- Không phải, ta đến đây chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi, không phải đến làm nguyệt lão đâu.
- Ồ, chẳng phải trước đó Dương tiểu thư đã thừa nhận là có cái tâm đó hay sao?
Tiểu Điệp mỉm cười nói.
- Ta... ta là tới hỏi ngươi thôi, chính ngươi đề cập đến chuyện kia mà, ôi chao, ngươi hãy trả lời câu hỏi của ta đi.
Thập Tứ tiểu thư hiểu ra, vội la lên.
Tiểu Điệp mỉm cười gật đầu, nói:
- Vấn đề mà Dương tiểu thư hỏi, liên quan đến đại nhân, nếu như không có tâm làm nguyệt lão, thì ta không thể nói bừa.
- Chỉ là hỏi Lục đại nhân có bao nhiêu thê thiếp thôi, có cái gì kiêng kị chứ.
Thập Tứ tiểu thư không vui nói.
Tiểu Điệp mỉm cười nói:
- Dương tiểu thư đã đến đây hỏi, ta đây liền nói rõ, đại nhân là Phò mã Đại Chu, ở Giang Nam có ba vị thê thất và hơn hai mươi thị thiếp.
- Nghe nói Thái hậu ban cho Lục đại nhân Cáo mệnh phu nhân, không biết Lục đại nhân trao cho vị thê thất nào, là Quận chúa Đường quốc ư?
Tiểu Điệp ngẩn ra, lạnh nhạt nói:
- Việc Thái hậu ban thưởng Cáo mệnh, đại nhân không có nhắc qua là trao cho ai cả, thế nào? Chẳng lẽ người mà Dương tiểu thư làm mai mối cũng muốn Cáo mệnh phu nhân kia ư?
- Không phải, ta đến chỉ là muốn biết một chút, là vị phu nhân nào nhận được thôi.
Thập Tứ tiểu thư lắc đầu nói.
- Tiểu thư không cần lo lắng, ba vị thê thất của đại nhân đều là người thông tình đạt lý.
Tiểu Điệp nói.
Thập Tứ tiểu thư ồ một tiếng, đứng lên nói:
- Muội muội cũng đến, chúng ra cùng đi hậu trạch trò chuyện.
Thập Tứ tiểu thư gật đầu, sảnh bên của châu nha là nơi xử lý quan sự, ba người cùng một chỗ thân mật nói chuyện bị người ta thấy sẽ không tốt, ba nàng cùng nhau đi đến hậu trạch.
Gần trưa, Lục Thất và Thạch Trung Phi về tới châu nha, đi qua đại đường tiến vào sảnh bên lại không thấy Tiểu Điệp đâu, Lục Thất bảo Thạch Trung Phi đi nghỉ ngơi, hắn đi đến sau án xử lý chính vụ.
Một lát sau, Lục Thất lấy ra tình báo ở tận dưới cùng chồng công văn ra xem, vẻ mặt có chút nghiêm trọng. Khoảng thời gian này, hắn an bài một số người đi Lạc Dương và Trường An, cùng với Tương Châu nghe ngóng xem chừng, phát hiện Chu quốc đang lần lượt điều động quân đội về phương hướng Trường An.
Điều quân đến Trường An, chỉ có thể là có ý đồ tiến chiếm Ba Thục, khoảng cách từ Trường An đến Hán Trung cửa ngõ Ba Thục không xa. Chu quốc mưu tính tiến chiếm Ba Thục khiến cho Lục Thất có hơi thất vọng, hắn vốn tưởng rằng tới mùa xuân, Chu quốc sẽ tiến công Đường quốc.
Tuy nhiên binh gia coi trọng đạo hư thật, có lẽ Chu hoàng đế ở mặt ngoài giả như muốn tiến quân Ba Thục, nhưng trên thật tế sẽ bất ngờ cho đại quân xuôi nam đột kích Đường quốc. Nói cách khác, Chu hoàng đế có khả năng sẽ dùng trọng binh lưu lại ở Khai Phong phủ bất ngờ xuất phát xuôi nam, đồng thời điều trọng binh ở Trường An trở về Khai Phong phủ thủ hộ.
Lục Thất có chút bận tâm Tấn quốc đã chuẩn bị ổn thỏa hay chưa, hắn vì tránh để Chu quốc bắt được cái đuôi, vẫn kiềm chế không liên hệ với bên Kinh Châu. Thông qua hồi báo của thám báo khu vực Tương Châu, quân lực Tấn quốc ở bên kia Hán Thủy không có biến hóa dị thường gì. Thám báo ở Tương Châu cũng không biết Lục đại nhân chính là Tấn Vương, Lục Thất giải thích với bọn họ rằng, chú ý biến đổi của các nơi có thể nắm bắt được nhiều cơ hội buôn bán.
Lục Thất suy nghĩ, nếu Chu quốc tiến quân Ba Thục, vậy hắn ở Tây Bắc cần phải hành sự như thế nào. Hắn cũng nghĩ tới, Hạ quốc sau khi đại bại, liệu có khởi binh báo thù lần thứ hai tiến đánh Ngân Châu và Thạch Châu hay không, nếu Hạ quân trở lại, Lục Thất đoán chừng phải đến mười lăm vạn quân lực. Cho nên Lục Thất mới có nhu cầu cấp bách chế tạo mũi tên, một mặt là trợ giúp Ngân Châu thủ thành, một mặt là bào vệ Thạch Châu.
Đang nghĩ ngợi sách lược ngày sau, Tiểu Điệp từ cửa sau tiến vào sảnh bên, bước tới bên trái Lục Thất, dịu dàng nói: