Triệu Văn hái toàn bộ số bạc hà dại xuống, Hùng Bá tiện tay ngắt lấy một cái dây leo xanh ở bên cạnh, sau đó cầm bạc hà dại trong tay Triệu Văn dùng dây leo xanh biếc cột lại, đặt ở trên vai của mình.
“Đi.”
Trên bả vai hán tử cao lớn có một chùm xanh biếc thoạt nhìn có chút buồn cười, nhưng hắn lại trưng vẻ mặt thành thật ra hiệu cho Triệu Văn đi về phía trước.
Triệu Văn nhún vai một cái, nhấc chân bước.
Kết quả vốn là dự tính săn bắn biến thành leo núi ngắm cảnh.
“Ta chưa từng leo đến đỉnh núi bao giờ.”
Trên đỉnh ngọn núi Hắc Trúc, Triệu Văn nhìn non non nước nước rộng lớn dưới chân, cùng với xe ngựa và xe lừa thỉnh thoảng qua lại trên đường lớn, nói.
“Thật sự là quá đẹp.”
Hùng Bá đạp một cước lên tảng đá lớn ở trước mặt, một tay đặt ở trên đầu gối cất cao giọng nói, “Như vậy ta là người đầu tiên cùng đệ đến đây.”
“Này có gì mà cao hứng.”
Triệu Văn không nhịn được cười nói.
“Đương nhiên cao hứng, ” Trong đôi mắt Hùng Bá phảng phất như có tia sáng, khiến Triệu Văn không nhịn được muốn tóm lấy.
Làn gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi vào mặt, không chỉ có thổi bay đi cảm giác khô nóng đã tích lũy cả một đường, còn thổi tan hết thảy cảm xúc ứ đọng trong lòng, Triệu Văn cùng Hùng Bá song song đứng rất lâu ở đó.
“Đệ ở đây chờ ta.”
Hùng Bá cầm lấy cung tên, nói với Triệu Văn.
Triệu Văn gật đầu.
Chưa tới một khắc (Aka 15 phút), Hùng Bá liền gánh một con Trường Cước Dương trở lại.
Trường Cước Dương, so với dê nuôi trong nhà mà nói, chân chúng nó tương đối dài, sừng dê hơi ngắn, chạy nhanh vô cùng, không dễ dàng bắt giữ, nhưng chất thịt ngon, mà vị dê rất nhạt, Triệu Văn đã từng thử ở Diệu Vị hiên, quả thật không tệ.
“Vật này rất khó bắt, một mâm nhỏ ở Diệu Vị hiên đã mười lượng bạc.”
“Mười lạng?!”
Hùng Bá trừng lớn hai mắt, “Ta bán ở trên trấn một con Trường Cước Dương thành niên cũng mới chỉ được hai lượng bạc, ở cái gì hiên kia một mâm nhỏ đã mười lạng! Thật mẹ nó không phải là người!”
“Vậy à? Vậy sau này chúng ta có thể thử bán vào trong huyện, nhưng mà chặng đường đúng là một vấn đề…” Triệu Văn ra vẻ suy tư.
Chúng ta…..
Hùng Bá nhếch miệng nở nụ cười, rút ra con dao nhỏ từ bên hông bắt đầu xử lý Trường Cước Dương.
Triệu Văn cũng nhàn rỗi, liền đi tìm cành làm củi.
“Đừng đi xa!”
“Ta biết rồi!”
Hùng Bá rất biết nướng đồ, một con Trường Cước Dương bị nướng vừa mềm lại thơm còn giòn ngon, so với Trường Cước Dương của Diệu Vị hiên thì càng ngon hơn, Triệu Văn ăn rất thỏa mãn, với lượng ăn của Hùng Bá có thêm hiểu biết mới.
Một con Trường Cước Dương năm mươi cân (aka 25kg) nɠɵạı trừ xương cốt cùng da lông, cuối cùng chẳng có cái gì còn lại cả.
Chạng vạng lên xe về thị trấn, Triệu Văn cố ý mang Hùng Bá đi đến Diệu Vị hiên.
