- Bẩm Chủ thượng, thích khách là con trai thứ mười hai của Việt Vương, từng được phong làm Uyên quốc công, ở Việt quốc chỉ là một người có địa vị cao quý nhàn tản. Căn cứ theo lời khai, là cùng với Nhạn Thê quận chúa đồng mưu, chẳng qua trong hai gã thích khách khác bị tách ra thẩm vấn, có một gã nói rằng hành động này của Uyên quốc công không có liên quan đến Nhạn Thê quận chúa. Tuy nhiên trước đó Uyên quốc công đã từng bí mật gặp mặt Nhạn Thê quận chúa, giao cho Nhạn Thê quận chúa độc dược, sai bảo Nhạn Thê quận chúa tìm cơ hội ám sát Chủ thượng.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Cái tên đã nói chuyện này không có liên quan đến Quận chúa, thẩm tra lần nữa, tìm cho ra nội gian trong Nhạn Thê Phủ. Sau khi thả ra, nội gian và thích khách đều giao cho Nhạn Thê Vệ trong thành, lệnh Nhạn Thê Vệ trong thành tống khứ đến quân doanh Nhạn Thê ngoài thành, toàn bộ trảm thù.
- Vâng!
Quan tướng hộ vệ cung kính đáp lời, xoay người đi ra ngoài chấp hành.
Ánh mắt Lục Thất ôn nhu nhìn về phía năm người con gái, chuyện xảy ra ám sát đều nằm trong dự liệu của hắn. Hắn từng nghĩ tới, trong số năm người con gái này sẽ có người là thích khách, nhưng hiện tại xem ra, năm người con gái này hẳn là đều không có ra tay.
Lục Thất nhìn hồi lâu, mới nâng đũa bắt đầu ăn. Trúng túy tiên tửu, căn bản không có giải dược, chỉ có thể ngủ say một giấc mới tỉnh lại được. Trước đó uống rượu, dù cho không có bị hạ dược, hắn cũng sẽ không thật sự uống.
Ăn no bụng rồi, Lục Thất bắt đầu làm công nhân bốc vác, bế từng nàng mỹ nhân, đưa đi cư các. Ở cư các, hắn rất vô sỉ lột sạch quần áo của chúng mỹ nhân, tà dâm ngắm nhìn thân thể trần truồng trắng ngọc của năm vị mỹ nhân, xoa bóp vuốt ve thưởng thức phẩm chất một phen, sau đó rất quân tử kéo chăn gấm đắp lên.
Sáng sớm hôm sau, năm nàng ở trong cư các tỉnh lại, đều lâm vào lo sợ không yên. Theo Tử Phù phân tích, khả năng là đã có chuyện xảy ra, hẳn là có người hạ độc trong rượu và thức ăn, còn là người nào hạ dược, năm nàng đương nhiên có thể đoán biết.
Đang chìm trong nỗi lo sợ không yên không dám đi đối mặt, bỗng một làn điệu tiêu âm cất lên, khiến cho năm nàng ngây ngẩn, theo bản năng nghiêng tai lắng nghe. Tiêu âm khẽ khàng, nhưng lại nghe được rõ ràng, tựa như một dải lụa sống tinh tế nhẹ nhàng quấn lấy trái tim của các nàng.
Âm thanh đang nhỏ dần bỗng nảy lên như châu ngọc, ngắn ngủi thanh thúy như tiếng suối nước bắn tung tóe. Tiêu âm dần dà vang dội, chợt cao chợt thấp, chợt khẽ chợt trầm, tựa như thanh tuyền uốn lượn giữa núi. Bay theo suối nước cuồn cuộn, tiếng tiêu tăng trưởng trở nên dày đặc, giống như một dòng sơn tuyền nho nhỏ từng bước hóa thành dòng nước lũ, mang theo khí thế dũng mãnh hoang dã vỗ vào đá đánh vào cây, trùng trùng điệp điệp đổ xuống núi lớn, hội tụ tiến nhập sông lớn, giữa những ngọn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, tranh nhau trào lên, không cam lòng bị nhấn chìm.
Tiêu âm dứt, năm người con gái từ trong cơn mê chìm đắm bừng tỉnh, ngạc nhiên nhìn nhau. Lan Nhi bỗng kích động dịu dàng nói:
Năm người con gái thẹn thùng cúi đầu, trong nhất thời nỗi sợ hãi lặng yên tan biến. Yên tĩnh trong chốc lát, Nhạn Thê lại dịu dàng nói: