Sáng sớm ngày thứ hai, Lục Thất dặn dò Vân Cẩm Đông, sau đó dẫn theo ba trăm nỏ quân cùng hai trăm đao thuẫn vệ rời khỏi Thạch Châu, bởi vì băng tuyết đã tan, cho nên đến Ngân Châu có thể cưỡi ngựa.
Trên đường, Lục Thất phát hiện kĩ thuật cưỡi ngựa của Chiết Hương Nguyệt rất tốt. Chiết Hương Nguyệt hôm qua đã nói với hắn, nàng trước đây từng đến thảo nguyên Thắng Châu, nhưng chỉ có mùa hạ mới đến Thắng Châu, vừa nhắc đến thảo nguyên, Chiết Hương Nguyệt lập tức lộ ra vài phần thần thái dã tính, rõ ràng rất quyến luyến thảo nguyên.
Mặc dù chỉ mới quen biết Chiết Hương Nguyệt, Lục Thất cũng mơ hồ hiểu được tâm tình của Chiết Hương Nguyệt, đây là một nữ nhân thảo nguyên không cam tâm tình nguyện trở thành kim tước trong lồng, nàng thà sống trên thảo nguyên hoang vắng, cũng không nguyện trở thành phu nhân quan lại ăn ngon mặc đẹp.
Một chuyến đi thuận lợi, gần trưa cả đoàn đến Thành Ngân Châu, do trước đó đã cử người đến Ngân Châu Thành cấp báo, cho nên Chiết Duy Trung đã có mặt ngoài thành nghênh đón Lục Thất, vừa gặp mặt, Chiết Hương Nguyệt liền gọi một tiếng tứ ca, nhưng Chiết Duy Trung lại không hề tỏ ra vui mừng, chỉ bình tĩnh gật gật đầu.
Lục Thất thấy vậy, mỉm cười nói:
- Chiết đại ca không thích Hương Nguyệt đến sao?
Chiết Duy Trung cười khổ, nói:
- Ta đương nhiên là thích, chỉ là Hương Nguyệt nên ở Khai Phong Phủ, đợi lát nữa gặp phụ mẫu, gia phụ khẳng định sẽ giận.
- Nếu bá phụ giận, ta cũng không dám gặp nữa.
Lục Thất mỉm cười nói.
Chiết Duy Trung ngẩn ra, lập tức khoát tay nói:
- Không liên quan gì đến huynh đệ, gia phụ chỉ mong huynh đệ có thể đến Ngân Châu.
- Nhưng, ta là đến cầu thân, ta muốn Hương Nguyệt trở thành nữ nhân của ta.
Lục Thất nghiêm nghị nói.
Chiết Duy Trung lập tức giật mình nhìn Lục Thất, sau đó lại liếc sang muội muội, rồi mới nhìn Lục Thất, ngưng trọng nói:
- Huynh đệ, ngươi nói thật chứ?
- Đương nhiên là thật, chỉ có điều ta là phò mã Đại Chu, chỉ có thể thiệt thòi Hương Nguyệt.
Lục Thất thành khẩn nói.
Chiết Duy Trung nhìn Lục Thất, đột nhiên giơ tay đánh lên hõm vai Lục Thất một cái, nói:
- Huynh đệ, tốt, ha ha, tốt.
Lục Thất bị làm cho có chút kinh ngạc, sau đó cười khổ nói:
- Ta còn tưởng đại ca tức giận.
- Ta giận cái gì, cũng chỉ có loại dũng sĩ như huynh đệ, mới có thể xứng với Hương Nguyệt, ta trước đây cũng có lòng gả Hương Nguyệt cho ngươi, nhưng ngươi đã là phò mã Đại Chu, ta sợ gây họa cho ngươi.
Chiết Duy Trung vui vẻ nói.
Lục Thất ồ lên khe khẽ, trên thực tế, hắn nghi ngờ việc Chiết Hương Nguyệt chủ động thích mình liệu có phải do Chiết thị chỉ đa͙σ hay không, bây giờ có thể tin rằng không liên quan gì đến Chiết thị, một là có chút hiểu Chiết Hương Nguyệt, hai là phản ứng của Chiết Duy Trung không giống giả bộ.
- Đại ca, bá phụ sẽ đồng ý chứ?
Lục Thất nhã nhặn hỏi.
- Yên tâm đi, ta đồng ý, gia phụ ta cũng sẽ đồng ý, một tiếng tứ ca, ngươi bây giờ có thể gọi được rồi.
Chiết Duy Trung tự tin cười nói.
Lục Thất hành lễ, cung kính nói:
- Tứ ca.
- Tốt, ta dẫn ngươi đi gặp gia phụ.
Chiết Duy Trung cười nói, giơ tay kéo Lục Thất cùng đi.
