Kiều Thê 19 Tuổi

Chương 8

Trước Sau

break
Hôm nay anh về hơi trễ, nên Cận Tiểu Đình xuống bếp nấu cho anh tô mì, mà cô theo yêu cầu của anh, ngồi chung bàn chờ anh ăn xong.

"Em... Hôm nay có ra ngoài." Cận Tiểu Đình nhỏ giọng nói.

"Ừ." Quan Quý Minh lãnh đạm trả lời.

"Hôm nay em đi..."

"Không cần việc gì cũng phải nói với anh." Anh uống một ngụm canh, vị hơi nhạt, không tính là ngon, nhưng ăn cũng được. "Em không phải quân nhân, anh cũng không phải cấp trên của em, huống hồ chúng ta là đang ở nhà, không phải trong quân đội"

"Dạ..." Dưới bàn ăn hai tay cô xoắn lại với nhau.

Quan Quý Minh ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, lại tiếp tục ăn mì, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng húp canh, cơ bản sức ăn của anh rất lớn, nhưng cô có thể ước lượng được bao nhiêu là đủ. Không để anh ăn không đủ no còn đói, cũng sẽ không làm anh quá no.

Ăn xong, anh đưa bát đũa cho cô. "Ngày mai rồi rửa, giờ giúp anh xả nước tắm, được không?"

"Dạ." Cô đem bát đũa bỏ vào bồn rửa, liền xoay người lên lầu xả nước nóng cho anh, quá căng thẳng nên cô vẫn chưa phát giác ra anh là lấy giọng điệu nhờ vả yêu cầu mình.

Nhìn cô rời bàn, Quan Quý Minh biết cần cải thiện quan hệ giữa hai người, anh lên lầu lấy quần áo trước, rồi đi vào phòng tắm, vừa lúc cô pha nước xong, anh đến trước mặt cô, một tay bắt lấy cô, kéo cô trở lại cùng chen chúc trong phòng tắm.

"Em tắm không?" Cô lắc đầu.

"Vậy em giúp anh, cùng nhau tắm." Anh đã động tay cởi đi quần áo trên người cô.

"Nhưng em không có đem quần áo vào." Cô ngăn cản động tác của anh.

"Anh giúp em lấy là được." Anh đã cởi ra áo ngoài của cô, tiếp đến cởi áo lót, "Thừa lúc cha mẹ không phát hiện, nhanh giúp anh cởi quần áo, em cũng không muốn để hai người biết được chúng ta cùng nhau tắm chứ."

"Quý Minh..." Cô dùng hai tay che ngực, tiếp theo quần của cô bị anh cởi ra, cả người trực tiếp phô bày trước mặt anh.

"Chúng ta đều đã khỏa thân đối mặt nhiều lần như vậy, em phải quen rồi mới đúng, không nên ngượng ngùng đến thế." Anh kéo lấy hai tay cô, dán lên ngực mình. "Nhanh giúp anh cởi quần áo, em không muốn cả đêm đều dây dưa trong đây chứ?"

Cận Tiểu Đình biết anh muốn gì, cô bối rối cởi bỏ quân phục trên người anh, sau đó lấy vòi hoa sen, lại bị anh cầm lấy.

"Để anh." Quan Quý Minh sau khi điều chỉnh độ ấm của nước, kéo cô qua, làm cho nước ấm từ vòi sen phun lên người cả hai, lại lấy bông tắm, kì cọ người cô, cũng kéo tay cô, muốn cô phục vụ anh. "Chỉ là tắm rửa thôi mà, thả lòng nào."

"Từ đầu tới cuối tầm mắt Cận Tiểu Đình hoàn toàn dừng trên lồng ngực rắn chắc của anh, đặt tay nhỏ bé của cô lên bụng mình, anh nâng mặt cô lên, hôn vào cái miệng nhỏ xinh của cô, mà vòi hoa sen trên tay đã sớm bị anh vứt ở một bên.

"Không nên làm ở đây!" Cô đẩy anh ra, nhỏ giọng nói.

"Sẽ không bị phát hiện." Anh lần nữa giơ vòi hoa sen lên, tắm ướt sơ cho cả hai, rồi mới ôm cô bước vào bồn tắm lớn, để cô ngồi trên eo mình, đối mặt với anh, "Nước còn nóng, đủ để chúng ta tắm một hồi."

"Quý Minh, như vầy không tốt!" Cô cử động thân mình, nhưng thắt lưng bị anh giữ chặt.

"Suỵt, nhỏ tiếng chút." Anh hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của cô. "Em không muốn quấy rầy cha mẹ chứ?"

Lời nói của Quan Quý Minh đã thuyết phục được cô, cô ngoan ngoãn ngồi trên thắt lưng anh.

"Em có biết anh luôn muốn cùng tắm với em không?" Anh cúi đầu ngậm lấy điểm hồng xinh xắn trước ngực cô, khàn giọng nói. "Chúng ta chưa từng làm trong nước đúng không?"

Hai tay Cận Tiểu Đình dùng sức nắm lấy cánh tay anh, khó xử nhìn anh. "Đừng làm ở đây, sẽ bị phát hiện."

Mẹ Quan thỉnh thoảng tìm cô cùng ra phòng khách xem tivi, nếu bây giờ mẹ Quan không thấy cô, nhất định sẽ tìm xem trong phòng tắm.

"Sẽ không đâu." Anh chuyển sang ngậm nụ hoa xinh xắn bên kia. "Mẹ anh không phải là người không hiểu chuyện."

"Quý Minh!" Cô căng cứng thân thể, giọng nói suy yếu, bàn tay to lớn của anh đang đặt dưới thân cô, dùng ngón tay thô ráp vân vê xoa miết nơi đó của cô.

"Buổi sáng anh giúp em bôi thuốc, đủ không?" Anh không muốn lại làm cô đau. "Loại thuốc này có tác dụng rất tốt, là bạn anh đưa cho, anh ta là bác sĩ, lần sau sẽ giới thiệu cho em biết."

"A!" Cô oằn người lên, ngón tay của anh đang trong cơ thể cô.

"Đau không? Nếu đau thì nói để anh dừng lại." Anh nhìn cô chằm chằm, ngón tay thong thả ma sát trong cơ thể cô, chỉ sợ cô cảm thấy khó chịu.

Cận Tiểu Đình cắn môi, không dám phát ra chút âm thanh nào, Quan Quý Minh nhìn cô, anh biết mình đã khơi dậy ham muốn của cô, vậy nên anh lại chuyển động ngón tay nhanh hơn, nhưng vẫn chú ý đến cảm nhận của cô.

"Đừng như vậy! Xin anh!"

"Được, anh không vậy nữa." Anh rút ngón tay ra khỏi cơ thể cô, chuyển sang để cô cảm nhận một loại vui thích khác, anh thật chậm rãi đút vào từng chút một, cho đến lúc hoàn toàn lút vào trong cơ thể cô. "Như thế này thì có thể chứ?"

"Dạ!" Cận Tiểu Đình gật gật đầu.

Quan Quý Minh bắt đầu chậm rãi chuyển động, đồng thời hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, mãi đến khi thân hình mềm mại ôm chặt lấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở cần cổ anh. Khi cô vừa rên vừa khóc, anh mới chuyển động nhanh hơn, khiến cho phòng tắm lúc này trở nên tràn ngập hương vị tình dục.

Vui thích qua đi, anh dùng khăn tắm quấn quanh người cô, ôm cô ra khỏi phòng tắm, mà anh vẫn còn trần như nhộng.

Vào phòng, anh dịu dàng đặt cô lên giường, lập tức đè lên trên, đồng thời kéo chăn, trùm lên hai người. "Trong người có khỏe không?"

Anh đã thật kiềm chế chính mình, ở trong phòng tắm, anh cũng không làm động tác quá kịch liệt.

"Dạ." Cô nhắm chặt mắt, vùi vào trong ngực anh.

"Thực xin lỗi." Anh dán môi mình hôn lên giữa trán cô. "Mấy ngày trước là anh sai, anh rất hối hận, em cũng có quyền giao lưu với bạn bè, là anh không tốt, anh sẽ không đối xử với em như vậy nữa đâu, em có thể tha thứ cho anh không?" Tiểu Đình kinh ngạc mở to mắt, không nghĩ tới anh thay đổi đột ngột như vậy.

"Anh thật sự không nên xử đối với em như vậy, anh lẽ ra phải trút giận lên trên người Lâm Tử Khâm."

Anh vô cùng hối hận. Cũng giận chính mình ngu ngốc như vậy, nếu không phải Hà Lệ nói một câu lay tỉnh anh, anh sợ rằng vẫn còn tiếp tục chìm trong ngoan cố.

"Tại sao anh..." Cô không hiểu được thái độ thay đổi đột ngột của anh.

"Hôm nay anh chủ động gặp Lâm Tử Khâm nói chuyện một lúc." Cảm giác cơ thể cô cứng nhắc, anh nhẹ vuốt lưng cô, nói tiếp. "Anh cùng anh ta nói chuyện rất nhiều, khiến anh ta hiểu được em gả cho anh, không chỉ vì anh được cha mẹ em chấp nhận, mà là em có mắt nhìn, lúc trước anh ta không giữ chặt em cho tốt, là sai lầm của anh ta, không trách được người khác, anh đã là người đàn ông may mắn có em, anh nhất định không để em rời xa anh, cho dù anh ta muốn lấy tư cách bạn bè khuyên em rời bỏ anh, vậy cũng không được."

"Em chưa từng nghĩ tới việc đó." Cô chưa từng có suy nghĩ rời xa anh, một khắc cũng không.

"Anh biết, vậy nên là anh sai, là lòng đố kị của anh khiến anh không quan tâm, dẫn đến làm tổn thương em, anh thật sự rất xin lỗi."

Anh chân thành nói xong: "Nhưng chỉ cần em gặp Lâm Tử Khâm một lần, anh sẽ lo lắng đề phòng cả một ngày, lo lắng là em sẽ rời xa anh, dù sao trước khi gả cho anh, em đã từng yêu anh ta."

"Trước khi gả cho anh, em đã xác định quên đi anh ta." Cô hổn hển nói.

"Thật xin lỗi, anh rõ ràng biết lòng của em hướng về mình, nhưng lại không kiềm chế được nghi ngờ." Anh nhắm mắt lại, than thở. "Tiểu Đình, em nhất định không yêu anh nhiều bằng anh yêu em, đây là lý do tại sao chỉ cần em cùng Lâm Tử Khâm gặp nhau, anh sẽ tức giận bất an, chỉ sợ em một ngày kia đột nhiên nói với anh em muốn rời đi, anh đây thật sự không biết anh sẽ làm ra chuyện điên rồ gì nữa."

Cô quả nhiên làm vợ thật thất bại, chỉ khiến anh lo lắng, vì thế cô ngẩng đầu, hôn lên môi anh, cô không bắt chước anh được đến mức môi lưỡi quấn quít, nhưng theo cách của riêng cô, cũng có thể nếm trải được vị ngọt hôn môi, một lúc lâu sau mới rời ra. "Anh phải tin tình yêu em dành cho anh, trừ anh và cha em ra, em sẽ không để người đàn ông khác tiến vào trong tim em."

"Cảm ơn em." Anh cười khẽ, nhẹ ấn môi lên trán cô, nhờ lời nói của cô mà yên tâm. "Đêm nay em mệt rồi, chúng ta ngủ sớm một chút đi."

"Dạ." Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Anh ôm chặt cô hơn, trong lòng cảnh cáo chính mình, tuyệt đối không thể lại làm tổn thương người phụ nữ yêu anh sâu đậm như vậy.

Sau khi làm lành, bọn họ trở lại chuỗi ngày tháng ân ái, mà Quan Quý Minh từng đối xử thô bạo với cô, khiến anh mỗi ngày đều muốn bù đắp cho cô, anh cũng không mua thức ăn trên đường, lần đầu tiên theo cô đi chợ, lại đi bằng Porsche sang trọng, cùng người khác đi xe máy có vẻ không ăn khớp, khi cô trêu anh, anh lại mặt không đổi sắc giải thích: "Anh là quân nhân, cũng không phải người bán hàng, làm sao anh biết đi chợ chạy xe máy là được, lại không có quy định không thể lái ô tô đến."

