Hôm sau, Lục Thất thống lĩnh tám mươi nghìn đại quân đi về phương bắc. 4 ngày sau đã vào tới biên giới Định Châu. Lục Thất đột nhiên dừng binh không tiến, hóa ra là Định huyện của Định Châu đã bị một trăm nghìn đại quân Yến quốc bao vây, ba mươi nghìn quân của Dương Nghiệp trú đóng ở Định Huyện.
Chiến cục phương bắc quả thực đã rơi vào nguy hiểm, Chu quốc vốn phân ranh giới với Yến quốc là sông Cự Mã. Bây giờ sông Cự Mã đã bị quân Yến công chiếm từ Bá Châu, Hùng Châu, Mạc Châu, Doanh Châu, Thương Châu.
Phòng ngự phương bắc luôn là Trương Vĩnh Đức ở Đại Danh phủ tổng quản. Ở chiến tuyến phương bắc trấn thủ có hai đại quân lớn, một là Định Quốc Công Dương Nghiệp lấy Định Châu làm trung tâm, một là Dung Quốc Công Phó Tiềm lấy Thương Châu làm trung tâm. Hiện tại Định Quốc Công đã cố thủ ở Định Huyện không lui, mà Dung Quốc Công ở Thương Châu thì lui về trấn thủ Đức Châu, đã cách Đại Danh phủ không xa, có một trăm nghìn quân lực.
Lục Thất dừng binh không lâu đã có cấp dưới của Dương Nghiệp tới gặp, là hơn hai nghìn kỵ binh, Đô ngu hầu lĩnh quân tên là Dương Diên Chiêu, là con trai thứ sáu của Dương Nghiệp. Lục Thất ở trướng soái lệnh gặp, rất nhanh từ bên ngoài có một vị quan tướng trẻ tuổi đi vào.
- Đô ngu hầu thuộc kỵ quân Huy Hạ của Định Quốc Công Dương Diên Chiêu bái kiến Ngu Vương điện hạ, trấn bắc Tuyên phủ sứ đại nhân.
Sau khi Dương Diên Chiêu vào trường, quỳ một gối cung kính hành quân lễ bái kiến.
- Dương tướng quân mời đứng lên, lại ngồi đây đi.
Lục Thất bình thản nói. Hắn đã từng nghe nói về Dương Diên Chiêu, Định Quốc Công Dương Nghiệp có rất nhiều con trai, nổi danh nhất chính là người con trai thứ sáu Dương Diên Chiêu.
- Tạ điện hạ.
Dương Diên Chiêu đứng dậy, cung kính thi lễ, bước lên trước ngồi ghế bên cạnh Lục Thất.
Lục Thất mỉm cười nhìn Dương Diên Chiêu. Dương Diên Chiêu rất trẻ, cũng hơn 20 tuổi, còn trẻ hơn cả hắn, lông mày rậm mắt to, da ngăm đen. Mà Dương Diên Chiêu cũng quan sát Lục Thất, trong lòng rất ngạc nhiên thấy chàng thanh niên bình thường Lục Thất lại chính là nhân vật hơn hẳn mình, lại có chiến công hiển hách ở Tây bộ, thậm chí còn được Hoàng đế Đại Chu phong làm Ngu Vương.
- Diên Chiêu, ngươi bao nhiêu tuổi?
Lục Thất mỉm cười hỏi.
- Hồi điện hạ, thuộc hạ 23.
Dương Diên Chiêu cung kính đáp.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Ta và ngươi là thân thích, nói chuyện có thể thoải mái một chút. Ngươi là Phò mã Đô úy, ta cũng là Phò mã Đô úy.
Dương Diên Chiêu có chút câu nệ gật đầu. Y cũng là con rể của Hoàng đế Đại Chu, cưới Công chúa Kim Hoa con gái Hoàng đế. Công chúa Kim Hoa sau khi xuất giá được phong làm Công chúa Triệu quốc, cho nên nói Hoàng đế Chu quốc và Định Quốc Công là quan hệ thông gia.
- Diên Chiêu, ta nghe nói Phó Tiềm trấn thủ Thương Châu, lui quân tới Đức Châu.
Lục Thất đi vào chủ đề chính.
Dương Diên Chiêu gật đầu, nói:
- Phó Tiềm đại soái là bỏ trấn thủ Thương Châu, lui về Đức Châu. Quân Thương Châu và quân Định Châu vốn là xó nhà có nhau. Quân Thương Châu bỏ chạy, Định Châu tất sẽ thành cô quân, chỉ có thể theo thành cố thủ.
- Nghe nói quân sở thuộc của Phó Tiềm có hai mươi nghìn kỵ quân, tám mươi nghìn bộ binh. Ông ta sao lại không thể trấn thủ được? Nếu trấn thủ được Thương Châu, sẽ không hủy đi mối liên kết giữa hai quân, đương nhiên có thể kiềm chế được thế công của quân Yến.
Lục Thất hỏi.
- Thuộc hạ đã sai người đi cầu viện rồi, nhưng Phó Tiềm đại soái trả lời là thiếu quân lương, không nên sa vào vòng nguy khốn của quân Yến, cho nên rút lui về Đức Châu.
Dương Diên Chiêu đáp.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Diên Chiêu, ngươi nói thực với ta, tên Phó Tiềm đó liệu có phải là đang bảo tồn thực lực? Y là người thiện chiến chứ?
Dương Diên Chiêu sững người, chần chừ một lát, nói:
- Thuộc hạ không thể nói càn. Phó Tiềm đại soái vốn là Đô ngu hầu Nội điện trực Khai Phong phủ, sau đó phóng ra ngoài trấn thủ Thương Châu. Ông ta dùng binh rất bảo thủ, trừ phi nhận được lệnh, nếu không ông ta sẽ không chủ động xuất kích.
- Hóa ra là Đô ngu hầu Nội điện trực, nói như vậy Phó Tiềm là thuộc hạ của Trương Vĩnh Đức.
Lục Thất nói.
Dương Diên Chiêu lắc đầu, nói:
- Cũng không thể nói như vậy, Phó Tiềm là nội điện trực bảo vệ Hoàng đế Bệ hạ.
Lục Thất cười, nói:
- Nội điện trực cũng là thuộc quản lý của Điện tiền đô kiểm điểm, đương nhiên là thuộc hạ của Trương Vĩnh Đức.
Dương Diên Chiêu gật đầu, nói:
- Nói như vậy cũng đúng.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Diên Chiêu, ngươi thông thuộc địa lý và chiến sự phương bắc, theo ngươi nên đối phó với quân Yến thế nào?
- Thuộc hạ thấy đối phó với quân Yến có hai cách, một là tập kích quân Yến từ phía sau, bức ép quân Yến điều binh trở về. Hai là tập kết quân lực phản kích quân Yến, thuộc hạ thấy cả hai có thể hỗ trợ tác chiến.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ngươi nói có lý, chờ ta tới Đức Châu sẽ dùng binh theo ý kiến của ngươi.
Dương Diên Chiêu sửng sốt, nói:
- Điện hạ muốn đi Đức Châu?
Lục Thất gật đầu, nói:
- Có hợp binh với quân của Phó Tiềm mới có thể nắm được chiến thắng quân Yến. Nếu chỉ ta và Định Quốc Công hợp binh thì không chiếm ưu thế, thậm chí còn bị thiệt hại.
Dương Diên Chiêu chần chừ một lát, gật đầu. Lục Thất lại nói:
- Ta nói sẽ bị thiệt hại, không chỉ là đến từ sự uy hiếp của quân Yến, còn có sự uy hiếp của quân Phó Tiềm. Hiện giờ Triệu Khuông Dẫn ở Giang Hoài tạo phản, một khi ta cùng với Yến quân lưỡng bại câu thương, tám phần Phó Tiềm sẽ chạy tới hái đào, thậm chí sẽ mượn cơ hội diệt chúng ta.
Mặt Dương Diên Chiêu liền biến sắc, Lục Thất lại mỉm cười nói:
- Ngươi đi Định Huyện thông báo với Định Quốc Công thủ thành, nói ta tới thu thập Phó Tiềm trước, sau đó sẽ chỉ huy quân cùng tấn công quân Yến.
- Điện hạ muốn đi thu thập Phó Tiềm đại soái?
Dương Diên Chiêu kinh ngạc nói.
Lục Thất nhướn mày gật đầu:
- Ta là Tuyên phủ sứ trấn Bắc. Nếu ông ta không nghe theo lệnh điều quân, ta có quyền bãi miễn quân chức của Phó Tiềm.
Dương Diên Chiêu gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Ghi nhớ, trong thư phải viết Ngu Vương nổi giận vì Phó Tiềm bỏ trấn thủ Thương Châu, đã đích thân dẫn quân đi Đức Châu cướp lấy quyền quân của Phó Tiềm. Ngoài ra, sau khi gửi thư đi ngươi phải nhanh chóng quay về, ta và ngươi cùng đi tới Đức Châu. Mặt khác cho các tướng sỹ đi qua Đức Châu rồi tới trướng ta nói chuyện.
- Vâng!
Dương Diên Chiêu đứng dậy hành quân lễ cung kính đáp ứng, sau đó đi ra ngoài thành Định Huyện, dùng tên tin bắn đi, quân Yến vây thành, không có khả năng phân tán ra vây, chủ yếu là trọng binh chắn cửa thành, đối với tường thành cũng chỉ có thể chọn cách cơ động đánh vây.
