Ngày kế tiếp, Lục Thất dậy sớm luyện tập, phát hiện bên ngoài đang có tuyết rơi, những bông tuyết bồng bềnh phiêu tán, biến nhà và vườn thành một thế giới trắng tinh, Lục Thất cầm chổi quét tuyết trong sân, chợt bốn nô tì từ trong phòng chạy ra, đón lấy cây chổi trong tay Lục Thất.
Luyện công xong, Lục Thất về phòng cùng ŧıểυ Điệp dùng bữa, sau đó lại cùng ŧıểυ Điệp chơi cờ vây, một giờ sau, nô tì chạy vào báo, Chiết Hương Nguyệt đã đến nơi, Lục Thất ra ngoài nghênh đón.
Ra khỏi nghi môn nội trạch, mới nhìn thấy Chiết Hương Nguyệt cùng hai nữ tì, hắn đi tới, mỉm cười nói:
Lục Thất bật cười, tiến lên năm lấy tay phải Chiết Hương Nguyệt, mỉm cười nói:
- Nơi này cũng giống như phủ Đại tướng quân Hà Tây, không cần câu nệ.
Chiết Hương Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu, Lục Thất xoay người, nắm tay Chiết Hương Nguyệt trở lại nội trạch, Lục Thất nắm tay đạp tuyết bước đi, trong im lặng lộ ra dịu dàng.
- Thiên Phong, qua năm mới, nô phải trở về Phủ châu.
Đi được mười bước, Chiết Hương Nguyệt đột nhiên dịu dàng nói.
Lục Thất dừng lại xoay người nhìn Chiết Hương Nguyệt, ôn hòa nói:
- Hương Nguyệt, ở Khai Phong phủ, ta không tiện cưới nàng, ta cảm thấy, cùng nàng thành thân ở Khai Phong phủ, sẽ pha trộn quá nhiều dối trá xã giao.
Chiết Hương Nguyệt ngẩn ra, sau đó ngượng ngùng gật đầu, Lục Thất lại mỉm cười nói:
- Đợi đến mùa hè, nếu ta có thời gian rảnh, sẽ đến Phủ châu cùng nàng thành thân.
- Chàng đến Phủ châu?
Chiết Hương Nguyệt ngạc nhiên nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Nếu qua mùa xuân mà vẫn không có gì dây dưa, ta sẽ đến Phủ châu, cùng nàng thành thân.
Lục Thất giơ tay phẩy nhẹ hạt tuyết rơi trên áo bông của Chiết Hương Nguyệt, tay vịn vai nàng, ôn hòa nói:
- Hương Nguyệt, nàng trở lại Phủ châu, mang thêm chút tiền bạc, ở đó mua hoặc xây dựng một ngôi nhà.
Chiết Hương Nguyệt gật đầu dạ nhẹ, Lục Thất lại nói:
- Sang năm mới nếu nàng trở về, nhất định phải đến Định Châu trước, rồi từ Định Châu vòng về hướng Tây đi Phủ Châu, nguyên nhân là để tránh thế lực Tấn quốc công ở Thái Nguyên.
Chiết Hương Nguyệt gật đầu, dịu dàng nói:
- Nô hiểu rồi, nô từ Phủ Châu đến Khai Phong phủ, chính là đi Định Châu trước, sau đó mới chuyển đến Khai Phong phủ.
Lục Thất gật đầu mỉm cười, nói:
- Đi gặp ŧıểυ Điệp đi, nàng ấy cũng nhớ nàng lắm.
Chiết Hương Nguyệt gật đầu, Lục Thất xoay người cùng Chiết Hương Nguyệt đi vào Đông viện, vào Đông viện trực tiếp đi đến chính phòng, ŧıểυ Điệp đang ở nɠɵạı đường đợi họ, Chiết Hương Nguyệt vừa nhìn thấy ŧıểυ Điệp, lập tức tiến lên phía trước nữ lễ bái nói:
- Chiết Hương Nguyệt thỉnh an tỷ tỷ.
- Muội muội đến là tốt rồi.
ŧıểυ Điệp tiến lên đỡ Chiết Hương Nguyệt, dịu dàng nói.
Chiết Hương Nguyệt ngẩng đầu nhìn ŧıểυ Điệp, lập tức cảm thấy lâu ngày không gặp, ŧıểυ Điệp tỷ tỷ dường như càng lúc càng xinh đẹp, phương tâm không khỏi xấu hổ hai phần, ngày nàng còn ở Hà Tây, đã tự cảm thấy không xinh đẹp bằng các phu nhân khác, cũng may Thiên Phong lúc nào cũng quan tâm nàng, khiến nàng không có cảm giác bị lạnh nhạt.
ŧıểυ Điệp mỉm cười giơ tay ngọc cởi áo khoác ngoài cho Chiết Hương Nguyệt, cầm trên tay rũ rũ bụi tuyết, Chiết Hương Nguyệt hai má đỏ bừng, tự cởi mũ da ra phủi tuyết, nhưng lại bị ŧıểυ Điệp cầm đi, trong phòng không có nữ tì hầu hạ, hai nữ tì đi theo Chiết Hương Nguyệt, cũng đã bị nữ tì phủ trạch giữ lại bên ngoài.
- ŧıểυ Điệp, Hương Nguyệt sang năm mới sẽ trở lại Phủ Châu.
Lục Thất ôn hòa nói.
- Vậy sao, nô còn nghĩ, qua năm mới đón Hương Nguyệt đến.
ŧıểυ Điệp dịu dàng nói.
- Ta muốn đến Phủ Châu cùng Hương Nguyệt thành thân, ở Khai Phong phủ không thể nhận được những lời chúc phúc thật lòng.
Lục Thất giải thích nói.
ŧıểυ Điệp khẽ giật mình, sau đó mỉm cười nói:
- Vậy cũng tốt, Hương Nguyệt cũng thích thảo nguyên.
- Nếu muội muội đã quyết định sang năm mới rời đi, vậy hãy ở lại đây làm bạn với tỷ tỷ.
- Tỷ tỷ, Hương Nguyệt nguyện ý làm bạn với tỷ tỷ, nhưng Hương Nguyệt không tiện ở lại đây.
Chiết Hương Nguyệt lo lắng nói.
- Không có gì là không tiện cả, tỷ muội chúng ta đều đã là phu nhân của Thiên Phong, ở lại không sao, hơn nữa năm cũng sắp hết, Thiên Phong lại không thể về quê bái tổ, cũng cần phải ở Khai Phong phủ lập tổ đường bái tế, bái tế tổ tông không nên để nhân khí lạnh lẽo, muội muội nên ở lại đó.
ŧıểυ Điệp ôn nhu nói.
Chiết Hương Nguyệt nghe xong, thẹn thùng gật gật đầu, lý do ŧıểυ Điệp tỷ tỷ đưa ra, nàng không thể từ chối, đối với nàng mà nói có thể bái tế tổ tông Lục thị, ý nghĩa thậm chí còn quan trọng hơn cả việc thành thân, có thể tham dự tế tổ, tương đương với việc sở hữu địa vị chính thê.
Lục Thất nghe xong mỉm cười sung sướиɠ, nhân duyên của hắn với Chiết Hương Nguyệt, có thể nói là do ŧıểυ Điệp tác hợp mà thành, mắt thấy ŧıểυ Điệp đã đỡ Chiết Hương Nguyệt đi vào trong phòng, hắn tự cởi áo khoác, đi đến bên cạnh bàn cờ, ván cờ giữa hắn và ŧıểυ Điệp đang ở vào thế giằng co.
ŧıểυ Điệp đỡ Chiết Hương Nguyệt đi vào trong phòng, Chiết Hương Nguyệt đảo mặt nhìn qua, thấy trong phòng bố trí vô cùng tao nhã, giường gấm, bàn khắc hoa, bàn trang điểm, một bình cổ bằng sứ lớn, kì thực từ khi Chiết Hương Nguyệt tiến vào trạch viện, đã phát hiện kiến trúc của tòa trạch viện này, còn tinh xảo hơn cả phủ Định quốc công.
- Muội muội lưu lại, ở cùng một chỗ với tỷ tỷ nhé.
ŧıểυ Điệp mỉm cười nói.
Chiết Hương Nguyệt không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu, ngày nàng còn ở Hà Tây, đã biết ŧıểυ Điệp tỷ tỷ ở chung một phòng với Thiên Phong, cho nên Lục Thất cùng phu nhân khác chung phòng, đối với nàng đả kích không lớn.
- Đến đây, để tỷ tỷ ngắm muội cái nào.
ŧıểυ Điệp lại ôn nhu nói, đỡ Chiết Hương Nguyệt ngồi lên giường gấm.
Chiết Hương Nguyệt nghe không hiểu, đã bị đỡ đi về phía giường gấm, bị đỡ đối diện với ŧıểυ Điệp, tiếp đó tay ngọc của ŧıểυ Điệp cởi nội y thêu hoa của nàng, nàng kinh ngạc nhìn ŧıểυ Điệp, nhỏ giọng nói:
- Tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy?
- Nghiệm thân cho muội, nữ nhi gả vào nhà, đều phải nghiệm thân.
ŧıểυ Điệp mỉm cười nói.
Chiết Hương Nguyệt đỏ mặt, ngập ngừng một chút, tự cởi y phục của mình, cởi bỏ nội y và quần dưới, mặc mỗi một chiếc yếm hoa lan khoe ra thân hình tuyệt mỹ, dáng người Chiết Hương Nguyệt cân đối thon thả, yếm mỏng che đi bộ ngực tròn đầy, eo nhỏ mông căng, da thịt trắng ngần.
Không đợi ŧıểυ Điệp nói chuyện, Chiết Hương Nguyệt chủ động ngồi vào giường gấm, di chuyển cơ thể nhẹ nhàng nằm lên giường, khuôn mặt đỏ bừng quay vào bên trong, ŧıểυ Điệp tiến lên nghiêng người, giúp Chiết Hương Nguyệt nghiệm thân, kiểm tra một lúc, mới xoay người ngồi xuống mép giường, nhìn Chiết Hương Nguyệt.
Chiết Hương Nguyệt quay đầu nhìn ŧıểυ Điệp, thẹn thùng kêu lên khe khẽ:
- Tỷ tỷ.
ŧıểυ Điệp nghiêng người, nhỏ giọng nói:
- Hương Nguyệt, nói cho tỷ tỷ biết, muội trước đây từng bị nam nhân chạm vào chưa?
Chiết Hương Nguyệt lập tức biến sắc, đôi mắt đẹp mở to nhìn chằm chằm ŧıểυ Điệp, ŧıểυ Điệp bình tĩnh nhìn lại, một lát sau, Chiết Hương Nguyệt mới hoảng sợ nói:
- Tỷ tỷ, đừng dọa Hương Nguyệt được không?
- Những lời tỷ tỷ nói, muội phải trả lời.
ŧıểυ Điệp nhỏ giọng nói.
- Không có, tỷ tỷ, Hương Nguyệt chỉ ở cùng một chỗ với Thiên Phong, chỉ mới bị Thiên Phong ôm, không có người khác.
Chiết Hương Nguyệt hoảng sợ lắc đầu trả lời.
- Được rồi, tỷ tỷ tin muội, hạ thân của muội, có lẽ là vì động tác cưỡi ngựa kịch liệt, tạo thành thương tổn.
ŧıểυ Điệp mỉm cười nói.
Chiết Hương Nguyệt vẫn sợ hãi lắc đầu, e ngại nói:
- Tỷ tỷ, không phải đâu, tỷ tỷ.
- Không sao đâu, tỷ tỷ biết muội thân thể trong sạch.
- Hương Nguyệt, tỷ tỷ đã hầu hạ Thiên Phong, cho nên muốn muội muội cũng hầu hạ Thiên Phong, tỷ tỷ hi vọng cùng Hương Nguyệt, có thể trở thành tỷ muội chân chính.
- Tỷ tỷ.
Chiết Hương Nguyệt e sợ gọi.
- Không cần sợ, tỷ tỷ sẽ giải thích cho muội.
ŧıểυ Điệp mỉm cười an ủi, nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Mặt Chiết Hương Nguyệt có chút tái nhợt, đôi mắt đẹp hiện rõ sự oan ức và bất lực, vô thức vô tức chạm vào nơi kín đáo của mình, nàng đương nhiên biết tính quan trọng của việc nghiệm thân, nếu nàng gả cho huân quý công tử Chu quốc, kết quả nghiệm thân không được toàn vẹn, tuyệt đối sẽ là một cơn ác mộng, nhưng nàng thực sự không có cùng nam nhân hợp hoan qua.
Chiết Hương Nguyệt đột nhiên kêu lên đau đớn, cánh tay ngọc nhấc lên đẩy thân thể Lục Thất, kết quả không những không đẩy được, thân thể Lục Thất ngược lại còn nghiêng về phía trước ép lên người nàng, từ trên xuống dưới cùng nàng chặt chẽ hợp thành một thể.
- Hương Nguyệt, ta không động nữa, một lúc sẽ ổn.
Lục Thất dịu dàng quan tâm nói, hai tay nâng đầu Chiết Hương Nguyệt, cúi đầu hôn lên môi nàng, Chiết Hương Nguyệt ưm một tiếng, giọt nước mắt to như hạt châu lăn ra từ đôi mắt xinh đẹp, nàng vươn tay, ôm lấy cơ thể trần trụi của Lục Thất.