Vẫn là vị trí nhã gian dựa vào cửa sổ ở lầu hai.
“Nơi này là tửu lâu bán món ăn dân dã to lớn nhất thị trấn, bán các loại dã vật có chất thịt ngon nhưng không dễ bắt được như Trường Cước Dương, ” Trong mắt Triệu Văn lóe lên một đa͙σ tinh quang, “Theo ta được biết, thợ săn trong núi Hắc Trúc mang Trường Cước Dương tới bán, ít nhất cũng có thể được hai mươi lượng.”
Hùng Bá nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng phun ra một câu, “Gian thương.”
Triệu Văn híp mắt lại, “Huynh nói ta?”
Hùng Bá lập tức lắc đầu còn nhanh hơn trống bỏi, “Làm sao có thể! Ta nói là bọn hắn!”
Triệu Văn lại lắc đầu, “Thương nhân không có mưu kế không thể tính là một thương nhân giỏi.”
“Ừ ừ ừ, đệ gian nhất đệ gian nhất!”
“… Ăn cơm!”
“Ừ ừ ừ, ăn ăn ăn.”
Sau khi ăn cơm xong, hai người chậm rãi chạy hết vài vòng trên đường, sau đó mới về đến nhà.
“Về rồi à, ngày hôm nay đều đi đâu chơi vây?”
Triệu Trù Đoạn ngồi ở trong đại sảnh, cười nhìn Triệu Văn cùng Hùng Bá sóng vai đi vào nhà nói.
“Đi một chuyến tới núi Hắc Trúc.”
Triệu Văn nói.
Triệu Trù Đoạn chớp mắt với Hùng Bá vài cái, “Chỗ kia quả thực chính là bãi săn của con! Có cố gắng bộc lộ tài năng không?”
Hùng Bá suy nghĩ một chút, trước khi Triệu Văn kịp ngăn cản nói rằng, “Không chỉ lộ một tay, còn bị đạp một chân, rất thoải mái.”
Triệu Văn: “…..”
Triệu Trù Đoạn ý tứ sâu xa nhìn Triệu Văn một cái, lập tức liền tán gẫu về chuyện khác.
“Nhị tỷ vừa mới về, sao lại đi nhanh như vậy?”
Triệu Hồng trở về còn chưa tới hai ngày.
“Lần này con bé cũng vội vội vàng vàng đi đến, cũng không còn sớm, nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Mấy ngày kế tiếp, Triệu Văn đều cùng Hùng Bá ở cùng một chỗ, bầu không khí giữa hai người càng ngày càng hòa hợp, Triệu Văn thậm chí cảm thấy dường như bọn họ không giống như là mới nhận thức một ngày, mà là đến mấy năm.
“Ta phải trở về.”
Hùng Bá lưu luyến không rời nói lời cáo biệt.
“Đi đường cẩn thận.”
Triệu Văn nhếch khóe miệng.
Hùng Bá tha thiết mong chờ nhìn Triệu Văn thật lâu, mãi đến tận khi Triệu Trù Đoạn nhìn hắn vài lần, Hùng Bá mới đi một bước quay đầu một cái leo lên xe ngựa của Triệu gia.
Triệu Lâm phụ trách đuổi Hùng Bá về trong thôn.
“Ta đi!”
Màn xe đột nhiên bị xốc lên, hán tử cao lớn thò đầu ra chưa từ bỏ ý định cao giọng nói.
Triệu Văn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Đi đường cẩn thận.”
Hùng Bá nhụt chí gật gật đầu.
Hùng Bá đi rồi, Triệu Văn liền đi đến cửa hàng.
“Đi tìm Tiền Tuấn đến đây.”
“Dạ.”
Cốc cốc cốc.
“Tiến vào.”
Người đến không nghĩ tới Triệu Văn sẽ để cho hắn đi vào nhanh chóng như vậy, trên mặt hơi kinh ngạc.
Khi người kia bước vào cửa trong nháy mắt, Triệu Văn liền nhíu mày, không phải Tiền Tuấn! Hắn ngẩng đầu lên.
