha con hòa hoãn, vấn đề này một mực bị lảng tránh, hai bên đều biết mình không thể đồng ý với đối phương. Phòng Vũ trở lại Giang Hải, Dương Lỗi nghĩ có lẽ Dương Đại Hải cũng đã nghe nói, nhưng bây giờ nghe giọng điệu ghét cay ghét đắng của Dương Đại Hải khi nhắc tới Phòng Vũ, Dương Lỗi không thể chịu đựng được.
“Bố đừng dùng giọng điệu này được không? Anh ấy tìm con thì sao chứ?”
“Cái gì? Con…”
Sáng sớm Dương Đại Hải đã đến nhà tân hôn. Tại đây, ông nhìn thấy người mà mình không tài nào ngờ tới. Phòng Vũ ngồi bên mép giường nơi Dương Lỗi đang ngủ say, thấy ông, Phòng Vũ không nói lời nào, đi thẳng ra ngoài. Dương Đại Hải khiếp sợ…
“Nó tìm con làm gì? Nó nói cái gì với con rồi?”
Giọng điệu của Dương Đại Hải lộ rõ sự lo lắng, luống cuống, thậm chí còn có phần căng thẳng.
Dương Đại Hải không lập tức đánh thức Dương Lỗi mà gọi Dương Lỗi về nhà, kinh nghiệm làm quan nhiều năm nhắc nhở ông phải bình tĩnh nói chuyện với Dương Lỗi, chẳng qua lúc này đây, ông vẫn mất bình tĩnh như xưa.
“Bố hỏi cái này làm gì?” Dương Lỗi nhìn Dương Đại Hải chằm chằm.
“Hai đứa…”
Dương Đại Hải nóng nảy, buột miệng thốt ra: “Nó vừa ra ngoài liền tới tìm con?”
Dương Lỗi không lên tiếng, nhìn Dương Đại Hải.
“Vừa ra ngoài? … Có ý gì?”
“… Bố đang hỏi có phải mấy năm trước nó vừa ra tù đã tới tìm con không? Chẳng lẽ hai đứa chúng mày vẫn luôn giữ liên lạc? … Còn dám gạt bố nói chưa từng liên lạc!”
Dương Đại Hải khựng lại một lát, quát lớn.
Dương Lỗi không trả lời, chỉ nhìn Dương Đại Hải chằm chằm, không nhúc nhích.
“… Bố đã sớm bảo con đoạn tuyệt quan hệ với đám người không đàng hoàng này rồi! Không cho phép con qua lại với bọn chúng nữa, nghe rõ chưa? … Hôn sự với Phương Mai, liệu mà làm nhanh đi!”
Dương Đại Hải mắng xong, không nói tiếp nữa, đi ra khỏi cửa.
“……” Dương Lỗi nhìn theo bóng lưng Dương Đại Hải, đứng trong phòng không nhúc nhích.
Nghĩ đến câu nói vừa rồi của Dương Đại Hải, nghi ngờ trong lòng hắn bắt đầu trỗi dậy.
Một suy nghĩ chưa từng ngờ tới bỗng nhiên trồi lên từ đáy lòng, đầu óc Dương Lỗi lạnh toát…
Dương Lỗi ra khỏi nhà, không về đơn vị, trực tiếp đến cục cảnh sát thành phố.
“Ủa, Lỗi Tử!” Anh Dũng vẫn còn làm việc tại cục cảnh sát thành phố, bây giờ đã được thăng chức, thấy Dương Lỗi thì thân thiết chào hỏi.
“Cục trưởng dẫn một tổ trọng án đến vùng Đông bắc rồi, ông ấy đích thân chỉ huy đấy. Sao vậy, nhớ ông ấy rồi hả.” Anh Dũng nói đùa.
“Anh Dũng, tôi có việc muốn hỏi anh.”
Anh Dũng hơi sửng sốt, anh Dũng chưa từng nhìn thấy nét mặt này của Dương Lỗi.
“Anh còn nhớ Phòng Vũ không.”
Dương Lỗi nhìn anh Dũng.
“Dĩ nhiên là nhớ. Không phải cậu ta là anh em của cậu sao, thả ra từ lâu rồi. Thế nào?”
Vụ án của Phòng Vũ năm đó, anh Dũng là một trong những cảnh sát chịu trách nhiệm chính. Lúc Dương Lỗi dẫn Phòng Vũ đi tự thú, anh Dũng chạy đôn chạy đáo, cho nên cũng nắm rõ tình huống. Về sau Phòng Vũ bị xét xử, bỏ tù, tình hình hồ sơ thế nào, anh Dũng cũng là người rõ ràng nhất.
“Thả ra lúc nào?”
“Cũng vài năm rồi, sao đột nhiên cậu lại hỏi anh, cậu không biết à?” Anh Dũng buồn bực, anh Dũng không hiểu tại sao Dương Lỗi lại tự dưng hỏi chuyện này.
Dương Lỗi không nói gì, đầu óc hơi rối loạn.
“… Tăng thêm mấy năm hình phạt?”
“Một năm thôi, đâu có phải mấy năm.”
“Anh không nhớ lầm chứ?”
“Sao mà lầm được, cậu còn nhờ các anh em trông chừng mà, không tin cậu hỏi bọn họ đi.”
Anh Dũng có ấn tượng rất sâu về vụ án của Phòng Vũ. Dương Lỗi vì Phòng Vũ mà đi nhờ vả quan hệ khắp nơi, thậm chí còn thỏa hiệp với bố mình, anh Dũng cũng biết chút chuyện gia đình Dương Lỗi, chỉ bằng việc này thôi, vụ án của Phòng Vũ đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh Dũng.
“… Nhà giam nơi Phòng Vũ bị nhốt, tôi có vài việc muốn hỏi. Anh giúp tôi tìm hiểu rõ tình hình đi, tôi muốn lập tức qua đó.”
“Chẳng phải lúc trước cậu đã hỏi rồi sao?” Ba năm trước, Dương Lỗi từng đến nhà giam dò hỏi việc Phòng Vũ bị tăng hình phạt, nhà giam cũng trả lời tương tự những gì Phòng Vũ tự mình nói.
“Hỏi thăm thêm chút đi. Giúp tôi với anh Dũng.”
“Được, anh lập tức hỏi ngay.”
Anh Dũng hết sức kinh ngạc, từ khi đi bộ đội đến nay, tính tình Dương Lỗi trầm ổn và bình tĩnh hơn xưa nhiều, đã lâu anh Dũng chưa thấy Dương Lỗi nôn nóng và cuống quýt như thế.
“Cậu chờ anh chút nhé, bên trong đang thẩm vấn một người, sắp xong rồi, anh đi làm thủ tục cái.”
Anh Dũng chỉ chỉ phòng thẩm vấn, rồi chợt nhớ tới điều gì đó.
“Đúng rồi, chắc là cậu có quen người này.”
“Ai?” Dương Lỗi thuận miệng đáp, hiện tại hắn không có tâm trạng nghe chuyện khác.
“Trần Chí Cường.”
“Trần Chí Cường? Ai?” Dương Lỗi nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được cái tên này trong đầu. Hắn không nhớ mình có quen người như thế.
Lúc này, thẩm vấn kết thúc, người kia bị cảnh sát áp giải ra ngoài.
Dương Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chàng trai tóc ngắn thon gầy và thanh tú đang bị cảnh sát áp giải.
Chàng trai kia ngẩng đầu, cũng nhìn thấy Dương Lỗi.