Một khúc kết thúc, đứng trước Noãn Đình một lát, Chu Hoàng đế mới bình thản nói:
- Hay, Đại Giang Đông khứ, Trẫm năm đó đứng bên bờ Đại Giang, bây giờ nghe thấy khúc này lại như đang nhìn thấy khí thế cuồn cuộn của Đại Giang Đông.
- Ừ, quả là nghe rất hay, có khí huyết sục sôi.
Kỷ Vương cũng nói.
- Hi Cẩn, ngươi tiễn Thiên Phong.
Chu Hoàng đế ôn tồn nói.
- Vâng.
- Thần cáo lui.
Lục Thất cáo lễ, cùng Kỷ Vương rời khỏi đó.
Chu Hoàng đế quay lại nhìn nhạc sư, hỏi:
- Nghe nguyên bản rồi, có thể làm được mấy phần?
- Hồi Bệ hạ, khúc tiêu của vị Lục đại nhân này đã vào đại thành, thần có thể diễn dịch tâm khúc, nhưng khí mạch của thần có hạn, thổi không ra được khí thế quân hiệu như vậy.
Một nhạc sư trung niên cung kính đáp.
- Ừ, các người đi đi.
Chu Hoàng đế bình thản nói, các nhạc sư cáo lễ rời đi.
- Tống Huấn, ngươi nghe xong thấy thế nào?
Chu Hoàng đế hỏi.
- Phụ hoàng, khúc tiêu của Lục tướng quân quả thực là cao minh, nhưng khúc này nhi thần cảm thấy sự hào hùng.
Thái tử đáp.
Chu Hoàng đế khoát tay ngăn lại, những người khác liền lui ra, Công chúa Vũ Vi cũng như mất hồn quay người, không ngờ Chu Hoàng đế ôn tồn nói:
- Vũ Vi, con chờ một lát.
Công chúa Vũ Vi liền quay lại đáp lễ, sau đó đi tới Noãn Đình. Chu Hoàng đế nhìn Thái tử, bình thản nói:
- Có phải cảm thấy có chút hoang mang không?
Thái tử chần chừ một chút, gật đầu nói:
- Nhi thần là cảm thấy, Lục Thiên Phong nay có lẽ là một nhân vật hùng tài.
- Nhân vật hùng tài, vậy con cảm thấy Triệu Khuông Dẫn và Trương Vĩnh Đức là hùng tài không?
Chu Hoàng đế hỏi.
- Triệu thúc phụ và dượng lớn đương nhiên là hùng tài, nhưng họ là thân cận với chúng ta, trung thành với phụ hoàng.
Thái tử đáp.
Chu Hoàng đế lắc đầu, bình thản nói:
- Chỉ cần là hùng tài đều có lòng không đành. Con cảm thấy sau này có thể để Triệu Khuông Dẫn và Trương Vĩnh Đức phục con không?
Thái tử do dự một hồi, nói:
- Nhi thần không thể nói để các công thần chịu phục, nhưng nhi thần tin có thể kế thừa đa͙σ trị nước của phụ hoàng.
Chu Hoàng đế gật đầu, nói:
- Con có thể nói như vậy, rất tốt. Trị nước thì cần có hùng tài phụ tá, chỉ cần hiểu được đa͙σ khống chế thăng bằng, hùng tài chính là lương thần trung tướng. Lần này, Trẫm dùng Lục Thiên Phong cũng có thể nói là vì con tạo thế. Đại Chu cần thế lực hùng tài mới, mới có thể khống chế được thế lực lão thần.
Công chúa Vũ Vi tới trước mặt Chu Hoàng đế, hành lễ với phụ hoàng. Chu Hoàng đế mỉm cười nhìn con gái, ôn tồn nói:
- Thích Lục Thiên Phong chứ?
Công chúa Vũ Vi kinh ngạc nhìn phụ hoàng, nghĩ là mình nghe nhầm, kinh sợ nói:
- Phụ hoàng, người nói gì?
- Phụ hoàng biết con thích nhạc luật. Con cũng độc thân nhiều năm rồi. Trẫm vẫn mãi không tìm được người kiệt xuất thích hợp với con. Con và Lục Thiên Phong có tình cảm không?
Chu Hoàng đế ôn tồn hỏi.
- Không không, phụ hoàng. Lục Thiên Phong là Phò mã của Hà Hương muội muội. Con không có tâm tư đó.
Công chúa Vũ Vi hoảng sợ lắc đầu.
- Trẫm chưa công bố Công chúa Thạch Quốc là ai.
Chu Hoàng đế bình thản nói.
Công chúa Vũ Vi kinh hãi nhìn phụ hoàng. Nàng khó tin nói:
- Phụ hoàng, Hà Hương muội muội và Lục Thiên Phong là lão tổ tông định rồi.
- Tông Chính Tự chưa có ý chỉ của Trẫm.
Chu Hoàng đế bình thản nói.
Công chúa Vũ Vi hiểu ý, kinh sợ nói:
- Ý phụ hoàng là để cho con, vì Công chúa Thạch Quốc sao?
Chu Hoàng đế lại ôn tồn nói:
- Con có tình cảm với Lục Thiên Phong không?
Công chúa Vũ Vi cúi đầu, lát sau khẽ nói:
- Con không biết.
- Ý của phụ hoàng là nếu con có tình cảm với Lục Thiên Phong, vậy thì có thể chủ động giành lấy.
Chu Hoàng đế ôn tồn nói.
- Không không, con không thể.
Công chúa Vũ Vi lắc đầu từ chối.
- Nếu phụ hoàng yêu cầu con đi giành lấy, con có bằng lòng nghe theo không?
Chu Hoàng đế ôn tồn nói.
Đôi mắt đẹp hút hồn của Công chúa Vũ Vi nhìn phụ hoàng. Lần đầu tiên nàng thấy phụ hoàng rất kỳ lạ. Nàng khẽ nói:
- Phụ hoàng, con nghe không hiểu.
- Rất đơn giản, con là con gái hoàng tộc Đại Chu, sinh mà phú quý, nên vì Đại Chu mà trả giá. Phụ hoàng yêu cầu con vì Đại Chu làm việc.
Chu Hoàng đế ôn tồn nói.
Đôi mắt Công chúa Vũ Vi hiểu ý, khẽ nói:
- Phụ hoàng là muốn lung lạc Lục Thiên Phong?
- Có lẽ là vì huynh đệ Thái tử của con mới cần lung lạc Lục Thiên Phong.
Chu Hoàng đế ôn tồn nói.
- Phụ hoàng, việc ban hôn của Hương Hà muội muội không phải đã lung lạc rồi sao?
Công chúa Vũ Vi không hiểu nói.
- Việc ban hôn của Hương Hà vẫn chưa có tác dụng lung lạc, chỉ có lợi dụng. Trong lòng Lục Thiên Phong, căn bản không thể có ý với Hương Hà, cho nên cần con tới chăm sóc Lục Thiên Phong, để Lục Thiên Phong thân cận với hoàng tộc.
Chu Hoàng đế nói.
- Phụ hoàng, con không hiểu. Con tới chăm sóc Lục Thiên Phong thì có thể khiến cho Lục Thiên Phong có lòng thân thận?
Vũ Vi hoài nghi nói.
Chu Hoàng đế ôn tồn nói:
- Con người đều có lòng hư vinh, có thể khiến cho lòng hư vinh của một người thỏa mãn thì có thể hồi báo thân cận và quyến luyến. Khúc tiêu của Lục Thiên Phong con đã nghe rồi, nếu một Công chúa vì vậy mà quý mến hắn. Hắn có thể sẽ thấy con là hồng nhan tri kỷ.
Vũ Vi ồ lên một tiếng cúi đầu. Chu Hoàng đế lại nói:
- Không cần cảm thấy làm chuyện đê tiện như vậy, tuổi thọ của phụ hoàng không thể quá lâu được, phải dùng mọi cách để huynh đệ Thái tử của con có nền tảng, nếu không chính là họa diệt tộc.
- Phụ hoàng, sức khỏe của người không phải rất tốt sao?
Công chúa Vũ Vi kinh hoàng nói.
- Phụ hoàng ngựa chiến nhiều năm, mỗi lần bị thương đều đã để lại vết tích, ảnh hưởng tới tuổi thọ. Phụ hoàng đã nɠɵạı ngũ tuần rồi, đã già rồi, căn bản không thể sống được 10 năm, 20 năm nữa.
Chu Hoàng đế ôn tồn nói.
- Phụ hoàng.
Công chúa Vũ Vi hoảng sợ thốt lên.
- Con bằng lòng làm chứ?
Chu Hoàng đế hỏi.
- Con bằng lòng, bằng lòng vì Đại Chu tận tâm.
Vũ Vi khẽ trả lời, không chút ngượng ngùng.
Chu Hoàng đế gật đầu, ôn tồn nói:
- Phụ hoàng luôn nghĩ tới hôn sự của con. Sở dĩ lần này không ban hôn cho con, là vì phụ hoàng không muốn con nhớ tới nỗi đau tang chồng. Lục Thiên Phong sẽ tới Thạch Châu lập công. Hắn thành công rồi, sẽ trở thành một thế lực của Đại Chu sau này, một thế lực có thể khống chế được lão thần, thất bại chính là chết. Phụ hoàng ban hôn cho Hương Hà, chính là vì có thể kéo dài hai năm sau thành thân.
- Con hiểu rồi.
Công chúa Vũ Vi gật đầu khẽ nói.
- Con không cần viết thư cho Lục Thiên Phong, cũng không cần phải đi gặp hắn, chỉ cần cho thị nữ đưa cầm phổ và áo mùa đông, còn có bùa bình an. Khi hắn rời khỏi đây, phụ hoàng sẽ sắp xếp cho con ra nɠɵạı thành vọng tiễn.
Chu Hoàng đế ôn tồn nói.
Công chúa Vũ Vi im lặng gật đầu. Chu Hoàng đế lại ôn tồn nói:
- Phụ hoàng làm như vậy là vì Lục Thiên Phong là nhân vật rất trọng tình thân. Theo mật báo của Đường quốc truyền tới, Lục Thiên Phong có rất nhiều phụ nữ. Nhưng, từ trước đến giờ chưa hề bỏ qua một người con gái nào. Hắn cũng vô cùng giữ tín nghĩa, đã từng nhân một kỹ nữ, lấy vài chục ngàn lượng bạc của kỹ nữ đi làm việc, kết quả là không có lòng tham lam. Khi đó Lục Thiên Phong còn là nhân vật nhỏ chưa giàu có.
- Hắn thường tới thanh lâu?
Vũ Vi nhạy cảm nói.
- Nói ngược rồi, hắn rất ít khi tới thanh lâu. Phụ hoàng có thể mật báo cho con, con tự đi xem. Nhưng tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài.
Chu Hoàng đế nói.
Công chúa Vũ Vi “vâng” một tiếng gật đầu. Chu Hoàng đế lại ôn tồn nói:
- Huynh đệ Thái tử của con hiền hậu có thừa, lại thiếu khả năng quyết đoán. Phụ hoàng thực sự là lo lắng cho nó. Sau này bị quân thần vây hãm.
- Phụ hoàng, không phải có lòng lập Hi Nhượng sao?
Công chúa Vũ Vi khẽ nói.
- Hi Nhượng thì khả năng quân võ tốt, nhưng tấm lòng không khoan dung, tầm nhìn lại thiển cận. Hơn nữa, nó quá ỷ lại vào thế lực của Triệu Khuông Dẫn. Nếu nó là Hoàng đế Đại Chu, rất có thể sẽ nghe một phía tin một phía. Làm Hoàng đế, nhất định phải nghe cho rõ ràng, phải tinh thông đa͙σ cân bằng, không thể vì không thích mà tránh xa, mà phải thấy được điểm tốt của hạ thần.
Chu Hoàng đế bình thản nói.
- Lời này của phụ hoàng có lẽ là giáo huấn Thái tử và Hi Nhượng.
Công chúa Vũ Vi khẽ nói.
- Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Nói cũng nhiều rồi, chúng không biết nên làm thế nào?
Chu Hoàng đế có chút bất đắc dĩ nói.
- Phụ hoàng, Hi Cẩn rất biết phấn đấu, chỉ là tuổi còn nhỏ.
Công chúa Vũ Vi nói.
Chu Hoàng đế lắc đầu nói:
- Không được nói bậy, phụ hoàng bây giờ là khuynh hướng bất động.
- Phụ hoàng yên tâm, con không thể nói ra ngoài được.
Công chúa Vũ Vi nói.
Chu Hoàng đế gật đầu, ôn tồn nói:
- Mệt rồi, đưa phụ hoàng vào đình ngồi, nghe con đánh đàn. Phụ hoàng mấy hôm không được nghe rồi.
Công chúa Vũ Vi cười yếu ớt gật đầu, quay người cùng phụ hoàng vào Noãn Đình