Nghị sự không có kết quả, Lý Quốc Chủ rơi vào bế tắc mang lời của Lục Thất ra thảo luận. Nhưng ông ta không đưa ra được cách ác nhân như Lục Thất. Nghe xong trần thuật của Lục Thất, Dương Côn lập tức không nói nữa, ông ta cần tránh hiềm khích. Vì lúc trước, Binh bộ Thị lang Vinh Kiếm đã buộc tội ông ta đánh Thường Châu là cấu kết với Lục Thiên Phong.
Tuy Lý Quốc Chủ không truy cứu, Vinh Thị cũng vì đi theo địch mà bị bắt nhưng Dương Côn hiểu Lý Quốc Chủ là một kẻ nghi kỵ. Ông ta cũng biết Lý Quốc Chủ bảo ông ta trở thành Binh bộ Thị Lang thực sự không phải là nể trọng mà là để tước quân quyền của ông ta. Trong lòng ông ta đã sớm thất vọng về Lý Quốc Chủ.
Các đại thần lục bộ nhìn nhau, lần nghị sự này Tả tướng và Hữu tướng đều không tham dự. Hữu tướng đã thực sự bệnh nặng, Tả tướng cũng mắc tâm bệnh. Vì trước đó không lâu, sứ giả Tấn quốc đến đột kích Kinh Châu bắt được rất nhiều quân Sở. Gần đây mới phát hiện ra có tướng soái Đường quốc quy hàng Sở quốc. Mà tướng soái này đồng ý tiếp tục làm quan tướng cho Tấn quốc, cho nên Tấn Vương vẫn chưa điều về Đường quốc.
Ngoài ra ở Nam Xương Phủ, tướng soái Kỳ quân bị Vũ Văn Thị bỏ tù cũng đã đầu hàng. Cho nên đối với Đường quốc mà nói, tướng soái phía tây Kinh Thành đều đã làm phản thuộc về các nước khác. Tả tướng vì thế mà bị bệnh, còn doanh tướng đập phá Túy Vân tửu lầu kia cũng vì cho rằng biểu huynh mình đã chết mà giận chó đánh mèo đập phá quán rượu.
Chuyện Lục Thất nói trước đó đương nhiên là muốn làm rối lên một chút, cần chính là làm giảm bớt những tin đồn gây bất lợi cho hắn. Cháu của Tả tướng hiện giờ vẫn làm nông phu ở Hải Châu bị bắt viết thư là đang ở Tấn quốc đảm nhận chức Đô úy không thể về Đường quốc, mong người nhà có thể đến Tấn quốc đoàn tụ. Còn sứ thần Tấn quốc cũng đứng ra can thiệp khiến cho Lý Quốc Chủ tức giận, cũng may Tả Tướng vì đại nghĩa diệt thân, quyết liệt phản đối can thiệp của sứ thần Tấn quốc.
Về đề tài thảo luận của Lý Quốc Chủ, các đại thần cũng không dám ra ý kiến. Vì đây là điểm quan trọng liên quan đến Lý Quốc Chủ. Nếu tán thành, rất có thể sau này sẽ có hậu hoạn, không tán thành, vậy nếu Lý Quốc Chủ thực hiện rồi chỉ là muốn để các thần ủng hộ. Không dễ nghe chính là tìm một người chịu tội thay, tội lỗi, hậu quả sau này sẽ có người gánh đỡ.
- Dương khanh, khanh thấy thế nào?
Lý Quốc Chủ nhìn Dương Côn hỏi.
Bị gọi tên, Dương Công không thể giả câm, ông ta chần chừ một lúc rồi thi lễ nói:
- Bệ hạ, theo suy nghĩ của thần, Hấp Châu đương nhiên là biên cương, mà 5 vạn quân Lục Thiên Phong quản lý đều là hàng tốt, là cần đồn điền để lôi kéo lòng người.
- Hấp Châu thực hành đồn điền, chắc là do triều đình cho đồn diện, thuế cũng do Hộ bộ quản lý.
Hộ bộ Thị lang tiếp lời.
- Thuế má có thể do triều đình giám sát, Đồn điền sứ có đảm nhiệm cũng vô ích. Với cách làm việc trước kia của Lục Thiên Phong chỉ e triều đình sẽ không còn tồn tại Đồn Điền sứ nữa. Như vậy, ngược lại sẽ làm tổn hại đến thanh danh của triều đình.
Dương Côn nói.
- Triều đình cũng không thể bỏ qua cho Lục Thiên Phong làm bậy.
Hộ bộ Thị lang phản bác.
Dương Côn cười khổ nói:
- Trịnh đại nhân, 5 vạn quân đóng ở Hấp Châu thực tế là nghe theo hiệu lệnh của Lục Thiên Phong. Nếu triều đình có thể tiếp quản 5 vạn quân tốt này, vậy hà tất phải tiếp nhận đề nghị đồn điền của Lục Thiên Phong. Hơn nữa, hôm qua ở Trì Châu có cấp báo, vốn là Lâm Nhân Triệu đại nhân thống soái 5 vạn quân lực thì có gần 3 vạn hàng tốt binh biến chạy trốn. Hàng tốt là một kiểu quân lực rất không ổn định, chỉ có mãnh tướng thiện chiến mới có thể khống chế được.
Hộ bộ Thị lang liền sửng sốt, ông ta không biết chuyện Lý Quốc Chủ điều nhiệm Lâm Nhân Triệu. Đương nhiên cũng không biết binh biến Trì Châu có mật báo, nhưng rất nhanh ông ta thấy sắc mặt của Lý Quốc Chủ trầm xuống. Ông ta lập tức biết điều câm miệng, trong lòng rất không hài lòng thầm oán Lý Quốc Chủ sao còn gây sức ép? Đang yên lành điều Lâm Nhân Triệu, chẳng lẽ không biết Lâm Nhân Triệu là danh tướng thiện chiến.
Lúc này các đại thần đều hiểu, đề nghị đồn điền của Lục Thiên Phong đương nhiên phải thực hiện. Năm vạn quân Hấp Châu nếu chỉ có hiệu lệnh của Lục Thiên Phong, vậy căn bản là không thể có ý đồ gì được. Nếu không khống chế được 5 vạn quân tạo phản, chỉ e Trì Châu và Tuyên Châu đều chìm đắm trong chiến tranh, vậy thì đó là một đòn trí mạng với Đường quốc rồi.
- Dương khanh có lý, ở Hấp Châu do Lục Thiên Phong thực hành đồn điền, thuế má do triều đình giám sát.
Lý Quốc Chủ tỏ vẻ khống chế một chút, thản nhiên nhận định.
Quyết định chuyện Hấp Châu xong, Dương Côn lại khởi lễ nói:
- Bệ hạ, chuyện quân lương của Nam đại doanh không thể kéo dài, nếu cứ tiếp tục đối xử bất công e là sẽ dẫn tới bất ngờ làm phản. Thần đề nghị Long Kỳ quân và Hổ Kỳ quân Nam đại doanhcó thể đến trấn thủ biên giới. Bây giờ, phòng tuyến của Ninh Quốc quân chỉ có 2 vạn quân, mặc dù Tấn quốc hữu hảo nhưng cũng không thể không đề phòng. Phòng tuyến Ninh Quốc quân chỉ có hai vạn, có thể thuộc quyền tiết chế của Chu Lệnh Vân đại nhân. Một khi Trì Châu có chiến sự là có thể điều viện được.
Lý Quốc Chủ suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói:
- Theo sở tấu của khanh, Hổ Kỳ quân có thể trú ở biên giới huyện vực Tích Khê Hấp Châu, Long Kỳ quân trú ở biên giới huyện Tinh Đức Tuyên Châu.
Dương Côn nói:
- Bệ hạ, thứ cho thần nói thẳng, hai quân vẫn nên điều đổi một chút cho thỏa đáng. Dù sao Lục Thiên Phong cũng có tình bạn cố tri với Long Kỳ quân, trú ở huyện Tích Khê của Hấp Châu không dễ xảy ra xung đột.
Lý Quốc Chủ chau mày, Dương Côn lại nói:
- Bệ hạ, 3 ngàn quân đối với đại quân Lục Thiên Phong mà nói không dễ khống chế, để Long Kỳ quân đóng ở huyện Tinh Đức của Tuyên Châu cũng khó ngăn được sự thân thiết của Lục Thiên Phong với Long Kỳ quân.
Lý Quốc Chủ nhìn Dương Côn lạnh lùng nói:
- Nếu Long Kỳ quân đóng ở huyện Tinh Đức không thích hợp, vậy không bằng Kinh Khẩu.
Dương Côn lắc đầu nói:
- Bệ hạ, đề nghị của thần trên thực tế là để hạn chế sự ảnh hưởng của Lục Thiên Phong. Vốn dĩ hắn thân thiết với nhiều quan tướng của Long Kỳ quân. Hơn nữa mức thân thiết không phải ở mức bình thường. Cho nên giữ Long Kỳ quân ở lại kinh thành hoặc cho thuộc về Kinh Khẩu quân đều tạo thành một kiểu thẩm thấu đến lòng quân. Nếu Lục Thiên Phong thật sự không có lòng thần phục, Long Kỳ quân Kinh Khẩu quân sẽ có thể có nhiều tướng sĩ bị xúi giục. Mà Long Kỳ quân tiếp giáp với Lục Thiên Phong, dù có cử chỉ không hợp quy tắc ,tuy nhiên cũng là làm cho Lục Thiên Phong nhiều thêm ba nghìn quân mà thôi.
Lý Quốc Chủ ngẩn người ra như thoáng suy nghĩ, một lát sau mới gật đầu nói:
- Cứ làm như khanh nói đi.
Các đại thần đi rồi, Lý Quốc Chủ tỏ ra mệt mỏi. Hạ đại nhân vội dâng trà, Lý Quốc Chủ uống một ngụm mới than thở nói.
- Đại Ban, Lục Thiên Phong là mối họa lớn cuối cùng, không ngờ bây giờ hắn uy hiếp trẫm ra mặt. Mà điều trẫm lo lắng nhất là hắn câu kết với Tiêu Thị.
Lý Quốc Chủ âm trầm nói.
- Bệ hạ, bây giờ Chu quốc như hổ rình mồi, không nên động đến hắn.
Hạ đại nhân nhỏ giọng nói.
Lý Quốc Chủ nhíu mày, im lặng một lúc rồi đột nhiên nói:
- Lục Thiên Phong có thực sự đầu hàng Tấn quốc không?
- Nô tài cảm thấy, chắc là không. Nếu Lục Thiên Phong đầu hàng Tấn quốc, vậy Tấn quốc cũng không có khả năng đột kích Trì Châu và Tuyên Châu. Tấn quốc có thể liên quân với Việt quốc. Nhưng nô tài cũng cảm thấy, Lục Thiên Phong hình như có oán tâm với bệ hạ.
Hạ đại nhân trả lời rõ rằng là coi Lục Thất là nghịc thần.
Lý Quốc Chủ gật đầu nói:
- Theo Ngưu Thiên Vệ hồi báo, Lục Thất gặp thái tử rất cung kính, còn thân cận như huynh đệ với thái tử.
- Trừ phi Lục Thiên Phong đã có ý giúp thái tử điện hạ mưu phản.
Hạ đại nhân giật mình nói.
Lý Quốc Chủ nhíu mày nói:
- Nếu Lục Thiên Phong thực sự trung thành với thái tử, vậy trong thời gian ngắn cũng không gây ra họa lớn. Điều trẫm lo lắng là, Lục Thiên Phong đầu hàng Tấn quốc.
- Người nhà của Lục Thiên Phong, nô tài sẽ giám sát nghiêm ngặt, mẹ của hắn tuyệt đối sẽ không được ra khỏi thành.
Hạ đại nhân cam đoan nói.
Lý Quốc Chủ gật đầu lạnh lùng nói:
- Thái tử ở bên ngoài lâu rồi, bảo nó về đi.
- Vâng.
Hạ đại nhân trả lời.
Lúc này, Lục Thất đã dời khỏi kinh thành đi về Mao Sơn huyện Cú Dung. Đồng hành có Lý Tuyết Tâm và Kim Trúc. ŧıểυ Phúc vẫn luôn sùng bái Phật, Điệp Y phải bảo vệ ŧıểυ Phức. Thanh Văn không tin điều gì, trước đó không lâu cũng đã phát sinh chuyện ám sát. ŧıểυ Phức ở trong phủ Quận chúa, suýt nữa thì bị thích khách sát hại.
Không biết lai lịch của thích khách nhưng người cứu ŧıểυ Phức không phải là Điệp Y. Lúc đó Điệp Y đang tổ chức chuyện phạm phụ. Tên thích khách đó không một tiếng động đột nhiên xông vào Thư Hiên, ném tiêu độc vào ŧıểυ Phức. Lúc đó Lý Tuyết Tâm và Thanh Văn đang sửa lại án thư, Lý Tuyết Tâm kinh hãi ném nghiên mực ra trúng vào tiêu độc.
Tên thích khách che mặt kia sau khi giật mình vội nhào đến Lý Tuyết Tâm. Chỉ có điều mới đến gần đã bị một lực đánh vào thân, tiếp tục là một miếng ngọc đánh vào ngực, tên thích khách kêu lên một tiếng trầm đục nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết Tâm với vẻ không tin. Lý Tuyết Tâm mặt nhợt nhạt rút phía sau, tên thích khách mềm nhũn ngã xuống đất.