Thì ra Quan Quý Minh ngoại trừ không biết đeo caravat, Tiểu Đình còn phát hiện anh cũng không biết đi xe máy, ngay cả xe đạp cũng vậy, nhưng cô chỉ có thể cười thầm trong lòng, bởi vì chỉ cần cô cười ra tiếng, Quan Quý Minh sẽ đè cô dưới thân mà dạy bảo, hơn nữa cũng không quản đang trong tình huống nào, nhiều lần bị cha mẹ Quan bắt gặp, cô đỏ mặt, gần như muốn tìm cái lỗ chui xuống, không bao giờ ngoi lên nữa.

Hôm nay, khi cô đang cùng mẹ Quan vui vẻ trò chuyện ở phòng khách, thì chuông cửa reo, cô ra mở cửa, thật sự kinh ngạc, Lâm Tử Khâm không ngờ lại tìm đến nhà, khiến cô rất khó xử, bởi vì cô đã đồng ý với Quan Quý Minh sẽ không gặp lại anh ta.

"Anh sao có thể..."

"Em yên tâm, anh đến tìm em là đã được Quan Quý Minh đồng ý, cho nên em không cần lo anh ta sẽ tức giận." Vì không để Quan Quý Minh lại hiểu lầm, anh quyết định tìm gặp Quan Quý Minh trước, sau khi được đồng ý, mới đến tìm Cận Tiểu Đình.

"Quý Minh anh ấy..."

"Anh ta đồng ý để anh đến gặp em, nhưng chỉ lần này thôi."

"Vậy... anh tìm em có việc gì không?"

"Anh muốn hẹn em ra ngoài." Biết Cận Tiểu Đình sẽ từ chối ngay, Lâm Tử Khâm nói thêm: "Em yên tâm, anh đều đã hỏi được sự đồng ý của Quan Quý Minh, mới dám hẹn em, nếu em lo lắng theo anh ra ngoài sẽ khiến Quan Quý Minh hiểu lầm, em có thể gọi điện hỏi anh ta."

"Vậy... anh đợi em một chút." Cận Tiểu Đình lập tức trở lại phòng khách, lấy điện thoại gọi ngay cho Quan Quý Minh, xác nhận rồi, cô mới nhẹ nhàng thở ra, Lâm Tử Khâm thực sự không lừa cô, cúp máy, cô lại chạy đến trước mặt Lâm Tử Khâm, có vẻ thoải mái.

"Anh không có lừa em chứ!" Anh cũng không muốn lại để Quan Quý Minh lấy việc công giải quyết thù riêng, bắt anh trong vòng mười phút chạy xong 3000 mét, còn không cho anh nghỉ mệt, tiếp tục làm việc, cho dù anh có quan hệ đặc biệt, Quan Quý Minh cũng không buông tha.

"Dạ, vậy anh chờ em một chút." Cận Tiểu Đình trở lại phòng khách, nói với mẹ Quan mình muốn ra ngoài, liền đi cùng Lâm Tử Khâm.

Bọn họ vào một tiệm cà phê gần đó, Lâm Tử Khâm gọi cà phê đen, còn Cận Tiểu Đình gọi nước chanh, anh cảm giác dường như vừa trở lại lúc trước.

"Khẩu vị của em vẫn chẳng thay đổi gì." Lần này anh không có tự tiện gọi đồ uống thay cô.

"Anh cũng vậy." Hai người nhìn nhau cười.

"Đã một thời gian không gặp, anh nghĩ em nhất định là rất hạnh phúc!" Tuy rằng chuyện hai người đã qua, nhưng anh vẫn quan tâm cô, giống như với người bạn tốt.

"Quý Minh đối với em tốt lắm." Tiểu Đình kéo lại cổ áo, vô tình để anh thấy được dấu hôn đỏ hồng trên cổ cô.

"Vậy là tốt rồi." Cho dù cô che giấu, anh cũng có thể nhìn thấy vết hôn đỏ trên cổ. "Tiểu Đình, sau khi xuất ngũ, anh sẽ đi Châu Âu, đây là lần cuối cùng hẹn gặp em."

"Châu Âu?" Cô có chút kinh ngạc.

"Ừ, anh nghĩ anh nên vì người nhà làm chút việc." Sự lông bông của tuổi trẻ không nên tồn tại trong anh nữa, anh nên là một người đàn ông trưởng thành.

