Xử lý hậu chiến rất là phức tạp. Khi không còn sự cản trở của Trưởng sử Thạch Châu và Đô úy nữa, Lục Thất có thể độc đoán chuyên hành. Vân Cẩm Đông đột kích Tuy Châu 5 ngày, đã di dời được hơn bốn mươi nghìn nhân khẩu tới Thạch Châu. Lục Thất lấy quyền của Thứ sử, đưa rất nhiều cái gọi là đất vô chủ của các huyện đó đi thủ tiêu, chỉ cần là người không ở Thạch Châu, ruộng đất trong ghi chép của quan phủ, thậm chí là nhà vườn đều ban cho di dân từ Tuy Châu tới.
Đối với chiến sỹ tham chiến, trước tiên ban tiền thưởng công, đồng thời Lục Thất cũng tập hợp các tăng nhân ở châu lân cận rời, không cần áp giải tới mà Bạch Mã tự đã có 7 vị tăng nhân đang trên đường tới. Đó là mời tới trước cuộc chiến mà tới.
Năm ngày sau, Vân Cẩm Đông dẫn thuộc hạ hoảng sợ trốn về Thạch Châu. Sau khi Hạ quốc biết tin biến ở Tuy Châu, phát mười ngàn binh tới Tuy Châu. Vân Cẩm Đông thấy thế không tốt liền tháo lui, nhưng mới qua Hoàng Hà lại bị Lục Thất điều đi đánh Mạnh Môn Quan.
Hơn sáu nghìn quân đội áp sát lấy thành quân sự bên bờ Hoàng Hà, Lục Thất cho người kêu gọi đầu hàng, nói Binh bộ Thị Lang Lục tướng quân phụng lệnh triều đình tiếp quản trấn quân Mạnh Môn Quan. Nếu trấn quân Mạnh Môn Quan kháng lệnh không về, sẽ luận tội tạo phản.
Hai trấn tướng trong thành yêu cầu Lục Thất lấy công văn của triều đình ra. Lục Thất vì thế đưa lên cái gọi là công văn, thực tế là Lục Thất ngụy tạp. Hắn nghĩ là hai tướng trấn tám phần sẽ không phân biệt được thật giả đại ấn Xu Mật Viện. Lục Thất là muốn tiếp nhận trấn quân, không đáng tổn thất.
Quả nhiên, hai trấn tướng trong thành đọc công văn. Trên công văn có đại ấn của Xu Mật Viện và Binh bộ Thị lang, họ đã không phân biệt được thật giả, chủ yếu là họ luôn lệ thuộc Tấn Quốc Công, chưa từng nhìn qua đại ấn Xu Mật Viện của triều đình Chu quốc.
Họ thật ra là có lòng phản kháng, nhưng vừa thấy hơn sáu nghìn binh tướng vây thành, lại không dám phản kháng. Nên nhớ, thuộc hạ trấn quân trong thành, dưới sự uy hiếp của chiến vong, không cần nguyện úy theo họ “tạo phản”, chỉ cần tiêu cực không ra sức, căn bản không thể giữ được thành.
Nhưng sau khi hai trấn tướng bàn bạc, còn nói chỉ có thể nghe theo quân lệnh của Tấn Quốc Công, Lục Thất liền dặn dò kêu gọi tướng sỹ.
Tướng sỹ đó bước lên trước hô lớn:
- Các tướng sỹ Chu quốc trong thành nghe đây, Phò mã Đại Chu, Binh bộ Thị lang đại nhân có lệnh, sau nửa giờ công kích, tướng sỹ không muốn phản bội Đại Chu quốc, chỉ cần sau khi công thành kịp thời bỏ vũ khí hoặc né tránh, không xem là phản quốc, là quan tướng thì vẫn là quan tướng.
Tướng sỹ liên tục hô 10 lần trở về đội ngũ, tiếp theo hơn sáu nghìn tướng sỹ bắt đầu bắt thang, làm như sắp tấn công. Mấy trăm tướng sỹ trong thành đều nhìn về phía hai trấn tướng. Hai trấn tướng nhìn nhau không nói, đều không tin có thể giữ được. Quan trọng chính là họ vẫn là tướng sỹ Đại Chu. Nếu quả thực chống lại triều đình, sẽ khiến cho tướng sỹ thuộc hạ không muốn liều mạng.
Hai trấn tướng thỏa hiệp với nhau, đồng ý nghe theo công văn triều đình quy thuận Binh bộ Thị lang. Sau khi Lục Thất tiếp nhận hai ngàn trấn quân, lập tức tiến hành thanh lọc. Tất cả quan tướng đều được dẫn đi, đổi thành tướng sỹ quân Ly Thạch lĩnh quân. Hai ngàn trấn quân Mạnh Môn Quan biến thành bốn doanh quân Ly Thạch.
Hợp nhất trấn quân Mạnh Môn Quan, Lục Thất lại bắt đầu hợp nhất tù binh, nguyện quy hàng. Lục Thất phát đi Linh Tuyền tự của Quốc tự và Định Hồ tự, mời 7 vi tặng nhân của Bạch Mã tự tới, trước phật cạo đầu cho tù binh. Quân Hạ thì trọc đầu, cũng chính là còn có tóc. Lục Thất liền cho họ cạo hết đi, để các tù binh sẽ nhận lễ rửa tội của việc Phật Thạch Châu.
Sau khi cạo đầu tù binh quy hàng, sẽ để lại ở Linh Tuyền tự của huyện Định Hồ và An Quốc tự của huyện Ly Thạch, trở thành công binh tu sửa và xây dựng thêm hai tòa chùa miếu. Đặc biệt là Linh Tuyền tự, vào đời Đường đã từng hưng thinh, là chùa Phật Hoàng đế ban xây dựng. Trong hoàn cảnh bị phá nát, Lục Thất chuẩn bị xây dựng thêm gấp năm lần bốn phía.
Sau khi cạo trọc đầu tù binh, Lục Thất cử hành siêu độ pháp sự long trọng. Hơn một trăm tăng nhân được mời tới, ở cổng ngoài phía nam huyện Ly Thạch, mặc áo Phật y trang nghiêm. Dưới sự tham gia của mấy chục nghìn người, là siêu độ chiến sỹ tử vong. Thời khắc đó, vạn chúng im lặng, đều thành tâm chắp tay cúi đầu, chính là Lục Thất cũng muốn khắc áo bào thường, một tấm áo bào dạng giáo đồ Phật thành tín.
**********
Khai Phong phủ, từ khi Lục Thất dẫn quân rời khỏi không lấu, Chu Hoàng đế liền nhận được tấu chương buộc tội. Trước tiên là Xu Mật Viện chỉ trích Lục Thất tự tiện điều binh đi Trừ Châu. Chu Hoàng đế gác lại chưa tính tới, tiếp theo Lại bộ lại chỉ trích Lục Thất bỏ quên nhiệm vụ, lại chậm chạp không tới Thạch Châu, Chu Hoàng đế lại gác lại.
Tiếp theo Quân Khí Giám Lạc Dương gửi tên nó của Lục Thất chế định tới lại khiến cho Tướng Tác Giám kinh ngạc, bẩm báo lên Chu Hoàng đế. Tiết độ sứ Lục Thất Thạch quân không ngờ đang sử dụng vụ khí mà không báo, cho Chu Hoàng thượng biết, cung nỏ này của Ly Thạch quân nếu bắn ra tương ứng với quân nỏ, có lẽ là có thể trăm bắc xuyên giáp, là một loại quân nỏ có khả năng sát thương lớn hơn Chu quốc rất nhiều. Chu Hoàng đế sau khi cầm tên nỏ về không có biểu hiện gì.
Không lâu, Trưởng sử Thạch Châu và Đoán quan dâng tấu, khiến cho chính sự đường và ngự sử đại phản ứng kịch liệt, nhất loạt dâng tấu buộc tội Lục Thất, đề nghị Chu Hoàng đế không thể dung túng con rể. Chu Hoàng đế vẫn gác lại, gác lại chính là kéo dài mà không quyết.
Đúng lúc Tể tướng Tiết Cư Chính đang lại thỉnh xin Chu Hoàng thượng lần nữa mới qua hai giờ, chiến báo Đại Tiệp Thạch Đại Tây bắc được một vị tướng sỹ Ly Thạch quân khoái mã gửi tới Binh bộ và Xu Mật Viện. Chiến báo nói rõ, Ly Thạch quân ở bên ngoài thành Ly Thạch tiêu diệt toàn bộ năm ngàn quân Hạ tập kích Thạch Châu, bắt được ba nghìn tù binh, thu được hai nghìn chiến mã, Ly Thạch quân thương vong hơn ba trăm. Hiện giờ Phan Soái quân Hạ và một số quan tướng đang trên đường áp giải.
Triều đình Chu quốc chấn động, khó mà tiến cung đình nghị trong tình hình này. Quan tướng báo tin đó trên đình nghị, dùng quân đồ giải nói bố cục chiến lược của Lục Thất, trước tiên dùng quân lệnh chiến địa công huấn đào địa đa͙σ, mai phục mấy trăm lính cung nỏ ở địa đa͙σ, khiến cho kỵ binh Hạ quốc bị sa vào thế bị động, bị lính cung nỏ ở địa đa͙σ bắn chết hơn nghìn người. Mà Tiết độ sứ Ly Thạch quân thì đích thân dẫn mấy ngàn Ly Thạch quan xung phong, chiến bại ba nghìn bộ binh Hạ quốc.
Quan tướng giải thích xong, lại dâng lên triều định khẩu cung và tội chứng của Trưởng sử Thạch Châu và ba quan châu. Đồng thời cũng nói rõ Lục Thất không có tra tấn Trưởng sử Thạch Châu, là dùng thuật lừa dối phát hiện ra đồng mưu của Trưởng sử Thạch Châu. Hiện giờ áp giải ở đại lao, chờ triều đình thẩm vấn.
Sắc mặt Tiết Cư Chính rất khó coi, Trưởng sử Thạch Châu thực sự là nội gian trong nước, chẳng khác nào vả vào mặt ông ta. Quan viên khác cũng chẳng vui sướиɠ gì. Ban đầu họ nói với Hoàng thượng trọng dụng một người nam, hơn nữa còn là người trẻ tuổi, ít nhiều cũng có mâu thuẫn.
- Bệ hạ, vị Phò mã Thạch quốc này quả đúng là danh tướng thiện chiến.
Thạch Ban Trung, Thạch Thủ Tín nói, một vị quan dung mạo ngay ngắn, sắc mặt đỏ như quả táo tàu, nói.
Chu Hoàng đế gật đầu, nói:
- Chiến pháp địa đa͙σ này của hắn quả thực là rất cao minh, cũng khiến người ta bất ngờ. Nhưng trong trận chiến huyện Cú Dung ở Giang Nam của hắn, lý này là như vậy.
- Cuộc chiến huyện Cú Dung, ồ, chính là Đường quốc đó, dùng hai ngàn quân yếu tiêu diệt bốn ngàn quân phỉ Mao Sơn.
Quan viên đỏ mặt kinh ngạc.
- Đúng vậy, Lục Thiên Phong ở Đường quốc chính là tướng soái thiện chiến. Trẫm tiếc tài mới dùng hắn đi Thạch Châu. Nhưng Trẫm không ngờ, hắn có thể lập công nhanh như vậy.
Chu Hoàng đế bình thản nói.
Chúng thần nhìn nhau, Triệu Phổ Xuất Ban nói:
- Bệ hạ, nếu Phò mã Thạch quốc đã lập được công lớn, nên khen ngợi.
Chu Hoàng đế gật đầu, bình thản nói:
- Để Trẫm ngẫm lại, Tiết tướng ở lại.
Chúng thần hiểu ý đều hành lễ lui xuống, chỉ còn lại Tể tướng Tiết Cư Chính. Tiết Cư Chính hành lễ nói:
- Bệ hạ, thần hổ thẹn.
- Khanh không sai, theo quốc pháp, Lục Thiên Phong là có tội, chỉ là Trẫm cần hắn gây dựng ở Thạch Châu.
Chu Hoàng đế ôn tồn nói.
- Bệ hạ, thần xuất phát từ lòng công, thấy vẫn là không nên nuôi hổ thành họa, không thể quá dung túng Lục Thiên Phong. Thần thấy Lục Thiên Phong quả thực không thể xem thường được, rất dễ làm lớn.
Tiết Cư Chính nói.
- Trẫm quả thực là đang nuôi hổ, nhưng tình hình hiện tại mà nói, Trẫm cần xuất hiện một con hổ ở Thạch Đại. Một con có thể kiềm chế được Hạ quốc, lại có thể khiến cho Tấn Quốc Công như kim đâm vào quân hổ.
Chu Hoàng đế bình thản nói.
Tiết Cư Chính ồ lên một tiếng, Chu Hoàng đế lại nói:
- Một thân cây, muốn trưởng thành cắm rễ, thì cần thời gian. Lục Thiên Phong cứ xem như là có ở Thạch Châu và Thấp Châu, trong thời gian ngắn hắn cũng rất khó cân bằng được với Chu quốc. Mà có Lục Thiên Phong kiềm chế Hạ quốc và Tấn Quốc Công, Trẫm mới có thể tiến quân Ba Thục và Đường quốc.
- Ồ, Bệ hạ là muốn Thấp Châu cũng quy thuộc Lục Thiên Phong tiếp quản?
Tiết Cư Chính hỏi.
- Quân Hạ Tuy Châu đã tập kích nhiều năm Thạch Châu và Thấp Châu, Tấn Quốc Công cũng luôn không thể đánh bại được quân Hạ. Nếu Lục Thất có thể tiêu diệt hết năm nghìn quân Hạ Tuy Châu, đương nhiên có thể thay Tấn Quốc Công phòng ngự Tuy Châu.
Chu Hoàng đế bình thản nói.
- Nếu Bệ hạ cũng giao phòng ngự Thấp Châu cho Lục Thiên Phong, chỉ e là sẽ khiến cho Tấn Quốc Công có lòng tạo phản.
Tiết Cư Chính lo lắng nói. Y không muốn xảy ra nội chiến.