Sau khi Dương Diên Chiêu đi rồi, rất nhanh có hai tướng sỹ tới gặp Lục Thất. Lục Thất hỏi qua tình hình của quân đóng ở Đức Châu, biết được quân Phó Tiềm chủ yếu đóng ở huyện An Đức. Hai mươi nghìn kỵ quân đóng ở phía bắc huyện thành. Phía bắc được chia ra thành hai quân doanh trái phải, quân bộ đại bộ phận đóng ở ngoài thành phía đông tây nam. Trong thành có hai mươi nghìn quân. Lục Thất rất hài lòng về hai tướng sĩ sứ giả này, đi một chuyến lại không quên tìm hiểu quân tình, đó chính là khả năng thám báo.
Nửa ngày sau Dương Diên Chiêu trở về, Lục Thất lệnh cho Dương Diên Chiêu dẫn ba mươi nghìn kỵ quân của hắn đi xuống phía nam, đi đường vòng qua Bối Châu. Bối Châu nằm giữa Đức Châu và Đại Danh phủ. Còn hắn thì dẫn năm mươi nghìn bộ binh đi thẳng tới Đức Châu, qua Trấn Châu, Triệu Châu, Ký Châu mà tới Đức Châu.
Kế hoạch của Lục Thất là trước tiên đi cướp lấy quân đóng ngoài thành An Đức. Hắn nói với Dương Diên Chiêu, hắn sẽ thu hút sự chú ý của quân Đức Châu, sau khi ba mươi nghìn kỵ quân tới Bối Châu, sẽ đi thẳng tới Đức Châu, tới Đức Châu sẽ bức bách quân doanh, công bố thánh chỉ tới, khiến cho tướng soái quân doanh tiếp chỉ, sau đó khống chế tướng soái quân doanh, Lục Thất đem thánh chỉ bổ nhiệm Tuyên phủ sứ của Hoàng đế và quân lệnh bãi miễn Phó Tiềm giao cho Dương Diên Chiêu.
Dương Diên Chiêu đương nhiên là hiểu kế hoạch của Lục Thất. Đó là chiến lược rút củi dưới đáy nồi. Nếu trực tiếp dùng quân lệnh để bãi miễn Phó Tiềm, tám phần Phó Tiềm sẽ không thể ngoan ngoãn giao ra tám mươi nghìn đại quân, thậm chí còn tạo phản khởi chiến với Lục Thiên Phong. Nhưng trước tiên dùng thánh chỉ đi thẳng tới quân doanh, tướng soái quân doanh thường thì chắc chắn là nghe theo. Đó chính là sách lược trên nước (chỉ thế chủ động).
Dương Diên Chiêu đương nhiên là bằng lòng giúp Lục Thất rồi. Không cần nói gì khác, cha y đang bị vây ở Định Huyện, cho nên không hề do dự dẫn quân đi. Lục Thất cũng nhổ trại trùng trùng điệp điệp đi về hướng đông nam.
Trên đường đi, Lục Thất lại cử ra 10 kỵ binh, nhận quân lệnh của Tuyên phủ sứ đi thông báo cho Đức Châu, nói với các quân doanh là hắn tới hợp binh, để các quân chuẩn bị tốt việc phản kích quân Yến. Mục đích một là để quân lực Phó Tiềm biết Tuyên phủ sứ hắn tới. Hai là thu hút sự chú ý của Phó Tiềm, để Dương Diên Chiêu đột ngột tới tạo ra kỳ tích.
Trong thành An Đức, Dung Quốc Công Phó Tiềm hơn 40 tuổi ngồi ở sảnh bên, nhíu mày xem quân lệnh của Tuyên phủ sứ. Ông ta thân là Thứ sử Thương Châu, Tiết độ sứ Hoành Hải, trấn thủ ở Thương Châu đã 10 năm rồi, kỳ thực ông ta sớm đã nhận được công văn thông báo từ triều đình rồi, biết đã có một Tuyên phủ sứ trực tiếp tới. Hơn nữa thượng ty này khiến ông ta rất bất ngờ, không ngờ lại là Lục Thiên Phong.
Đại danh của Lục Thiên Phong ở Chu quốc đã được nhiều người biết đến. Mặc dù Phó Tiềm giấu công văn thông báo Lục Thiên Phong là Tuyên phủ sứ trấn bắc đi, nhưng do gần Đại Danh phủ, cho nên chuyện Lục Thiên Phong đã được Hoàng đế Đại Chu phong là Ngu Vương và trở thành Đại đô đốc Quan Lũng lại không thể giấu được tướng sỹ đóng quân ở Đức Châu.
Phó Tiềm đọc quân lệnh của Lục Thiên Phong gửi tới, trong lòng rơi vào trạng thái khó lựa chọn. Nếu Lục Thiên Phong tới Đức Châu, ông ta lại không nắm chắc có thể đối kháng. Chuyện ông ta bỏ Thương Châu đã có một bộ phận tướng soái ra lời khuyên cản, cho nên quân lệnh của Lục Thiên Phong gửi tới sẽ khiến cho một số tướng soái làm phản.