- Tình hình Đường quốc hiện nay cũng đã là loạn trong giặc ngoài rồi, Bệ hạ sẽ không chịu tiếp nhận chiến lược mạo hiểm đâu, trừ phi có Chu quốc liên quân xuất binh.
- Liên quân với Chu quốc chính là hợp tác với hổ.
Lâm Nhân Triệu lắc đầu nói.
- Chu quốc có thể theo đường biển tiến công Tấn quốc.
Lục Thất nói.
- Chu quốc sẽ không xuất binh bằng đường biển, chủ yếu là thủy quân của Chu quốc không hùng mạnh, số lượng quân binh vận chuyển một lần rất có hạn, tiếp tế tiếp viện cũng khó khăn, thêm vào vấn đề quân phương Bắc không thích ứng với chiến trường phương Nam. Nếu có thể lấy được đảo Lưu Cầu làm ván cầu, có lẽ có thể tập kết hơn mười vạn quân lực, tuy nhiên nghe nói Tấn quốc rất coi trọng đảo Lưu Cầu, thiết lập trọng binh trú đóng.
Lâm Nhân Triệu bình thản phản bác.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Sau khi Dương Châu bị tập kích, Chu quốc nói sẽ triệu tập bốn mươi vạn đại quân công Đường, không biết Chu quốc có được binh lực đó hay không?
- Nếu thật sự có đủ binh lực như vậy để tấn công Đường quốc, Chu quốc đã sớm cho đại quân xuôi Nam rồi. Nếu Chu quốc dốc hết lực lượng đi tiến công Đường quốc, sẽ khiến cho bản thân lâm vào nguy cơ diệt quốc, phía bắc và tây bắc của Chu quốc đều có kẻ địch cường đại. Bằng không, Chu quốc sao có thể cho phép Kinh quốc tồn tại hai mươi mấy năm được chứ, tuy nói là có Hán quân hỗ trợ, nhưng trên thực tế, là do thực lực của Chu quốc không đủ, khó có thể chống đỡ chiến sự với Kinh quốc. Đến Kinh quốc chỉ cách mỗi con sông Hán Thủy cũng chiếm không được, muốn công diệt Đường quốc lại càng khó.
Lâm Nhân Triệu lạnh nhạt đáp lại.
Lục Thất im lặng, hắn đang suy ngẫm, nếu Chu quốc thật không có năng lực xuôi Nam, vậy có nên thay đổi sách lược hay không, phát động chiến sự thống nhất phía nam Đại Giang. Hiện tại Tấn quốc bất ổn, nhưng Ngụy quốc cũng đồng dạng bất ổn, Đường quốc thì bởi vì sự nghi kỵ của Lý quốc chủ khiến cho quân lực Đường quốc không phát huy được chiến lực vốn có, nếu phát động bất ngờ tiến công Hấp Châu, Trì Châu và Tuyên Châu, chiếm cứ không khó lắm.
Không đúng, lời nói của Lâm Nhân Triệu cũng không chính xác, Chu quốc có lẽ không có đủ binh lực để xuôi Nam, nhưng cũng cần phải bàn đến mức độ nặng nhẹ. Nếu Tấn quốc phát động chiến lược thống nhất phía nam Đại Giang, Chu quốc sao có thể ngồi nhìn Tấn quốc ở tiếp giáp trở thành một quốc gia hùng mạnh. Trước kia hắn đã nghĩ qua hậu quả của việc tiến công Đường quốc, cho nên mới ẩn nhẫn tiếp tục làm thần tử Đường quốc.
Hơn nữa Tấn quốc đang trong giai đoạn sơ lập, lòng dân và lòng quân rất dễ dao động, nếu hắn tiếp tục phát động chiến sự sẽ khiến cho người dân Tấn quốc sinh lòng mâu thuẫn, đại đa số người đều không thích chiến tranh, đều mong muốn một cuộc sống an cư lạc nghiệp. Hắn thân là Tấn Vương, việc bây giờ phải làm nhất chính là thống trị an định, lung lạc lòng người Tấn quốc quy phục.
- Ngươi nghĩ gì thế?
Lâm Nhân Triệu hỏi.
- Ta đang suy nghĩ về quân sự Đường quốc, có lẽ mất đi Tây bộ là một sự giải thoát đối với Đường quốc, Vũ Văn thị chiếm cứ Tây bộ, nhưng lại cô lập một lỗ hổng Chu quốc có thể đột kích.
Lục Thất tùy ý đáp lại.
- Đúng là nói bậy.
Lâm Nhân Triệu trách mắng.
- Xác thực là nói bậy, nhưng cũng là lời nói thật. Đổi lại, ta cho rằng Vũ Văn thị càng có khả năng chống đỡ tiến công của Chu quốc, mà không còn như trước kia, chiến lược nào cũng bị triều đình kiềm chế. Trong triều đình của chúng ta, căn bản không có danh tướng tinh thông quân sự, đều là một đám kỳ thủ (chơi cờ) chỉ biết lý luận suông.
- Ta có nói gì sai sao? Nếu đại nhân cảm thấy không tán thành, thế thì mời đại nhân cho ta biết, trên triều đình có vị danh tướng nào hay không.
Lâm Nhân Triệu quay đầu im lặng, một lát sau lạnh nhạt nói:
- Lời ngươi nói là đại nghịch.
- Lục Thất cười cười, nói:
- Ta nói rồi, chúng ta chỉ thích hợp nói chuyện về quân sự, mời đại nhân chỉ bảo cho hậu bối thêm chút năng lực.
Trong tửu lâu có người trông giữ, thấy là Đông gia đến đây, liền bẩm báo nói là người của Hữu Kim Ngô Vệ gây ra. Tháng trước có mấy chục người đến ăn uống, ăn xong lại cứng rắn nói là đồ ăn không sạch sẽ làm hỏng bụng, không chịu trả tiền. Chưởng quầy nói đây là cửa tiệm của phủ Ngô Thành công chúa, kết quả những Hữu Kim Ngô Vệ đó la lối om sòm đánh đập phá hủy tửu lâu Túy Vân.
Lục Thất nghe xong thầm suy nghĩ hàm nghĩa trong đó, hắn và Hữu Kim Ngô Vệ chưa từng có đụng chạm, Dương Côn là Trung Lang Tướng của Tả Kim Ngô Vệ, Trung Lang Tướng của Hữu Kim Ngô Vệ là ai thì hắn không biết, hỏi chưởng quầy cũng không biết, chưởng quầy nói quan ở Kinh thành hoán đổi liên tục, hơn nữa quan tướng trong quân đội bị thay đổi càng nhiều hơn.
Lục Thất mang thủ hạ đến quán rượu khác ăn cơm, sau giờ ngọ đi Binh bộ báo cáo, vào Binh bộ báo cáo công tác chỉ cần gặp một chủ sự cửu phẩm là được. Lục Thất báo cáo xong, lại đi gặp Binh bộ Lang trung Hoắc đại nhân, cũng chính là quan viên lúc trước Lục Thất tới lĩnh ấn Lữ soái gặp được.
Lục Thất cất bước đi vào nơi xử lý công vụ lịch sự tao nhã, hắn vô lễ xông vào khiến cho người trong phòng sửng sốt, Lục Thất vừa nhìn liền thấy Hoắc đại nhân đang dựa lưng trên chiếc ghế sau án, tay nâng chén trà thưởng thức, bên cạnh có tiểu đồng hầu hạ.
- Ngươi là ai? Sao có thể tự ý xông vào?
Tiểu đồng lên tiếng trước, mang theo chất giọng giòn giã chất vấn.