Nghe những lời anh vừa nói, cô nở nụ cười thật sự, sau khi tham gia quân ngũ anh thật sự đã thay đổi, trở nên chín chắn, không còn là cậu nhóc chỉ biết ỷ vào gia thế làm loạn trước kia.

"Đúng rồi, sẵn tiện giới thiệu với em một người." Anh mở ví da lấy ra một tấm ảnh chụp, còn có một mảnh giấy, đưa đến trước mặt cô: "Cô ấy là bạn gái anh, còn đây là địa chỉ nhà mới, có rảnh đến chơi, anh mở tiệc đãi khách."

"Dạ." Cô cầm lấy mảnh giấy kia. "Chúc anh mọi việc suôn sẻ."

"Cảm ơn em." Nghe được câu chúc này khiến anh thật xúc động, rất hối hận vì sao lúc trước anh không giữ chặt cô, giờ cô đã lập gia đình, dù hối hận cũng không kịp, thật ra anh từng tức giận muốn tìm Quan Quý Minh đấu một trận, nhưng khi anh nhìn thấy Quan Quý Minh, anh cũng không dám đến gần, lúc ấy anh mới hiểu được, anh thật sự thua, thua bởi sự chín chắn của người đàn ông này, cho nên anh cũng muốn bản thân thay đổi, trở nên trưởng thành hơn.

"Châu Âu... Nơi đó rất xa."

"Thế nào? Luyến tiếc anh sao?" Anh trêu ghẹo nói.

Tiểu Đình cười khẽ. "Chúc mừng anh tìm được mục tiêu, em nghĩ hôm nay hãy để em mời đi!"

"Hào phóng như vậy?" Anh biết cô không có đi làm, tiền của cô nhất định là do người đàn ông của cô cho.

"Anh cũng biết khả năng của em mà, hơn một ngàn em không trả nổi, đây mấy trăm thì em còn có thể."

Anh cười to. "Được, vậy để em mời."

Nói chuyện một lúc lâu, Cận Tiểu Đình đột nhiên kêu to. "Nguy rồi! Đã năm giờ rưỡi, em phải về nhà nấu cơm."

Lâm Tử Khâm chua xót cười. "Thật tốt, nấu cho anh ta ăn đúng không?"

"Dạ." Trên mặt cô là vẻ e thẹn hạnh phúc.

"Được rồi!" Anh thở dài, cô đã là người phụ nữ của người khác, không nên lại có suy nghĩ không đúng với cô." Vậy hôm nay đến đây thôi. Em về nhanh đi! Anh muốn ngồi đây thêm một lúc."

"Dạ." Tiểu Đình cầm lấy tờ giấy chạy về phía quầy thanh toán, sau đó bước chậm ra khỏi tiệm, trước khi đi , cô quay đầu lại, bày ra vẻ mặt dí dỏm với Lâm Tử Khâm bên trong, nói tạm biệt với anh.

Lâm Tử Khâm cười nhạt, gật đầu nói tạm biệt cô.

Về đến nhà, Tiểu Đình lấy tốc độ nhanh nhất chuẩn bị tốt bữa tối, sau đó chào đón anh về nhà.

Trên bàn cơm, mẹ Quan pha trò như trước không ảnh hưởng được Quan Quý Minh, chỉ có cha Quan cùng cô hưởng ứng. Sau khi ăn xong, thường cô sẽ ở phòng khách hầu chuyện cha mẹ Quan, nhưng lần này Quan Quý Minh lại đột nhiên kêu mệt, mới bảy giờ tối đã kéo cô về phòng.

Sau một trận triền miên, cô dựa vào cánh tay cường tráng của anh, tựa vào trong lồng ngực anh, cơ thể anh mãi mãi thoải mái và ấm áp như vậy, vào mùa đông dùng sưởi ấm rất tốt.

"Lần kinh nguyệt gần đây nhất của em hình như không đúng."

"Đâu phải, là anh nhớ nhầm ngày." Trên đời này không có người đàn ông nào sẽ đi nhớ ngày hành kinh của phụ nữ mà! Chỉ có mỗi mình Quan Quý Minh thôi.

"Phải không?" Anh muốn đứng lên lật lịch, anh có đánh dấu trên đó.

"Là anh nhớ nhầm." Thật ra là cô lừa anh, ba ngày trước, kỳ kinh của cô đã hết.

