Sau khi ăn xong y theo quy củ, Lục Thất và Triệu chấp sự đi bái kiến Lục Sự Tham Quân lĩnh biên nhận, chính là để cho Lục Sự Tham Quân đóng dấu đại ấn đặc phát cho quan viên Ti Thương lên công văn.
Đi đến Bắc môn Châu nha để trình báo rồi, lại chờ mãi đến gần buổi trưa cũng không ai gọi bọn họ tiến kiến, trời nóng hừng hực Triệu chấp sự chờ đợi đến y phục ướt đẫm mồ hôi như tắm, lo lắng không biết làm sao, trái lại thần thái Lục Thất bình tĩnh, tay trái vịn nắm trường đao thản nhiên đứng lặng, một bộ dáng đợi bao lâu cũng không để ý.
Rốt cục, từ trong Châu nha đi ra một gã nha vệ, lạnh lùng bảo bọn họ đi vào. Vào Bắc môn gặp một bức bình phong, theo nha vệ vòng qua bức bình phong, tiến vào một đại sảnh rộng mở, nơi này hẳn là chánh đường Châu quan xử lý thẩm án kiện.
Trong đại đường ngay chính diện là một bàn xử án, ở trái phải trước bàn xử án hình chữ bát (八) đứng sáu gã Giáp vệ, một đám ưỡn ngực oai nghiêm mặt mày hung thần lạnh lẽo. Sau bàn xử án ngồi ngay ngắn một vị Đại lão gia mặc quan y màu lục nhạt, vị Đại lão gia kia có gương mặt gầy còm, đôi mắt ti hí dưới cằm một chòm râu dê, cả người lộ ra vẻ âm trầm.
Lục Thất vừa thấy trong lòng kinh ngạc, trận thế trong nội đường này bày ra là để tiếp kiến bọn họ, giống như xem bọn họ là phạm nhân muốn thẩm án vậy. Hắn thong dong tiến lên chắp tay ra mắt nói:
- Huyện Úy hộ quân huyện Thạch Đại Lục Thiên Phong gặp qua đại nhân.
Đại nhân ngồi sau bàn xử án lạnh lùng nhìn Lục Thất, khô khan nói:
- Ngươi chính là Huyện Úy hộ quân huyện Thạch Đại, trông thấy bản quan vì sao chỉ chắp tay ra mắt mà không bái.
Lục Thất ôn hòa nói:
- Đại nhân, ta là Huyện Úy hộ quân huyện Thạch Đại, nhưng cũng là Trí Quả Giáo Úy quản lý Hưng Hóa quân, ấn theo chức vụ tại hạ phải nghe chỉ bảo của đại nhân, nhưng ấn theo phẩm giai tại hạ không dám làm trái quan chế.
Đại nhân sau bàn xử án ngẩn ra, ồ một tiếng gật đầu nói:
- Hóa ra ngươi là Trí Quả Giáo Úy trong quân, thất kính.
Lục Thất ôn hòa nói:
- Trí Quả Giáo Úy là thân phận của tại hạ trong quân, tại địa phương ta chịu sự quản lý của đại nhân.
Đại nhân sau bàn xử án ừ một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Ngươi cũng biết mình chịu sự quản lý của ta, cớ sao lại không biết quy củ?
Ra đến bên ngoài Triệu chấp sự thở phào một hơi dài, cười khổ nói:
- Đại nhân, nếu không phải ngài là nhân vật có phẩm giai cao trong quân, cửa ải này nhất định là khó qua.
Lục Thất cười nhạt nói:
- Có cái gì khó qua, nếu gã không chịu đóng ấn, cùng lắm thì ta lệnh cho nhóm binh dũng đi về trước, sau đó ta lại cầm công văn ngồi lì ở trước cửa Châu nha chờ, ta không tin gã dám để cho ta chờ ở cửa lớn bảy tám ngày.
Triệu chấp sự ngẩn ra, cười nói:
- Nếu là đại nhân chặn cửa chờ dài lâu, gã quả thật sẽ không dám để mặc.
- Không thể quay về vậy thì lưu lại một đêm, bây giờ hạ quan mời đại nhân đi Di Tình các thư giãn chút nhé.
Lục Thất ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Không đi.
Triệu chấp sự ngẩn ra, cười nói:
- Chị em ở Di Tình các kiều mị động lòng người, đại nhân tới đây mà không ngắm qua một lần, thật là đáng tiếc đó.
Lục Thất ôn hòa nói:
- Tự ngươi đi đi, ta luôn không thích những nơi phong nguyệt đó, chỉ thích ở nhà uy phong mà thôi.
Triệu chấp sự ngớ ra, trêu chọc cười nói:
- Tất nhiên là đại nhân không thích, vậy thì hạ quan tự mình đi thôi.
Lục Thất ôn hòa nói:
- Ngươi đưa công văn cho ta, hiện tại ta tự mình trở về, ngày mai ngươi và binh dũng quân cùng nhau trở về.
Triệu chấp sự ngẩn ngơ, giật mình nói:
- Đại nhân muốn đi về trước báo cáo kết quả công tác sao?
Lục Thất lắc đầu nói:
- Không phải, ta lấy công văn là sợ ngươi làm thất lạc thôi, trở về rồi ta sẽ tránh trong nhà ở Vọng Giang Bảo nghỉ ngơi, chừng nào ngươi về đến huyện thành thì phái người báo cho ta biết, sau đó chúng ta cùng đi giao nộp.
Triệu chấp sự ồ một tiếng, trong lòng thả lỏng lấy ra công văn giao cho Lục Thất, Lục Thất cất kỹ công văn, mỉm cười nói: