Vào đêm, Lục Thất đến chỗ ŧıểυ Thanh ở, hỏi thăm tình hình mọi người trong nhà, ŧıểυ Điệp thì cố ý rủ Chiết Hương Nguyệt tránh đi chỗ khác, sự tình Tấn quốc, trước mắt không nên để Chiết Hương Nguyệt biết.
Trong cư phòng, Chiết Hương Nguyệt có chút không được tập trung, nói chính xác hơn là trái tim nàng có chút hụt hẫng, mấy ngày này, đều là nàng ở cạnh Lục Thiên Phong, nhưng bây giờ nữ nhân từ phương Nam đến kia, lại thay thế nàng, ở cùng một chỗ với ái lang.
- Hương Nguyệt, muội biết đấy, đại nhân chàng có rất nhiều nữ nhân.
ŧıểυ Điệp dịu dàng nói.
- Dạ, nô biết, chỉ là trong lòng nô có chút không thoải mái, nhưng không phải ghen tuông.
Chiết Hương Nguyệt nhỏ giọng trả lời, mấy ngày nay, nàng cùng ŧıểυ Điệp đã tình như tỷ muội.
- Chu quốc đã tiến đánh Giang Nam, cho nên đại nhân rất lo lắng cho người thân ở nhà, đương nhiên có nhiều việc phải hỏi.
ŧıểυ Điệp dịu dàng nói.
- Dạ, Chu quân tiến đánh Giang Nam, nô đã biết, không biết Hấp Châu thế nào?
Chiết Hương Nguyệt dịu dàng nói.
- Hấp Châu đã bị Tấn quốc chiếm cứ, ngay cả Trì Châu cũng đã bị Tấn quốc tiến chiếm.
ŧıểυ Điệp nhẹ giọng nói.
- Hả! Vậy người thân của đại nhân, đang ở đâu?
Chiết Hương Nguyệt giật mình nói.
- Không có chuyện gì đâu, người thân của đại nhân, sớm đã rời khỏi Hấp Châu rồi, chỉ có huynh trưởng đại nhân lưu lại Hấp Châu lo việc, bây giờ huynh trưởng của đại nhân đã cùng một số tướng sĩ thân cận, chạy khỏi Hấp Châu, tuy nhiên ẩn nấp ở nơi nào, ta tạm thời không thể nói cho muội biết.
ŧıểυ Điệp dịu dàng nói.
Chiết Hương Nguyệt gật đầu, dịu giọng nói:
- Không sao thì tốt rồi.
ŧıểυ Điệp cười, dịu dàng nói:
- Chiến sự Hấp Châu, là kết quả tất nhiên phát sinh, căn bản không thể an ninh lâu dài.
Chiết Hương Nguyệt gật đầu, ŧıểυ Điệp lại nói:
- ŧıểυ Thanh đến đây, sau này muội phải gần gũi một chút, ŧıểυ Thanh ở trong lòng đại nhân là rất quan trọng, muội có thể đắc tội nữ nhân khác, cũng không nên có thái độ thù địch với ŧıểυ Thanh, sẽ khiến đại nhân có phản cảm.
Chiết Hương Nguyệt ngẩn ra, dịu giọng nói:
- Đại nhân là thích ŧıểυ Thanh nhất?
- Thích thì chắc chắn rồi, nhưng nhiều hơn vẫn là tình thân, ŧıểυ Thanh từng liều chết cứu tính mạng đại nhân, hơn nữa ŧıểυ Thanh tâm địa lương thiện, không thích tranh giành với người khác, cho nên nếu có thái độ thù địch với ŧıểυ Thanh, hậu quả khẳng định không tốt.
ŧıểυ Điệp dịu dàng nói.
Chiết Hương Nguyệt gật đầu, dịu dàng nói:
- Dung mạo ŧıểυ Thanh tú lệ, là xuất thân từ đại gia Giang Nam.
- Không phải, ŧıểυ Thanh xuất thân vô cùng nghèo khổ, từng là nô tì của nhà giàu…
Hai nàng ở trong phòng kể cho nhau nghe chuyện gia đình.
Mười hai ngày sau khi ŧıểυ Thanh tìm đến Thạch Châu, Lục Thất đột nhiên phát binh Mạnh Môn quan, một vạn quân lực vượt qua Hoàng Hà tiến công Tuy Châu, đánh bại năm ngàn Hạ quân đóng tại bờ Tây Tuy Châu, tiện đà xua quân đi cướp đoạt lương thảo đang trên đường vận chuyển đến Tuy Châu, sau đó đem hơn năm ngàn tù binh và lương thảo có thể cung cấp cho mười vạn quân lực sử dụng nửa tháng, chuyển về Thạch Châu.
Lần này Lục Thất ra tay quá đường đột, con đường vận chuyển lương thực của Hạ quân được đặt ở nơi hết sức an toàn, lại có phòng ngự Tuy Châu làm giảm xóc, vậy mà vẫn bị đột phá bị cướp đi lương thảo, thống soái Hạ quân bao vây Ngân Châu nổi trận lôi đình, phái hai vạn binh đến Tuy Châu, nhưng vẫn phí công, đành phải lưu quân một vạn trấn thủ Tuy Châu.
Lục Thất xuất kích, đương nhiên là có trinh sát thăm dò quân tình mới dám hành động, bây giờ giả tượng cát cứ Hấp Châu đã không còn, hắn biết nếu Tấn quốc công mãi không chịu xuất binh Thạch Châu, vậy thì Chu hoàng đế có thể sẽ điều động hắn, cũng chính là nói, sẽ phái người đến tiếp quản mọi thứ của Thạch Châu, cho nên Lục Thất tranh thủ cơ hội lập chiến công mới.
Thạch Châu chủ động xuất kích, ngoài mặt là đang kiếm chế Hạ quốc, trên thực tế một là để giải vây cho Ngân Châu, hai là để suy yếu Hạ quốc, ba là một lần nữa nâng cao uy vọng của mình ở Chu quốc, Chu quốc là một quốc gia tôn sùng chiến công, luôn luôn hậu đãi tướng sĩ có công, nếu Chu hoàng đế điều hắn rời khỏi Thạch Châu, dựa vào chiến công này, Chu hoàng đế cũng không thể không dùng hắn, cho dù bị bỏ lại không dùng, chiến công uy vọng đối với Lục Thất mà nói, cũng rất quan trọng.
Lục Thất đột kích cướp lương thành công, đả kích rất lớn Hạ quân đang bao vây Ngân Châu, đối với lần xuất binh đoạt lại Ngân Châu này, nội bộ Hạ quốc bất đồng rất lớn, phe không tán thành đoạt lại Ngân Châu cho rằng, Ngân Châu không quan trọng bằng khu vực Hà Hoài, thay vì hao quân đi tấn công, chi bằng sáng suốt tăng cường thống trị nơi Hà Hoài, thậm chí là tấn công mấy châu Ba Thục.
Nhưng một số trọng thần Hạ quốc quan niệm bảo thủ, lại cho rằng Ngân Châu là cội nguồn của Hạ quốc, ý nghĩa chiến lược trọng đại, không thể để rơi vào tay Chiết thị, cuối cùng người đứng đầu Hạ quốc quyết định xuất binh đoạt lại Ngân Châu, nhưng trên binh lực, chỉ có thể xuất binh mười vạn, hơn nữa cơ bản là bộ binh, chủ yếu là để công thành.
Sau khi bị Lục Thất cướp đoạt nửa tháng lương thảo. Hạ quân bao vây thành Ngân Châu đột nhiên rút quân, hơn nữa lại còn từ bỏ Tuy Châu, Chiết Duy Trung sai người đến gặp Lục Thất, hỏi xem có nên tiến chiếm Tuy Châu hay không, nhưng câu trả lời của Lục Thất là không, hắn nói với Chiết Duy Trung, Tuy Châu không dễ phòng thủ, Hạ quân rất khả năng sẽ làm một cú hồi mã thương, bảo hắn cho người chiếm cứ trước, Lục Thất chỉ xuất hai ngàn quân tiến chiếm Hấp Châu.
Sau khi chiếm chứ Tuy Châu, Lục Thất dâng tấu lên triều đình Chu quốc, nói rõ không biết Hạ quân vì sao lại từ bỏ Tuy Châu, bởi vì lo lắng Hạ quân đang dùng kế dụ địch, không dám cho đại quân vượt Hoàng Hà đến Tuy Châu trấn thủ, nếu triều đình có lòng giữ Tuy Châu, thì phải điều thêm quân đến phòng ngự Tuy Châu.
Sau khi tấu chương được dâng lên, Lục Thất cũng nhận được báo cáo tình hình chiến sự Chu quốc tiến quân Ba Thục, Chu quân giành được thẳng lợi ở Hán Trung, thừa thắng tiến chiếm Lợi Châu, Lợi Châu nằm ở bờ đông Giang Đông Gia Lăng, bao quanh là núi, địa hình hiểm trở, là cửa ngõ nhập Thục trọng yếu, nhưng lại bị Chu quân công phá, bây giờ Hán quân lùi về trấn thủ Kiếm Các, còn Chu quân thì chia quân hai đường, trung lộ quân binh tấn công Kiếm Các, còn Đông lộ quân binh thì chạy về tập kích bất ngờ Quỳ Châu.