"Tiểu Đình."

"Dạ?"

"Em đừng uống thuốc tránh thai nữa, chúng ta sinh em bé, được không?"

Em bé? Lời của anh khiến cô mở to mắt nhìn anh, "Anh, anh nói gì?"

"Chúng ta sinh em bé được không?" Anh cúi đầu chăm chú nhìn cô, bàn tay to dùng ngón tay xoa lên mặt cô, nỉ non lặp lại lời vừa nói.

"Vì sao?"

"Bởi vì anh muốn có con, hơn nữa lần trước về nhà, ba mẹ cũng hối thúc chúng ta nhanh sinh em bé."

"Nhưng muốn sinh em bé cũng không phải nói sinh liền sinh." Cũng không phải heo mẹ, nói muốn sinh lập tức mang thai.

Anh đè lên cô, ánh mắt lộ ra trêu ghẹo. "Anh sẽ cố gắng."

"Quý Minh!" Không thể phủ nhận, anh ở trên giường quả thật rất cố gắng, nhưng cô vẫn còn là học sinh mà! "Chờ một chút!" Anh lúc này đã muốn chen vào hai chân của cô, động tác nhanh chóng làm cho cô vừa bực mình vừa buồn cười, anh sao lại gấp gáp như vậy chứ.

"Chúng ta có thể sinh bốn đứa, anh nuôi được hết." Ngón tay của anh lại tìm đến thân dưới của cô, đè lên điểm mẫn cảm kia, dịu dàng vân vê xoa nắn.

Cô tìm lại giọng mình, vội vàng nói: "Nếu em mang thai, việc học của em phải làm sao bây giờ?"

"Vấn đề này đợi nói sau."

Vô số nụ hôn rơi xuống trên da thịt khiến cô vô thức mở rộng hai chân, để anh tiện hành động, khi anh đưa ngón tay thăm dò vào thì cô nhỏ giọng rên khẽ, bàn tay nhỏ bé dán trên ngực anh, vì tình dục mà giọng trở nên run run: "Chúng ta có thể đừng làm nhiều lần như vậy được không? Em nghe nói làm nhiều lần quá, tinh trùng của nam giới sẽ ít đi, nữ giới sẽ khó có thai."

"Nói bậy!" Anh khỏe mạnh như vậy, làm sao không thể làm cô mang thai được.

"Nhưng mà... A!" Cơ thể lại bị anh thúc vào, lần nào anh cũng không để cô nói hết câu, cứ như vậy mà tiến vào cơ thể cô, nhiều lần cô giận đến nỗi muốn đánh anh, nhưng đều bị anh bất ngờ tấn công đánh bại.

"Đêm nay chúng ta cứ áp dụng tư thế để ngủ, rất hay." Suốt đêm bị vách tường thịt chặt chẽ kẹp lấy, loại cảm giác này thật sự quá tuyệt vời, chỉ cần nhẹ nhàng ma sát, vách tường thịt chặt chẽ sẽ đẩy anh ra bên ngoài, nhưng cũng giống như muốn hút anh vào sâu hơn, lửa nóng của anh nhanh chóng lấp đầy cô.

"Em không cần!" Cô vặn vẹo thân mình, cô vẫn nhớ rõ kinh nghiệm lần trước bị anh đặt trong cơ thể mình, cô không biết cảm giác của anh có giống mình hay không, chỉ cần cô nhúc nhích, cực đại trơn bóng sẽ càng xâm nhập sâu hơn, khiến cô cực kỳ khó chịu muốn anh ma sát tiểu huyệt của mình, hóa giải cảm giác ngứa ngáy khó nhịn kia đi.

"Nhưng mà anh muốn, em không cản được anh."

"Em không cần! Anh mau đi ra đi." Cô co người lại, khiến cực đại của anh đi ra một chút.

"Anh muốn!" Anh lại dùng lực đâm vào.

"Anh sao có thể như vậy!"

"Tại sao không thể."

Suốt cả một đêm, bọn họ cứ lùi ra tiến vào như vậy, sau đó hành động vui đùa ầm ĩ dần đổi thành thật sự giao hoan, mà còn là lần quyết liệt nhất từ trước tới nay.
break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc