- Tấn vương quả thật tán thưởng thần, cũng từng mệnh lệnh thần lĩnh quân tác chiến một lần. Lần đó là tám vạn quân Sở quốc bất ngờ tiến công, thần đang ở Tấn quốc, không dám không nghe theo, sau khi chiến đấu kết thúc Tấn vương muốn phong Hầu cho thần, nhưng thần đã cự tuyệt, sau đó rời đi.
Lý quốc chủ bất ngờ nhìn Lục Thất, y chỉ là thuận miệng nói ra một câu chất vấn, không ngờ Lục Thất lại thành thật trả lời một đống, hơn nữa nội dung trả lời nghe thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Lý quốc chủ khép hờ mắt im lặng, trên thực tế vì nghe đủ loại tin đồn, y sớm đã có tâm giết chết Lục Thiên Phong, có điều hiện giờ Đường quốc đang suy thoái, y lại sợ lần nữa nổi lên phản loạn. Nếu năm vạn quân Lục Thiên Phong thống lĩnh phản loạn, sẽ tạo thành nguy cơ tồn vong cho Đường quốc, đó không chỉ là năm vạn quân phản loạn, mà còn tạo cơ hội cho Vũ Văn thị hoặc Tấn quốc thừa cơ tiến công.
Lúc trước, Dương Côn đã phân tích qua cho y, tuy nhiên Dương Côn chủ trương ủng hộ Lâm Nhân Triệu tiếp tục chủ trì phòng ngự Trì Châu, không tán thành dời chức Lâm Nhân Triệu, nhưng Lâm Nhân Triệu làm bậy ở Tây bộ khiến cho Lý quốc chủ phẫn nộ, đã nghi kị Lâm Nhân Triệu tới cực độ rồi.
- Trẫm hôm nay thân thể có chút không khỏe, khanh lui ra đi.
Lý quốc chủ ôn hòa nói.
- Vâng, thần cáo lui.
Lục Thất đứng dậy quỳ hành lễ.
Nhìn Lục Thất rời đi, vẻ mặt Lý quốc chủ trở nên âm trầm, Hạ đại nhân đứng bên cạnh không dám nói tiếng nào, ông ta bây giờ cũng không nhìn ra được Lục Thiên Phong là trung hay là kiêu. Hơn nữa bởi vì Lý quốc chủ sai lầm liên tiếp, tính tình trở nên cáu giận vô thường, ở trước mặt thuộc thần còn có thể tỏ ra ôn hòa, nhưng ở trong cung đối với các nô tài có khi sẽ tức giận như đang phát cuồng.
- Đại Ban, ngươi cho rằng thực hiện chế độ quân điền ở Hấp Châu khả thi hay không?
Lý quốc chủ thản nhiên hỏi.
- Bệ hạ, như thế sẽ tạo điều kiện cho Lục Thiên Phong cát cứ Hấp Châu.
Hạ đại nhân cẩn thận trả lời.
- Cát cứ? Lục Thiên Phong hắn vốn đã có năm vạn quân ở Hấp Châu rồi, năm vạn đại quân mà trẫm không thể khống chế đấy.
Lý quốc chủ lạnh nhạt nói.
Hạ đại nhân im lặng, lại nghe Lý quốc chủ nhẹ giọng nói:
- Trẫm cũng hy vọng việc ở Thường Châu không có quan hệ với Lục Thiên Phong.
- Đại nhân nếu muốn gặp, cần phải thay đổi trang phục.
- Cảm tạ, ta sẽ nhớ ơn ngươi tương trợ.
Lục Thất bình thản đáp lại.
Giáo phường sử miễn cưỡng mỉm cười, nàng thật sự không muốn nghe theo mệnh lệnh của Lục Thất, tuy nhiên vì Hình thái giám không có ở Hoàng cung, mà chuyện của Lục Thất Giáo phường sử cũng có nghe qua, cho nên ở trong lòng rất e sợ kiêng kị sự cường thế của Lục Thất, nàng sợ đắc tội với kẻ tàn nhẫn như Lục Thất, ngày sau sẽ rước lấy đại họa.
Lục Thất thay đổi một bộ võ phục của nha dịch, cùng ba gã nha dịch khác ăn mặc y đúc theo Giáo phường sử rời khỏi Giáo phường. Lục Thất từng nghe Thanh Văn nói qua, Hình thái giám ở trong Hoàng cung vô cùng có thế lực, ở Nội Thị Tỉnh có địa vị gần với Hạ thái giám. Mà Hạ thái giám chủ yếu là hậu hạ Lý quốc chủ tham dự chính sự, cho nên chuyện của Nội Thị Tỉnh có hơn phân nửa đều là Hình thái giám làm chủ.
Đi thẳng tới bên ngoài Dịch Đình cung, dọc theo đường đi đụng phải thái giám và thủ vệ, căn bản không có ai ngăn hỏi, thái giám lại càng tránh ở một bên cung kính đứng, giống như Giáo phường sử là một vị phi chủ nương nương tôn quý.
Tiến vào Dịch Đình cung, có nữ quan cung kính ra nghênh đón. Giáo phường sử nói là tới nơi này chọn ra mấy tội nữ về Giáo phường, nữ quan cung kính đáp ứng, mời Giáo phường sử vào trong.
Một đường đi, vào sâu chừng hai ba trăm thước đã tới một chỗ giặt quần áo, mấy trăm nữ nhân ở trong viện giá lạnh giặt quần áo. Lục Thất im lặng thoáng quét mắt nhìn, không phát hiện ra người nào quen biết. Đi qua chỗ giặt quần áo, tới bên ngoài một căn phòng cũ kỹ hẻo lánh, Giáo phường sử và Lục Thất tiến vào, nữ quan và các nha dịch khác ở lại ngoài phòng.
Vừa vào phòng, cơ thể không hề sợ rét lạnh của Lục Thất lại cảm giác một luồng khí âm hàn, ánh mắt của hắn nhìn thấy ba nữ nhân, một nữ nhân đang co ro trên giường, cả người bọc trong chăn, còn hai nữ nhân khác ở trong phòng thì đang giặt quần áo.
Giáo phường sử và Lục Thất tiến vào, gây kinh động đến hai nữ nhân đang giặt quần áo sợ hãi bật dậy cung kính đứng. Giáo phường sử nhẹ giọng nói:
- Là ở đây rồi, ngài mau một chút.
Lục Thất lặng lẽ đi tới trước giường trông xuống, nữ nhân ở trên giường gian nan ngước mắt, thần tình đờ đẫn ngây dại. Lục Thất đã nhìn thấy rõ ràng, dung nhan nữ nhân có hơi gầy, tuy nhiên đường nét vẫn đoan trang xinh đẹp.
- Ta là Thiên Phong, ta tới chậm rồi.
Lục Thất dịu dàng khẽ nói, đồng thời vươn tay vuốt ve hai má lạnh lẽo của nữ nhân.
- Thiên Phong?
Trong ánh mắt ngây dại của nữ nhân lộ ra một chút sức sống, thì thào nói.