Lục Thất ẩn cư ở Hưng Nguyên phủ, cùng nhóm thê thiếp Giang Nam ôn nhu xinh đẹp sống những ngày an bình yên tĩnh, chớp mắt cái nửa tháng đã trôi qua, ŧıểυ Phức cũng thúc giục hắn nhiều lần, để hắn đừng lơ là quốc sự, quay về Giai Châu xử lí công việc, Lục Thất cũng không yên tâm, lưu luyến không rời từ biệt thê thiếp, quay về trấn thủ Giai Châu.
Trở về quân doanh Giai Châu, xem qua sơ lược bản ghi chép những chuyện ŧıểυ Điệp đã xử lí, rõ ràng thấu đáo hết thảy, sau đó mới cùng ŧıểυ Điệp nói chuyện triền miên, ŧıểυ Điệp đề nghị để nhóm phu nhân Cam Châu đi qua, bái kiến Hoàng hậu, sau khi Lục Thất cẩn thật suy nghĩ thì đồng ý.
Năm ngày sau, đột nhiên Kỷ vương đến quân doanh Giai Châu, Lục Thất nghe báo rất kinh ngạc, đích thân đi ra nghênh đón, Kỷ vương một thân áo bào bông xanh ngọc, sau khi đi vào soái trướng cởi xuống mũ da, ŧıểυ Điệp đi qua tiếp nhận.
Kỷ vương cũng không khách khí, lập tức đi đến ngồi cạnh bàn, Lục Thất cũng ngồi xuống, cười nói:
- Cách năm mới còn xa, điện hạ không phải là đến chúc tết đi?
Kỷ vương cười, nói:
- Ta là đến cầu lương đấy, Hoàng Hà ở Trung Nguyên vỡ đê, Tề Lỗ gặp nạn thiên tai, Ta không muốn vạn dân Tề Lỗ không có lương thực sống qua mùa đông, cho nên muốn cầu huynh tiếp tế quân lương cho Kinh Triệu Phủ.
Lục Thất nghe xong hơi giật mình, hắn thân làm vua Tấn quốc, đương nhiên không muốn tiếp tế quân lương Kinh Triệu phủ, hắn do dự một chút, nói:
- Điện hạ muốn mua lương thực?
- Ta không có tiền mua, triều đình cũng không rút đâu ra tiền để mua lương thực.
Kỷ vương nói rất nghiêm chỉnh.
Lục Thất im lặng, Kỷ vương chần chừ một chút, nói:
- Thiên Phong huynh nếu thấy khó khăn, có thể coi như ta mượn lương, sau này sẽ trả huynh.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Ta ở Hà Tây có tích trữ tài sản, có thể mua lương cho ngài, lấy sáu mươi vạn quân lực tính, chỉ có thể cho ngài ba tháng quân lương, không cần ngài trả.
- Thiên Phong, đa tạ huynh.
Kỷ vương chân thành nói.
Lục Thất mỉm cười , nói:
- Ta niệm tình nghĩa huynh đệ, tận lực cho lương thực, ngày sau ta làm một chuyện, ngài không thể oán ta.
Kỷ vương ngây người, nói:
- Ta nghe phụ hoàng nói, huynh có thế lực ở Thường Châu và Tô Châu Giang Nam, có được hơn mười vạn quân lực.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Đúng vậy, bệ hạ hỏi ta, ta liền trả lời thật.
- Thiên Phong, huynh về sau, là muốn tranh đoạt thiên hạ?
Kỷ vương hỏi.
- Hẳn là nói có cái tâm kia, nhưng tranh đoạt thiên hạ tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng, ta trước mắt muốn quan sát.
Lục Thất trả lời.
Kỷ vương trầm lặng, qua một lúc, mới nói:
- Thiên Phong, nếu ta làm người thừa kế của Đại Chu, huynh có thể phụ tá ta không ?
- Ta không muốn lừa điện hạ, chỉ có thể nói không thể phụ tá điện hạ, mong điện hạ lượng thứ.
Lục Thất trực tiếp nói thẳng ra, hắn đã hiểu Chu hoàng đế có tâm phế trưởng lập ấu.
Kỷ vương bình tĩnh gật đầu, nói:
- Chuyện sau này, về sau lại nói đi, nếu ta cường thế, hy vọng Thiên Phong có thể cùng ta sống yên ổn với nhau, nếu như ta yếu thế, hy vọng Thiên Phong có thể dung ta đầu hàng, đối đãi với ta vẫn như huynh đệ.
Lục Thất hơi giật mình, nghĩ một chút, gật đầu nói:
Chu Hoàng Đế thuận lợi trở về Khai Phong Phủ, thân thể vẫn không khỏe tĩnh dưỡng ở hậu cung, tiếp tục do Thái Tử giám quốc, trên dưới Khai Phong Phủ vẫn luôn an bình, chỉ là từ vùng Tương Châu có hơn ba vạn nạn dân ùn ùn kéo tới, cũng may có rất nhiều huân quý và Đại Tướng Quốc Tự bố thí cứu tế, không có phát sinh loạn, Khai Phong Phủ vẫn phồn vinh thái bình như cũ.
Tại Noãn đình trong Hoàng cung, Chu Hoàng Đế dựa vào ghế lớn, xoa nhẹ bình ngọc màu xanh trong tay, khuôn mặt tiều tụy để lộ buồn bực, ông ta trở về Khai Phong Phủ đã mười ngày rồi, vẫn luôn ở hậu cung tĩnh dưỡng, chỉ là sau khi Thái Tử thỉnh an, hiểu sơ qua một chút quốc sự, không có để lộ bất kì ý tứ muốn đổi người thừa kế, có lẽ Chu Hoàng Đế không có ý đồ phế lập Thái Tử, chỉ là làm đường rút do Kỷ Vương tự lựa chọn.
Bình ngọc ở trong tay Chu Hoàng Đế, hiện giờ trở thành khúc mắt buồn bực ở trong lòng của Chu Hoàng Đế, trong ưu tư lắc lư không ổn định giữa hy vọng và thất vọng, tuy rằng trải qua Lục Thiên Phong giải thích phủ nhận, Chu Hoàng Đế vẫn như cũ khó mà vứt bỏ tâm lý hy vọng, đan dược trong bình ngọc này, giống như một cây rơm cứu mạng.
- Bệ hạ, Triệu Phổ đại nhân tới rồi.
Một ban trực ở ngoài Noãn đình bẩm báo.
- Vào đi.
Chu Hoàng Đế đáp lại, đem bình ngọc trong tay thu vào trong ngực.
Triệu Phổ mặc một thân quan bào đai ngọc từ ngoài đình đi vào, sau khi Triệu Phổ đi vào làm lễ, Chu Hoàng Đế ban thưởng ghế ngồi, sau khi Triệu Phổ ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Thần đã xong việc công, sang đây vấn an Bệ hạ.
Triệu Phổ đi rồi, Chu Hoàng Đế mắt nhìn ra ngoài đình, biểu tình lạnh nhạt, qua một lúc, đột nhiên có Binh Bộ Viên Ngoại Lang cầu kiến, Chu Hoàng Đế dặn dò tiến vào.
Binh Bộ Viên Ngoại Lang tiến vào sau đó hành lễ, cung kính nói:
- Bệ hạ, thần đã cẩn thận điều tra rộng khắp quan sách, tìm được một trăm bốn mươi ba người phù hợp đặc trưng, sau khi trải qua loại bỏ, không có phát hiện có tướng quan có võ đạo Tiên Thiên Công.