“Lý bộ đầu?”
“Không nghĩ tới à.”
Lý bộ đầu cười nhìn quanh phòng một chút nói.
Triệu Văn đứng lên, “Đúng là không nghĩ tới, người đâu, dâng trà.”
“Lý bộ đầu mời ngồi.”
“Không cần khách khí với ta như vậy, đệ hiểu rõ tâm ý của ta.”
Mặt Triệu Văn không biến sắc, “Lý bộ đầu có chuyện gì không?”
Lý bộ đầu thấy Triệu Văn làm vẻ ta đây như vậy, nhất thời cảm thấy lòng như đao cắt.
Hắn thâm tình nhìn vẻ mặt hờ hững của Triệu Văn, ôn nhu nói: “Ta chỉ là muốn thấy đệ.”
Mí mắt Triệu Văn cũng không nâng một chút.
“Mười tám tháng sau ta sẽ kết hôn, thời điểm đó nhất định sẽ mời Lý bộ đầu đến uống một chén.”
Lý bộ đầu cầm thật chặt chén trà trong tay, “Đệ không thể cho ta một cơ hội sao?”
Triệu Văn vươn ngón tay chỉ cửa, “Nếu Lý bộ đầu không có chuyện khác thì mời đi, ta còn nhiều việc lắm.”
Lý bộ đầu gắt gao nhìn chăm chú Triệu Văn trong chốc lát, cuối cùng phất tay áo mà đi.
Tiền Tuấn đứng ở trước cửa, liếc mắt nhìn bóng lưng Lý bộ đầu rời đi, sau đó giơ tay lên nhẹ nhàng gõ lên cửa gõ, “ŧıểυ chủ ca.”
“Đến đây lúc nào?”
Tiền Tuấn cúi đầu, “Lúc Lý bộ đầu nói đến câu nói thứ ba.”
Triệu Văn ngẩng đầu nhìn Tiền Tuấn nói: “Nên làm việc thôi.”
“Dạ.”
Chạng vạng, Triệu Văn vẫy tay đi ra khỏi cửa hàng, trì hoãn nhiều ngày như vậy, chuyện đều đã chất thành núi.
Triệu sư gia gật gật đầu, “Đi nhà cũ, cha ngươi cũng đang ở đó.”
Triệu Văn trừng mắt nhìn, đi theo.
Bên trong nhà chính của Triệu gia chỉ ngồi ba người, một là Triệu lão phu nhân ngồi ở thượng vị, một là Triệu Trù Đoạn cùng Triệu Võ ngồi ở hạ vị.
Triệu Văn cùng Triệu sư gia đi vào trong nhà chính, Triệu Trù Đoạn nháy mắt một cái.
Triệu Văn nhíu mày, nghiêm mặt hành lễ cho Triệu lão phu nhân.
“Ngồi đi.”
Triệu lão phu nhân cười rất là hiền lành.
Trong mắt Triệu Văn loé ra mấy phần đề phòng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Triệu Võ.
“Nương, hiện tại người đều đủ, người muốn nói gì?”
Biết Triệu sư gia sẽ không mở miệng nên Triệu Trù Đoạn hỏi trước.
Triệu lão phu nhân cười nhạt, “Chúng ta nói từng cái một.”
“Người nói.” “Người nói.”
Triệu lão phu nhân nhìn về phía Triệu Võ, “Thật muốn cùng họ Lưu hòa ly?”
Triệu Võ đứng lên, “Dạ.”
“Hồ đồ!” Triệu lão phu nhân dùng sức dộng cây gậy, mắng: “Lưu gia có tài lực gì? Lại là nhà mẹ đẻ của tức phụ nhi ngươi, đối với ngươi mà nói chính là một sự giúp đỡ lớn!”
Triệu Võ mặt không biến sắc, không nói một lời.
Triệu lão phu nhân thấy Triệu Võ không nói lời nào, liền đem đầu mâu oán hận hướng về phía Triệu Trù Đoạn, “Ngươi không biết suy nghĩ vì nhi tử của ngươi à? Làm sao có thể để cho hắn xằng bậy như vậy!”