Quỳ Châu là trọng địa quân sự trấn giữ Kinh châu tiến quân Ba Thục, Chu quân chia quân đi đoạt Quỳ Châu, rõ ràng là muốn phong tỏa một cửa ngõ Tấn quân tiến vào Ba Thục, Lục Thất thân ở Thạch Châu, nhận được tình hình chiến sự Ba Thục, chỉ có thể dùng thái độ bình thản quan sát, hắn cũng biết, nếu Tấn quốc tiến quân Ba Thục, hắn chưa chắc sẽ tài trí hơn đối phương.
Sáu ngày sau, tám trăm dặm từ Khai Phong Phủ khẩn cấp gửi đến Thạch Châu, là thánh chỉ của hoàng đế và quân lệnh từ xu mật viện, thánh chỉ khen ngợi công lao Lục Thất, mệnh lệnh Lục Thất suất lĩnh hai vạn quân lực Thạch Châu tiến về Nguyên Châu, cùng Thông Viễn quân tiết độ sứ Vương Ngạn Thăng trấn thủ Nguyên Châu hợp binh, Thạch Châu để thạch quân tiết độ phó sứ Vân Cẩm Đông đại diện trấn thủ.
Lục Thất xem xét, Chu hoàng đế quả nhiên sẽ điều động hắn, hơn nữa dựa theo kế hoạch cũ cử hắn đến Thông Viễn quân hợp binh, hắn đành phải kết thúc tháng ngày tọa trấn, bắt đầu điều quân xuất chinh, vì muốn quân lực Thạch Châu không bị cướp mất, Ngân Châu bên kia có thể bảo vệ được, Lục Thất chỉ lưu lại năm ngàn quân lực ở Thạch Châu.
Hai vạn quân lực còn lại đều gửi đến Ngân Châu, trực tiếp để Chiết Hương Nguyệt làm thống soái, Lục Thất thà tăng hai vạn quân này cho Chiết thị, chứ không muốn dâng cho triều đình Chu quốc, về phần triều đình Chu quốc khẳng định sẽ tức giận, lý do ứng phó của hắn chính là, đều là hạng người hàng tốt, sợ phát sinh phản loạn, mặt khác quân lực Thạch Châu biên chế hai vạn, hai vạn quân đi đến Ngân Châu, chỉ có thể tính là bình dân.
Năm ngày sau, Lục Thất suất lĩnh hai vạn quân lực rời khỏi Thạch Châu, trên đường đóng quân một ngày ở Diên Châu, gặp gỡ các thứ sử và huyện quan quen biết, ngày thứ hai rời khỏi Diên Châu, lần xuất chinh này Thạch Trung Phi, ŧıểυ Điệp và ŧıểυ Thanh, Lý Bảo và Lỗ Hải đều theo quân, hai vị dũng tướng trở thành giáo úy trong quân Lục Thất.
Trên đường, cùng trinh sát từ Nguyên Châu trở về hội hợp, trinh sát nói, Thông Viễn quân Tiết độ sứ Vương Ngạn Thăng là một vị dũng tướng ngoài bốn mươi tuổi, quản lý công tác phòng ngự quân sự của Nguyên Châu, Vị Châu, Khánh Châu, hạt quân ba vạn, nghe nói người này dũng mãnh tàn bạo, nổi tiếng hung hãn ở vùng biên cương.
Lục Thất nghe xong than thầm một tiếng, thầm nghĩ chuyến này đi e rằng sẽ có xung đột, người tàn bạo, đa số đều là không nói lý, hơn nữa cực kì chuyên quyền, hắn đến Nguyên Châu, chẳng khác gì bước vào địa bàn của Vương Ngạn Thăng, Vương Ngạn Thăng kia có thể sẽ chơi trò phủ đầu nào đó.
Chỉ mong triều đình Chu quốc không có ban quyền tiết chế cho Vương Ngạn Thăng, nếu không Lục Thất đến Nguyên Châu rồi sẽ rơi vào thế bị động, có điều cho dù Vương Ngạn Thăng có quyền tiết chế, hắn cũng sẽ không cho phép đối phương tùy ý sắp đặt, nếu đã không thể an tường, vậy thì hắn cũng không ngại quá tay.
Hai vạn quân di chuyển không nhanh, Lục Thất viết thư cho binh bộ, hỏi chuyện quân nhu và quân lương, nếu đã xuất chinh đến Nguyên Châu, triều đình Chu quốc cũng phải đưa ra một kiến giải mới đúng, tố tụng miệng, nên đánh cũng không thể hàm hồ.
Thời điểm Lục Thất suất quân tiến vào Khánh Châu, đột nhiên có người tìm đến chỗ hắn, tự xưng Lục Thiên Minh, Lục Thất giật mình mời vào, nhìn thấy một thanh niên mày rậm mắt hổ, khuôn mặt cương nghị, trên người mặc quân giáp giáo úy, một thân phong trần.
Người đến vừa nhìn thấy Lục Thất, lập tức cảnh giác quét mắt một lượt, rồi mới nhìn Lục Thiên Phong, nói: