Trong thành, sau khi tiệc rượu vui vẻ, Lục Thất và tướng soái Trương Hồng Ba cùng nghị luận quốc sự, nghiên cứu xem nếu phát động chiến sự với Đường quốc khả năng chiến thắng bao nhiêu. Kiến giải của Trương Hồng Ba lần này thiên về bảo thủ. Trương Hồng Ba cho rằng thời gian ngắn không nên chủ động tấn công Đường quốc.
Lý do là, thứ nhất Đường quốc luôn dụ dỗ nhân nhượng chuyện của Thường Châu. Nếu nhanh chóng tấn công Đường, sẽ bị lên án về mặt đa͙σ nghĩa, sẽ khiến cho lòng dân Đường quốc bị phản ứng kịch liệt. Hai là, Đường quốc không phải không chịu nổi một đòn như vậy, quân lực Đường quốc sau khi bị mất Tây Bộ, tổn thất chính thức là mất đi Hưng Hóa quân.
Ba là, Tấn quốc mới lập, loạn trong còn rất nhiều, một khi phát động tấn công Đường quốc, nếu không thể tốc chiến tốc quyết, sẽ khiến cho Ngụy quốc và Chu quốc nhân cơ hội xuất binh. Khi đó, Tấn quốc sẽ rơi vào cảnh tác chiến nhiều bên, được cái này mất cái kia, mà khiến cho một số thế lực có dã tâm nhân cơ hội tạo phản.
Trương Hồng Ba nói, sự tồn tại của Đường quốc hiện nay, trên thực tế đã trở thành tấm chắn chiến lược của Tấn quốc. Đường chủ cầu an kỵ chiến, khiến cho Đường quốc rất khó phát động chiến sự với Tấn quốc. Nhưng Trương Hồng Ba cũng cho rằng, Đường Chủ đối với sự cát cứ trên thực tế của Hấp Châu e là khó mà ẩn nhẫn lâu dài, đề nghị Lục Thất nhanh chóng cứu người thân ra khỏi Giang Ninh.
Sau khi các tướng soái lui rồi, Lục Thất giữ lại một mình Trương Hồng Ba, cùng bàn bạc về chuyện của Trương Thị Giang Âm. Hắn hỏi Trương Hồng Ba, Giang Âm quân có khả năng đầu hàng Chu quốc không? Trương Hồng Ba trả lời không dám hồ đồ, bởi vì tính độc lập của Giang Âm quân rất mạnh mẽ, chính là sức ảnh hưởng của Giang Âm Hầu cũng không lớn. Nhưng, xác suất Giang Âm quân đầu hàng Chu quốc không lớn. Chu quốc rất khó ban cho Giang Âm quân vị trí quá tốt.
Trương Hồng Ba đề nghị Lục Thất nên dụ dỗ Giang Âm quân, có thể phong hầu cho chủ soái của mỗi cánh Giang Âm quân, cho phép Giang Âm quân thông thương ở bất kỳ bờ biển nào trên Tấn quốc. Bởi vì thủy quân của Tấn quốc hiện nay vẫn ở trong giai đoạn khởi đầu. Vai trò chính của thủy quân Tấn quốc chính là phòng ngự, rất khó thông thương ở quy mô lớn. Còn nếu muốn để Giang Âm quân quy thuộc Tấn quốc hoàn toàn, trước mắt rất khó làm được.
Lục Thất đưa ra phương án dụ dỗ ban phủ hầu, nói cũng ban cho Tiêu Thị như vậy, Trương Hồng Ba không bày tỏ thái độ phủ định, nói y có thể đại diện đi hỏi Giang Âm Hầu, Lục Thất cười trừ, hắn cần Trương Hồng Ba làm người trung gian.
Sau khi Trương Hồng Ba đi rồi, Lục Thất và muội muội bên nhau. Hai huynh muội cùng nói chuyện trước đây, chuyện bây giờ, nói con của Lục Thất đáng yêu như vậy, cũng nói tỷ tỷ và hai cháu ở Ngô Huyện cũng sống rất yên ổn. Ngoài ra còn nói tỷ tỷ đã nhận con của Ninh Nhi làm con rể. Lục Thất nghe xong mà không thể nhịn cười, mà cũng không thể nói thêm gì nữa.
ŧıểυ Nghiên nới tới chuyện của Tiêu tứ ŧıểυ thư và Trương Hồng Ba, bởi vì Tiêu tứ ŧıểυ thư muốn được ngắm biển, liền tới huyện Đông Hải. Khi đó, Trương Hồng Ba nổi tiếng là Quận Chủ Đai Nghiên, đích thân nghênh tiếp bố trí cho đoàn người ŧıểυ Nghiên. Sau đó, lại đưa Tiêu tứ ŧıểυ thư và ŧıểυ Nghiên đi tới bến tàu, kết quả là Tiêu tứ ŧıểυ thư và Trương Hồng Ba lại có thể có chuyện đáng nói. Từ đó về sau, Trương Hồng Ba rõ ràng là rất ân cần chăm sóc Tiêu tứ ŧıểυ thư. Sau đó thông qua ŧıểυ Nghiên, liền bày tỏ tình cảm với Tiêu tứ ŧıểυ thư.
Chỉ là Tiêu Thị và Trương Thị đều là thế gia. Thân phận địa vị của Trương Hồng Ba lại là đại soái cầm quân. Cho nên, Tiêu tứ ŧıểυ thư từ chối. Nhưng Trương Hồng Ba lại không chịu lùi bước, nhiều lần cầu cứu ŧıểυ Nghiên dắt tơ hồng, sau cùng Tiêu tứ ŧıểυ thư đã nhận lời của Trương Hồng Ba.
Lục Thất nghe ŧıểυ Nghiên dịu dàng thuật lại, thấy đôi lúm đồng tiền hồn nhiên vui mừng, trong lòng hắn cũng thấy ấm áp vô cùng. Cho tới bây giờ, dù là hắn đã dựng lên Tấn quốc rộng lớn, cũng chưa từng có cảm giác thoải mái vô cùng. Dựng Tấn quốc cũng giống như một chuyện không thể không làm. Hay nói một cách hình tượng, xây dựng Tấn quốc chính là sự nghiệp sinh tồn tốt hơn.
- ŧıểυ Nghiên, muội đã thành toàn cho mối nhân duyên giữa Tiêu tứ ŧıểυ thư và Trương Hồng Ba rồi. Nhân duyên của muội cũng nên quan tâm mới được.
Lục Thất thân mật quan tâm.
ŧıểυ Nghiên sửng sốt, gò má ửng hồng, cúi đầu nghịch ngón tay, lát sau mới nhỏ nhẹ nói:
- Nhân duyên của ŧıểυ Nghiên, tự nhiên là Thất ca làm chủ.
- Thất ca chỉ là làm chủ gả muội. Sau này, muội muội thích người nào, nói với Thất ca là được.
Lục Thất cảm thấy chua xót trong lòng, đưa tay ra nắm lấy bàn tay muội muội, bốn mắt nhìn nhau, ŧıểυ Nghiên nhỏ nhẹ:
- ŧıểυ Nghiên biết, Thất ca ca vẫn rất vất vả, chính là bây giờ cũng đang vất vả.
Lục Thất ấm lòng mỉm cười, dịu dàng nói:
- Cuộc sống của Thất ca vất vả, nhưng trong lòng Thất ca lại ngọt ngào. Một ngày của Thất ca trôi qua buồn nhất chính là không thể chuộc được ŧıểυ Nghiên. Lần đó, đã khiến cho trái tim Thất ca rất là đau đớn.
ŧıểυ Nghiên rơi lệ, nói nhỏ:
- ŧıểυ Nghiên cũng muốn giúp Thất ca, đã từng muốn trốn đi tìm Vinh Xương giúp đỡ. Nhưng ŧıểυ thư nói con người Vinh Xương không giúp được. ŧıểυ thư nói cô ấy sẽ tìm người khác giúp, không cho phép muội làm liều rước họa vào thân.
Lục Thất ngẩn người, ôn tồn nói:
- Muội đã từng gặp Vinh Xương?
ŧıểυ Nghiên gật đầu, nhỏ giọng:
- Chỉ là gặp cùng ŧıểυ thư một lần. Khi gặp nhau, tên Vinh Xương đó rất kiêu căng, ŧıểυ thư cũng không thích hắn ta.
Lục Thất gật đầu, ŧıểυ Nghiên lại nhỏ nhẹ:
- Nghe nói Vinh Thị bị Hoàng đế Đường quốc trị tội rồi. Vinh Xương có bị bắt không?
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Vinh Thị thì bị trị tội rồi, nhưng nghe nói Vinh Xương đã chạy trốn rồi.
ŧıểυ Nghiên lo lắng gật đầu, Lục Thất thấy không ổn, liền hỏi:
- ŧıểυ Nghiên, muội có phải là sợ tên Vinh Xương đó?
ŧıểυ Nghiên giật mình, chần chừ một lát, gật đầu nhỏ giọng:
- Ánh mắt của Vinh Xương rất đáng sợ, lần đó gặp mặt, trước mặt ŧıểυ thư lại dùng ánh mắt là lạ đó để đánh giá mình, xem mình là kinh khủng lắm.
- Vinh Thị bây giờ quy hàng Ngụy quốc rồi. Nếu Vinh Xương chạy trốn thành công, chỉ có thể là ở Ngụy quốc.
ŧıểυ Nghiên gật đầu, Lục Thất lại mỉm cười nói:
- Muội tới Tô Châu thân cận với ai?
- Các chị dâu đều rất tốt với muội. Nhưng, muội và chị dâu Ninh Nhi là thân thiết nhất. Chị dâu ŧıểυ Vân cũng quan tâm muội nhất.
ŧıểυ Nghiên nhỏ nhẹ đáp.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, ôn tồn nói:
- Ta tới Ngô huyện, muội cũng đi cùng Thất ca nhé.
ŧıểυ Nghiên gật đầu, nói nhỏ:
- Muội cũng không thể là của hồi môn của ŧıểυ thư, ở lại có chút lúng túng.
Lục Thất mỉm cười, hỏi:
- Tỷ tỷ có ý kiến gì sao?
ŧıểυ Nghiên giật mình, nói:
- ŧıểυ Nghiên rất ít khi ở chung với tỷ tỷ. Tỷ tỷ ở Ngô huyện dường như luôn thích thêu thùa.
Lục Thất gật đầu, ôn tồn nói:
- Sau này muội nói với tỷ tỷ một chút, có thích cũng phải nói cho muội biết.
ŧıểυ Nghiên cười gật đầu, nói:
- ŧıểυ Nghiên hiểu rồi.
Lục Thất mỉm cười, ôn tồn nói:
- Cười mới tốt, sau này phải cố gắng vui vẻ.
- ŧıểυ Nghiên là gặp Thất ca ca mới khóc. Trước đây, khi ŧıểυ Nghiên rời khỏi nhà khóc một lần. Lần đó, mẹ cũng khóc, ŧıểυ Nghiên nhìn ra, mẹ rất áy náy đấy.
ŧıểυ Nghiên thương cảm nói nhỏ.
Tinh thần Lục Thất hơi nghiêm lại, trái tim dường như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt lấy. Mái tóc bạc trắng của mẫu thân lại hiện lên trong đầu hắn. Khóe miệng hắn bỗng thấy chua xót, tự trách lòng mình, khiến hắn không thể kiềm chế được.
- Thất ca, ca sao thế?
ŧıểυ Nghiên hoảng sợ cầm tay hỏi.
- Thất ca không sao, chỉ là không thể đón mẹ tới Tô Châu được, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Lục Thất đau khổ đáp.
ŧıểυ Nghiên gật đầu, nhỏ giọng:
- Muội nghe ŧıểυ thư nói, mẹ bị Hoàng đế Đường quốc cài ở Giang Ninh làm con tin. ŧıểυ thư nói, quan tướng Đường quốc dẫn quân đều có người thân ở Giang Ninh mới được.
Lục Thất im lặng gật đầu, ŧıểυ Nghiên nhỏ nhẹ:
- Thất ca, mẹ ở Giang Ninh, có cần ở lâu dài không? Nếu ở lâu, muội và tỷ tỷ phải tới khấu an mới được.
Trong lòng Lục Thất cảm thấy ấm áp cười, nhìn muội muội, ôn tồn nói:
- Mẹ ở Giang Ninh không lâu, không tới một năm ta sẽ đón mẹ tới Tô Châu đoàn tụ.