Kiều Xà (H)

Chương 1: Thôn Quả Phụ

Trước Sau

break

Năm Kiến Viêm, chiến loạn chưa dứt, dân chúng lầm than.

Quốc vận suy vong, long khí suy yếu, khó trấn áp yêu ma trên đời, bởi vậy——

Yêu tà hoành hành.

Đêm ấy, tại cửa một thôn nọ trên núi Sùng Sơn.

"A Nan, lần này con đi, phải dẫn đường cho đạo trưởng thật tốt, tìm được cha con hay không là tùy vào con đấy." Một thôn phụ tiều tụy nắm tay đứa con trai mười hai tuổi, dặn dò: "Đừng chạy lung tung, kẻo bị nữ quỷ bắt đi đấy."

A Nan nghiêm túc gật đầu: "A Nương, con biết rồi."

Người phụ nữ quay sang một bên, bên cạnh là một nam nhân trẻ tuổi, chính là vị đạo trưởng mà hai mẹ con nhắc tới.

Tuy được gọi là đạo trưởng, nhưng cả người hắn lại không có chút tiên phong đạo cốt nào.

Trong màn đêm mờ ảo, hắn mặc huyền y, chỉ vàng thẫm dệt thành hoa văn tinh xảo phức tạp, gần như hòa vào bóng đêm.

Tóc đuôi ngựa cao gọn gàng, vài sợi tóc đen nhánh điểm xuyết trên vầng trán trắng nõn, mày rậm mắt sáng, tuấn tú vô cùng, tựa như ngọc thụ lan chi.

So với đạo trưởng, hắn càng giống một công tử thế gia không lo cơm áo.

Nam nhân hai tay ôm kiếm, thản nhiên nói: "Có ta, con trai ngươi sẽ không sao." Giọng nói trong trẻo như ngọc, vô cùng êm tai.

Thôn phụ nghe vậy, cuối cùng cũng yên lòng: "Đa tạ đạo trưởng."

Nam nhân đứng thẳng dậy, gọi đứa trẻ: "A Nan, chúng ta đi thôi."

Cầm đèn lồng giấy xanh le lói, nam nhân và đứa trẻ cùng nhau đi trên con đường dẫn vào sâu trong thung lũng.

A Nan ủ rũ nói: "Huyền Tiêu ca ca, thật ra đệ biết, cha đệ đã chết rồi."

Huyền Tiêu, chính là vị đạo nhân trẻ tuổi kia, không tỏ ý kiến, nhướng mày hỏi: "Sao lại nói vậy?"

"Thôn Quả Phụ sâu trong thung lũng, người trong vùng chúng đệ gọi là Thôn Nữ Quỷ, có người tận mắt thấy một đám bạch cốt mặc váy lụa, cầm đèn dạo chơi ban đêm. Chỉ cần nam nhân bị dụ dỗ vào trong, không ai có thể sống sót trở ra."

A Nan cúi đầu: "Nam nhân trong thôn chúng đệ, gần như đã bỏ chạy hết, nhưng cha đệ không nỡ bỏ lại a nương và đệ. Hôm mùng bảy, cha đệ vào núi hái thuốc, rồi mất tích. A nương đi tìm, chỉ thấy cái gùi của người trước Thôn Nữ Quỷ."

Hai người vừa đi vừa nói, dưới ánh đèn leo lét, một tấm bia đá hiện ra giữa đám cỏ dại um tùm bên đường, trên đó có khắc ba chữ đỏ như máu.

Thôn Quả Phụ.

Huyền Tiêu dừng bước, ngón tay thon dài miết nhẹ lên rãnh chữ, rồi đưa lên mũi ngửi.

"Là máu."

Vết máu trong rãnh chữ còn mới, dường như vừa được rưới lên không lâu. A Nan sợ hãi, lùi lại nửa bước.

"Đừng ngạc nhiên." Huyền Tiêu liếc A Nan. Tuy đây là sự thật, nhưng nói với một đứa trẻ như vậy, có phần hơi tàn nhẫn.

Huyền Tiêu khép hai ngón tay, lướt qua trước mắt. Đạo nhãn vừa mở, tầm nhìn lập tức thay đổi, một luồng yêu khí đen ngòm bốc lên trời không xa, chứng tỏ nơi này vô cùng nguy hiểm.

"A Nan, kể ta nghe về lai lịch của Thôn Quả Phụ này."

"Vâng, vâng." A Nan bước theo hắn, hai người tiếp tục tiến vào sâu trong thung lũng.

Trước kia, nơi này cũng là một ngôi làng yên bình, gia đình sum vầy. Sau khi chiến loạn nổ ra, nam nhân lần lượt bị bắt đi lính, chỉ còn lại những người thê tử ở nhà chờ phu quân trở về. Người qua đường thỉnh thoảng nghe thấy tiếng khóc than vọng ra từ bên trong, sau này người chết, tiếng khóc vẫn còn đó.

Một ánh đèn leo lét xuất hiện giữa đám cỏ dại, sau khi tách đám cây cối chắn ngang ra, một ngôi nhà tranh hiện ra trước mắt.

Kỳ quái là, tuy đã thấy bia đá của Thôn Quả Phụ, nhưng theo lời A Nan, còn một đoạn nữa mới đến thôn, sao lại có một ngôi nhà đơn độc thế này?

A Nan cũng không biết tại sao, Huyền Tiêu không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Căn nhà không lớn, được ngăn cách bởi một tấm bình phong, tiếng nước chảy róc rách vọng ra từ phía sau bình phong.

Tiếng Huyền Tiêu đẩy cửa khá lớn, tiếng nước sau bình phong ngừng lại một lát, rồi một giọng nữ ngọt ngào vang lên.

"Ai đó?"


break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc