Ba ngày sau, Hoàng đế Đại Chu không quan tâm đến lời khuyên can của triều thần và hậu cung, rời khỏi Khai Phong phủ nơi mà mình mười năm nay vẫn chưa rời khỏi, có ba vạn cấm quân, năm vị đại thần, mười lăm thái giám và bốn vị thái y đi theo.
Hoàng đế Đại Chu hạ chỉ để Thái tử thay mặt chủ trì quốc sự, Tiết Cư Chính là Thủ phụ đại thần, Trương Vĩnh Đức là Thứ phụ đại thần, một văn một võ phò tá Thái tử trị quốc, cũng chính là giao một phần quyền lực của Hoàng đế cho Thái tử, phàm là việc quân không mâu thuẫn với chỉ dụ của Hoàng đế Đại Chu, Thái tử có thể quyết định.
Đường đi rộng lớn bằng phẳng, đoàn xe minh giáp sáng loáng, bảo vệ một chuỗi xe, phía trước đoàn xe là một chiếc xe lớn xa hoa tinh xảo, bốn phía chiếc xe ai cũng mặc quang minh giáp, rõ ràng chính là xe của Hoàng đế.
Chu Hoàng đế ngồi trong xe, trong tay y cầm một cái bình ngọc màu xanh, thần tình lạnh nhạt lộ ra sự mê man, bình ngọc này chính là thủ vệ đi Giang Nam đêm về, nói là ở Triều Dương quan Mao Sơn, bức các đa͙σ sĩ giao ra ‘Cửu chuyển đại hoàn đan’.
Bởi vì nguyên nhân thân thể Lục Thiên Phong không chịu thương tổn, Chu Hoàng đế rất khát vọng đan dược ở Mao Sơn, y cử đi hai đợt thủ vệ tín nhiệm, chạy tới Mao Sơn tìm kiếm đan dược chữa thương, nhưng đan dược đã tìm được, Chu Hoàng đế lại nghi ngờ. Đan dược trong bình chỉ có một viên, y căn bản không thể nào dùng người khác để thử nghiệm, cũng không dám để thái y nghiệm chứng.
Cho nên, một trong những nguyên nhân y đi tuần Tây bộ chính là muốn Lục Thiên Phong chứng thực, Chu Hoàng đế không thể trông cậy vào việc Lục Thiên Phong quay về Khai Phong phủ, vì vậy không hạ chỉ gọi quay về, bởi vì một khi Lục Thiên Phong kháng chỉ, triều đình Chu quốc không thể chịu được hậu quả.
Trước kia, Chu Hoàng đế từng hoài nghi Lục Thiên Phong có thế lực ở Thường Châu, nghe xong thủ vệ từ Giang Nam quay về báo cáo, Chu Hoàng đế lại tìm Triệu viên nɠɵạı lang cẩn thận phân tích một hồi, mới suy đoán ra Lục Thiên Phong có Thường Châu và Tô Châu. Nhưng Chu Hoàng đế không hề hoài nghi Lục Thiên Phong chính là Tấn vương, mà cho rằng, Lục Thiên Phong liên hợp với Giang Âm Trương thị có được Tô Thường nhị Châu, sau khi Việt quốc bị tiêu diệt thì quy hàng Tấn quốc.
Sự thật Lục Thiên Phong có được Tô Thường nhị châu, chẳng những không khiến Chu Hoàng đế căm tức, ngược lại còn có một tâm trạng yên tâm, cũng có thể nói là một loại tâm trạng chó chê mèo lắm lông. Bên trong Đại Chu tồn tại nhiều mối hoạ, Tấn quốc quật khởi mạnh mẽ cũng giống như vậy có mối hoạ ngầm rất lớn, cho nên tâm tình của Chu Hoàng đế bỗng nhiên khá hơn nhiều, giống như trong lòng bị rất nhiều tảng đá đè nặng, bỗng nhiên được bỏ ra một viên.
Lục Thất trấn giữ ở Giai Châu, chợt nhận được lệnh của Chu Hoàng đế, nội dung của thánh chỉ thật sự khiến hắn bất ngờ, Hoàng đế Đại Chu đi tuần phía tây tới Kinh Triệu phủ, lệnh cho hắn năm ngày sau, suất lĩnh mười nghìn kị quân đi Phượng Tường hộ giá, Hoàng đế Đại Chu muốn tuần tra Lũng Hữu.
- Không ngờ Chu Hoàng đế sẽ rời khỏi Khai Phong phủ, y muốn làm cái gì?
Lục Thất tiếp nhận thánh chỉ ngạc nhiên nghi ngờ, tuần tra Lũng Hữu, đây chẳng nhẽ lại muốn tiến công Lũng Hữu?
Lục Thất suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định đi gặp Chu Hoàng đế, chủ yếu là Chu Hoàng đế lệnh hắn đến Phượng Tường tiếp giá, thì cũng chỉ cần ra khỏi Tần Châu là được, cũng không cần đi đến Phượng Châu đại quân trùng trùng, xem ra Chu Hoàng đế có suy tính.
Đến ngày, sáng sớm Lục Thất liền dẫn theo mười nghìn kị quân đi về phía đông Tần Châu, đóng quân cách Phượng Tường năm dặm chờ, trong lúc chờ đợi, Lục Thất tập hợp các tướng sĩ lại nói chuyện vui đùa, chính là vì muốn tăng sức ảnh hưởng trong quân.
Thực ra, quân lực Hà Tây tồn tại không được ổn định, hai trăm nghìn quân lực, không thể nào tất cả đều sùng bái Lục Thất, cái gọi là hiện quan không bằng hiện quản, các tướng sĩ có được tiếp xúc với Lục Thất không phải rất nhiều, cho nên các tướng trong quân nếu như có lòng khác cũng có thể không báo cho Lục Thất, cho nên Hà Tây ngay từ đầu liền thực hiện chế độ quân phủ luân phiên trú, chính là muốn làm suy yếu lực ảnh hưởng của tướng soái với các tướng sĩ.
Quân Hà Tây không ổn định nhất, chính là tù binh Chu quân năm đó rơi vào tay Hà Tây, rất nhiều tù binh đều muốn quay về cố hương, cho nên rất dễ dàng vì có thể quay về cố hương mà phản bội Lục Thất, mà Lục Thất cũng cần số tù binh này để cân bằng sự thống trị ở Hà Tây, dân tộc Hồi Hột và người Đảng Hạng dù sao cũng không phải đồng tộc với Lục Thất, cho dù có sùng kính Lục Thất, nhưng nếu Lục Thất lâu không ở Hà Tây, một số người Đảng Hạng và tộc Hồi Hột có dã tâm sẽ phản loạn, tin Phật chỉ là một thủ đoạn để giúp đỡ việc thống trị, việc thống trị chủ yếu vẫn là nắm lấy quân quyền.
Lục Thất có thể không thống trị Tấn quốc ở Giang Nam, đó là bởi vì tạo thành thống trị ích lợi tập đoàn, người yêu, chiến hữu, quan hệ thông gia, thuộc hạ cũ, ân nghĩa, tầng tầng quan hệ tạo nên một tập đoàn thống trị hướng tâm.
Mà ở Hà Tây, Lục Thất cũng không có bao nhiêu người có thể tín nhiệm, cũng không thể hoàn toàn dùng tướng sĩ Hán tộc làm nòng cốt, cho nên Lục Thất tạm thời không thể dùng quân thần Tấn quốc đi vào Hà Tây, dùng một Dương Côn sẽ không khiến cho người Hồi Hột và người Đảng Hạng chống đối.
Chờ gần đến buổi trưa, mới có thị vệ của Chu Hoàng đế đến báo tiếp giá, Lục Thất hạ lệnh cho kị quân dẫn ngựa xếp hàng bên đường đợi lệnh, Chu Hoàng đế nếu đến tuần tra Lục Thất chỉ có thể giống như quân thần thể hiện sự sùng kính.
Ước chừng đợi khoảng nửa giờ, mới thấy đội xe xuất hiện ở phía đông, Lục Thất thấy rõ mấy trăm tướng sĩ bảo vệ một đoàn xe đi tới, Chu Hoàng đế không ngờ lại không để cho đại quân đi theo, Lục Thất một mình đứng cách kị quân mấy chục bước, đứng ở trong đường đợi.
Mấy trăm tướng sĩ bảo vệ một chiếc xe lớn đến gần Lục Thất, trước xe chỉ có bốn kị binh, sau khi đến gần Lục Thất thì chia ra hai bên, khiến cho Lục Thất trực tiếp đối diện với xe kéo.
Lục Thất đối diện với xe lớn, quỳ một chân trên đất chào theo nghi thức quân đội, lớn tiếng thi lễ, giọng nói truyền đi rất xa.
- Bệ hạ truyền lệnh, mời Lục Thượng thư đứng lên, dẫn đường tới nơi dừng chân huyện Thành Kỷ.
Một thái giám đáp lại.
- Vâng, bệ hạ mời.
Lục Thất cung kính đáp lại, sau khi đứng dậy lại xoay người thi lễ, mới xoay người đi, chiếc xe đằng sau bắt đầu đi theo, Lục Thất quay về kị quân, có tướng sĩ dẫn ngựa đến, hắn lên ngựa tiếp tục đi về phía tây, đội ngũ của Hoàng đế đi vào trong kị quân, đi qua kị quân.
Chu Hoàng đế nhìn ra bên ngoài qua rèm che, vẻ mặt bình tĩnh nhìn kị quân bên ngoài, sau khi y đến Kinh Triệu phủ, nghỉ ngơi mấy ngày ở thành Trường An của Đại Minh, thân thể hắn quả thực không chịu được sức ép, rất dễ dàng mệt mỏi.
Trong lúc tĩnh dưỡng ở cung Đại Minh, ban ngày Kỷ vương vẫn luôn bận rộn, để ý việc quân, đến tối mới đến thăm Chu Hoàng đế, nói rất nhiều về quân sự của Đại đô đốc phủ với Chu Hoàng đế, Kỷ vương có thể tuỳ lúc kể ra rất nhiều tên của quan tướng chỉ huy, cũng hiểu rất rõ tình hình cơ bản của quân đội.
Sau khi Chu Hoàng đế và Kỷ vương nói chuyện xong càng thêm kiên định ý định bồi dưỡng trong đầu, Thái tử trước khi xuất chinh lâm bệnh nặng khiến cho tâm sức của Hoàng đế thất bại, cảm giác Thái tử là vì sợ hãi mà bị bệnh khiến cho Chu Hoàng đế vô cùng thất vọng.
Nhìn kỵ quân uy vũ bên đường, trong lòng Chu Hoàng đế rất phức tạp, sự quật khởi của Lục Thiên Phong ở Tây bộ, có thể nói là do một tay y tạo thành, Lục Thiên Phong có thể giải quyết xong việc xâm phạm biên giới phía tây cho Đại Chu, chính là nguyên nhân chính khiến Chu Hoàng đế có thể dễ dàng tha thứ, thứ hai chính là có thể kiềm chế mối hoạ thần tử tạo phản.
Bởi vì quan hệ của Kỷ vương và Lục Thiên Phong rất tốt, cũng là một trong những nguyên nhân Chu Hoàng đế muốn nâng đỡ Kỷ vương, y hi vọng Lục Thiên Phong có thể vì tình cảm bạn bè mà áp chế dã tâm. Tuy rằng một bên tình nguyện nhưng Chu Hoàng đế bởi vì từng tìm hiểu tin tức về Lục Thiên Phong cho nên biết Lục Thiên Phong rất trọng tình nghĩa, y mờ mờ cảm thấy, Lục Thiên Phong sau này cho dù tạo phản, cũng có thể sẽ buông tha tính mạng của Kỷ vương.
Chu Hoàng đế bỗng nhiên cười khổ, quay đầu ngửa ra sau nhắm mắt lại, trong lòng lại có sự bi ai vô lực, bản thân vẫn luôn mạnh mẽ cứng rẵn, tại sau lại có một ý nghĩ hèn yếu như vậy, tại sao phải lo lắng các con sẽ gặp bất hạnh, Kỷ vương có thiên phú trị quân, hẳn là có thể kế thừa cơ nghiệp Đại Chu.
Hoàng đế xa giá tới huyện Thành Kỷ Tần Châu, Thứ sử Tần Châu và quan viên cung nghênh Hoàng đế Đại Chu, mà Lục Thất chủ động bảo vệ Hoàng đế xa giá sau khi vào thành thì đưa tới một toà phủ của phú hộ, lúc Hoàng đế xuống xe, Lục Thất cũng tự mình đi qua đỡ, khiến cho thái giám không dám lên trước.
- Thiên Phong, trẫm đến Lũng Hữu hẳn ngươi rất bất ngờ đi?
- Bệ hạ, thần vô cùng bất ngờ.
Lục Thất mỉm cười đáp lại.
- Ngươi dám đến Khai Phong phủ, trẫm cũng dám đến Lũng Hữu, trẫm nói cho ngươi biết, dũng khí của trẫm cũng không kém ngươi đâu.
Chu Hoàng đế ôn hoà nói.
- Lũng Hữu là lãnh thổ của Đại Chu, thần là quan Đại Chu, bệ hạ tuần tra Lũng Hữu, hoàn toàn là việc chính đáng, cũng có thể ghi vào sử sách, lưu danh muôn đời để hậu nhân kính trọng và ngưỡng mộ.
Lục Thất giọng điệu ngưỡng mộ nói.
Chu Hoàng đế hơi giật mình, sau đó gật gật đầu nói:
- Thiên Phong, đỡ trẫm đi nghỉ ngơi.
- Vâng, bệ hạ xa giá tới Lũng Hữu, thần sẽ luôn đi theo, không dám sơ sẩy.
Hoàng đế ôn hoà đáp lại, dưới sự giúp đỡ của Lục Thất cùng đi.
Triệu Phổ và đại thần cũng đi theo, nhìn Lục Thiên Phong đỡ Hoàng đế đi, không khỏi nhìn nhau, ánh mắt đều rất cổ quái, cũng có sự thoải mái, Lục Thiên Phong nói sẽ luôn đi theo, vậy chứng tỏ Lục Thiên Phong không muốn Chu Hoàng đế xảy ra chuyện ở Lũng Hữu.