Vào thành đến quân phủ, Lục Thất cùng phu thê Thạch Trung Phi chờ trong tiền đường, Chiết Duy Trung và Chiết Hương Nguyệt đi gặp phụ thân trước, một lúc sau, Chiết Hương Nguyệt quay về, ngượng ngùng gọi ba người Lục Thất đi gặp phụ thân, không nói cũng biết, phụ thân Chiết Hương Nguyệt đã tiếp nhận cầu thân của Lục Thất.
Từ tiền đường đi đến sảnh bên, Lục Thất nhìn thấy một vị nam nhân da bào tuổi ngoài bốn mươi, diện mạo rõ ràng phong sương đang ngồi trên vị trí chủ tọa, ngoài ra trong sảnh còn có năm người đàn ông mặc áo giáp.
- Lục Thiên Phong bái kiến bá phụ.
Lục Thất đi vào trong sảnh cung kính bái kiến.
- Cháu gái Dương Huệ Nhi bái kiến ngũ bá.
Thập tứ ŧıểυ thư nữ lễ bái kiến, Thạch Trung Phi sánh vai tề bái.
- Được rồi, các ngươi ngồi xuống trước đây, để ta cùng Thiên Phong nói chuyện.
Phụ thân Chiết Duy Trung ôn hòa nói, Thập tứ ŧıểυ thư và Thạch Trung Phi đi sang một bên.
- Thiên Phong, ngươi là đến cầu thân, muốn lấy Hương Nguyệt?
Phụ thân Chiết Duy Trung hỏi.
- Vâng, Thiên Phong yêu mến Hương Nguyệt.
Lục Thất thành khẩn trả lời.
- Tốt, Hương Nguyệt vốn dĩ chịu tộc mệnh, mới đến Khai Phong Phủ thông gia, nếu ngươi đã thích, ta nguyện cùng ngươi kết thân.
Phụ thân Chiết Duy Trung trả lời nói.
Lục Thất nghe xong, quỳ một chân trên mặt đất, cung kính nói:
- Lục Thiên Phong bái kiến nhạc phụ đại nhân.
- Tốt, từ nay về sau, ngươi chính là thân nhân Chiết thị, đứng lên đi.
Phụ thân Chiết Duy Trung vui vẻ nói.
Lục Thất đứng xong lại bái, sau đó mới thẳng lưng, lại thấy phụ thân Chiết Duy Trung đứng dậy, khoát tay nói:
- Đến đây, chúng ta uống rượu nói chuyện.
Cả đám đi đến một nơi rộng rãi uống rượu, có điều Lục Thất và cha con Chiết Duy Trung ngồi riêng một gian, Thạch Trung Phi và tướng sĩ Chiết thị đi uống rượu, Thập tứ ŧıểυ thư và Chiết Hương Nguyệt cũng đến chỗ Thạch Trung Phi.
Ba người ngồi xuống uống trước một chén, sau khi đặt xuống, Lục Thất đứng dậy rót rượu cho cha con Chiết Duy Trung. Phụ thân Chiết Duy Trung mỉm cười nói:
- Đây đáng lý là việc của Hương Nguyệt, nhưng chúng ta có chuyện cần bàn, không tiện để cho nó biết.
Lục Thất mỉm cười rót rượu, sau khi ngồi xuống, nói;
- Thiên Phong đến Ngân Châu, cũng là có lời muốn nói với nhạc phụ và tứ ca.
Cha con Chiết Duy Trung gật đầu, Chiết Duy Trung nói:
- Mắt thấy đã gần xuân, Hạ quốc có lẽ sắp đại quân đột kích Ngân Châu, chúng ta cần Thiên Phong đệ giúp đỡ, nói thực, Ngân Châu này có một nửa là của đệ.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Đã là người một nhà, thì không cần nói một nửa, chúng ta nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau.
Chiết Duy Trung gật đầu, nói:
- Thiên Phong, nếu Hạ quốc đột kích, đệ ứng phó thế nào?
- Đệ cảm thấy, nếu người đứng đầu Hạ quốc sáng suốt, có lẽ sẽ không đột kích Ngân Châu vào đầu mùa xuân.
Lục Thất trả lời.
- Ồ, vì sao?
Chiết Duy Trung hỏi.
- Đệ cho thám báo thăm dò động thái Chu quốc, bây giờ Chu quốc đang điều quân đồn trú Trường An, có lẽ là muốn tấn công Ba Thục, mà Ba Thục Hán quốc và Hạ quốc liên minh, cho nên Hạ quốc rất có khả năng sẽ giúp đỡ Hán quốc.
Lục Thất nói.
- Thiên Phong, Hạ quốc cho dù cùng Hán quốc liên minh, cũng rất khó giúp đỡ Hán quốc, cũng có thể nói, Hán quốc cũng không dám dẫn sói vào nhà.
Phụ thân Chiết Duy Trung nói.
- Nhạc phụ, bình thường mà nói, Hạ quốc nên giúp đỡ Hán quốc, bởi vì đại quân Chu quốc một khi chiếm cứ Ba Thục, là có thể tiếp tục tiến chiếm khu vực Hà Hoàng, mặc dù có câu môi hở răng lạnh, mặc dù nghe nói người đứng đầu Hạ quốc rất bạo ngược, có lẽ sẽ không để ý đến sự an nguy của Hà Hoàng, nhất định sẽ báo mối thù Ngân Châu.
Lục Thất phân tích nói.
Cha con Chiết Duy Trung gật đầu, Chiết Duy Trung nói:
- Khả năng người đứng đầu Hạ quốc đến Ngân Châu là rất lớn, mất đi Ngân Châu, không những khiến Hạ quốc lòng người suy sụp, hơn nữa cũng khiến Chiết thị tạo thành uy hiếp lớn hơn đối với Hạ quốc.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Nếu chỉ là Hạ quốc đến đánh Ngân Châu, với binh lực hiện tại của chúng ta, có lẽ có thể ngăn cản, đệ bây giờ lo lắng, một khi Chu quốc tiến quân Ba Thục, Tấn quốc công của phủ Thái Nguyên có lẽ cũng sẽ hành sự, tám phần là sẽ tấn công Thạch Châu.
Cha con Chiết Duy Trung im lặng nhìn nhau một cái, Chiết Duy Trung nói:
- Huynh đệ, nếu chúng ta bị Hạ quốc và phủ Thái Nguyên tấn công, vậy thì phải ứng phó thế nào?
- Đệ biết tứ ca không muốn mất đi Ngân Châu, cho nên có thể để nhạc phụ đóng quân, còn đệ và tứ ca suất quân chinh chiến vòng ngoài.
Lục Thất trả lời.
- Thạch Châu của đệ không thủ sao?
Chiết Duy Trung nói.
- Nếu Tấn quốc công đánh đến, Thạch Châu sẽ không thủ được, cho nên một khi cùng Tấn quốc công phát sinh chiến sự, đệ sẽ tận lực cho người ở Thạch Châu rời đến thành Ngân Châu tị nạn, có thể nạp được hai mươi vạn người, cho nên tính từ bây giờ, đệ sẽ đem lương thực của Thạch Châu chuyển đến thành Ngân Châu, cho hai mươi vạn người có thể ăn đủ nửa năm, nửa năm thời gian, đủ để khiến cho kẻ thù suy sụp.
Lục Thất bình thản nói.
Cha con Chiết Duy Trung đều gật đầu, họ đương nhiên hiểu, chiến tranh là tiêu hao tài lực và lương thực nhất, Hạ quốc hay Tấn quốc công tấn công Ngân Châu Thành lâu ngày, hao tổn chiến tranh sẽ trở thành gánh nặng cực lớn, một lượng lớn quân lực nếu như bị kìm hãm ở Ngân Châu, căn bản không thể lấy chiến tranh nuôi chiến tranh.
Hơn nữa nếu Tấn quốc công tạo phản, Chu quốc có thể ngồi im quan sát sao? Thời gian ngắn có thể để mặc quân đội Tấn quốc công tiến vào Thạch Châu, chỉ cần qua dăm bữa nửa tháng, Chu quốc chắc chắn sẽ phải phát binh tấn công phủ Thái Nguyên.
- Nào, Thiên Phong.
Phụ thân Chiết Duy Trung vui vẻ nâng chén rượu.
Lục Thất nâng chén hưởng ứng uống hết, đặt chén xuống, ba người tự động rót đầy chén của mình, Lục Thất nói:
- Nhạc phụ, nếu Hạ quốc không có tấn công Ba Thục, còn Chu quốc thì lại tiến quân Ba Thục, thì nhạc phụ sẽ làm thế nào?
- Ý của ngươi là, chúng ta cũng xuất binh tấn công Hạ quốc?
Phụ thân Chiết Duy Trung hỏi ngược lại.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Khởi chiến chính là cơ hội, có hình thế chiến tranh, tấn công chính là phòng ngự tốt nhất, chỉ có chiếm cứ càng nhiều lãnh thổ, mới có thể có được thế lực lớn hơn.
Cha con Chiết Duy Trung gật đầu tán thành, nhưng phụ thân Chiết Duy Trung lại nói:
- Chúng ta cũng muốn giành được lãnh thổ, nhưng nói thực, cũng không muốn giúp Chu quốc kìm hãm Hạ quốc, nếu Chu quốc tiến đoạt Ba Thục, vậy chúng ta cho dù chiếm cứ cả Hạ quốc, cuối cùng cũng vẫn bị Chu quốc chinh phạt, vùng đất mới đoạt, rất khó giữ được.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Nhạc phụ nói có lý, chúng ta bảo vệ Ngân Châu trước, sau đó căn cứ chiến cục mà biến hóa.
- Đúng, nào.
Phụ thân Chiết Duy Trung vui vẻ đáp ứng, nâng cao chén rượu.