“Không không không, nương, sợ là người chưa rõ đi?” Triệu Trù Đoạn lắc đầu, “Là người làm cho ŧıểυ Võ hòa ly!”
Triệu lão phu nhân nghe vậy thiếu chút nữa liền ném cây gậy trong tay vào mặt Triệu Trù Đoạn, “Ăn nói bừa bãi! Ăn nói bừa bãi!”
Triệu sư gia nhìn lướt qua Triệu Trù Đoạn, Triệu Trù Đoạn không thèm thu liễm chút nào.
“Bất kể như thế nào, họ Lưu lập tức sắp trở thành họ Lưu! Mà không phải Triệu Lưu thị!”
Triệu lão phu nhân vô cùng tức giận, nhưng giáo huấn nói cho bà biết tiếp tục cùng Triệu Trù Đoạn tranh luận tiếp chỉ có chính mình chịu thiệt, vì vậy liền nhìn về phía Triệu Văn.
Triệu Văn ngẩng đầu lên, hờ hững nhìn thẳng vào mắt Triệu lão phu nhân.
“ŧıểυ Văn, Lý bộ đầu cũng là thật thật tâm muốn lấy ngươi, đường đường là một bộ khoái chẳng lẽ còn không sánh được một tên thợ săn hương dã hay sao? Ngươi phải suy nghĩ tốt một chút.”
Triệu Văn nhếch môi, “Chúng ta kết hôn vào ngày mười tám tháng sau, Lý bộ đầu rất nguyện ý đến cửa uống rượu mừng.”
“Lý bộ đầu nói khi nào?”
Triệu lão phu nhân không tin.
“Ừm… Có hơi lâu, nhớ không được.” Triệu Văn làm ra vẻ không nhớ ra được.
Triệu lão phu nhân hít một hơi thật sâu, dùng sức dẹp loạn lửa giận trong lòng, “Bất kể nói thế nào, tâm của Lý bộ đầu đều nằm ở chỗ ngươi.”
“Nương, người hẳn là quên mất Lý bộ đầu còn có một thê hai phu nhỉ? Hắn chỉ một trái tim, làm sao có thể phân ra làm bốn được?”
Triệu Trù Đoạn chặn lại lời nói buồn cười đó.
“Nam nhân tam thê tứ phu có làm sao?” Triệu lão phu nhân tức giận gõ gậy, “Đại ca ngươi cũng không phải thế sao? Hán tử có năng lực sao lại không phong lưu.”
“Ta sẽ không.”
Triệu Trù Đoạn tự hào chỉ chỉ chính mình, “Ta một đời chỉ có một phu lang.”
“Ngươi! Ngươi! Ngươi tên nghịch tử này!”
Mắt thấy Triệu lão phu nhân sắp bộc phát, Triệu sư gia vẫn luôn không nói gì tiến lên đỡ Triệu lão phu nhân, hắn nhìn ba người Triệu Trù Đoạn thở dài nói: “Các ngươi trở về đi.”
Triệu Trù Đoạn nghe vậy hoả tốc mang theo Triệu Văn cùng Triệu Võ rời khỏi nhà cũ.
Trở lại trong phủ ăn no nê, Triệu Văn liền trở về phòng nghỉ ngơi, hôm nay hắn thật sự mệt.
Nhưng khi hắn thu thập xong nằm ở trên giường, lại không buồn ngủ chút nào, thậm chí còn nghĩ xem lúc này Hùng Bá vào lúc này đang làm gì…..
Triệu Võ cùng họ Lưu rốt cục hòa ly, cho dù họ Lưu khóc trời gào đất.
Triệu Hợp An nhìn họ Lưu bị cữu cữu nó mang đi, đưa tay ra nắm thật chặt Triệu Văn.
Triệu Văn cúi người xuống, ôm hắn lên, “Cho dù cùng cha con hòa ly, nàng cũng là nương của con cùng Hợp Tâm.”