Lục Thất bí mật triệu kiến tướng soái Hổ Bí quân, sở dĩ bí mật triệu kiến là vì Mục Châu tiếp giáp với Việt quốc và Đường quốc, hơn nữa quận chúa Nhạn Thê của Việt quốc đã ở Mục Châu. Mà trước mắt Lục Thất không muốn gặp Nhạn Thê quận chúa, tướng mạo và tuổi thực của hắn không thể để người Việt quốc biết, từ đó dẫn đến sóng gió, ngoài ra Lục Thất cũng không có thời gian lưu lại Mục Châu lâu.
Đối với việc an bài Nhạn Thê quận chúa, Lục Thất đã sớm nói với Tân Cầm Nhi, biến huyện Thuần An của Mục Châu thành phủ Nhạn Thê, gọi là Nhạn phủ Mục Châu, khu vực sông Tân An của phủ Nhạn Thê đổi tên là sông Nhạn Thê, bổ nhiệm Nhạn Phủ Sử chuyên quản lí chuyện của phủ Nhạn Thê. Ý tưởng lập Vân phủ ở Hải Châu của Lục Thất chính là từ phong ấp cho quận chúa Nhạn Thê mà nảy sinh ra đấy.
Vị trí địa lý của phủ Nhạn Thê, trên thực tế chính là biên giới, phía bắc tiếp giáp với Hấp huyện của Đường quốc, phía đông tiếp giáp với Hồ Châu, nếu có chiến sự, phủ Nhạn Thê chính là nơi đứng mũi chịu sào, nhưng trái lại, phủ Nhạn Thê cũng trở thành nơi ảnh hưởng Việt quốc.
Lúc Lục Thất bí mật triệu kiến tướng soái Hổ Bí quân, Vân Khê lại đi gặp quận chúa Nhạn Thê, thay mặt Lục Thất trấn an quận chúa Nhạn Thê. Một tác dụng khác của việc Vân Khê đi gặp, chính là tiết lộ tình thế và quân lực hiện giờ của Tấn quốc, đương nhiên, Vân Khê sẽ nói Tấn vương hiện giờ đang trấn thủ ở Cống Châu.
Lục Thất chỉ ở lại Mục Châu một ngày, sáng sớm hôm sau liền cùng Vân Khê rời khỏi Mục Châu, hắn ban đầu vốn định bí mật gặp Dương Côn ở Ninh Quốc quân, muốn cùng thảo luận một chút. Nhưng Lãnh Nhung khuyên hắn, nói từ Mục Châu đi liên hệ với Dương Côn rất dễ dẫn đến phiền phức, bây giờ người định đoạt trong Ninh Quốc quân cũng không phải Dương Côn, rất dễ bị Tư mã hành quân Ninh Quốc quân bắt gió bắt bóng mật báo với Lý quốc chủ.
Lục Thất vào Cù Châu, cũng không tuần phủ mà trực tiếp đi qua, khiến cho vạn dân và quan viên Cù Châu chỉ cho là quân đội bình thường được điều động đi ngang qua. Qua Cù Châu, Lục Thất về tới Kiến Châu, hoàn thành việc đi tuần các phủ.
Lục Thất ở phủ Tấn An bí mật nghỉ ngơi hai ngày mới yên lặng cùng Lãnh Nhung, mang theo mười thị vệ rời khỏi Kiến Châu, chọn tuyến đường thông qua Tín Châu đến Nhiêu Châu. Lãnh Nhung chào từ biệt ở Nhiêu Châu, một mình trở về huyện Thạch Đại tiếp tục làm Huyện úy. Y còn một nhiệm vụ là đi gặp Dương Côn, thay mặt Lục Thất đi nói chuyện với Dương Côn về tình thế hiện giờ của Tấn quốc, chia sẻ với Dương Côn một ít tin tức thắng lợi, đồng thời cũng để Dương Côn sáng tỏ, lợi dụng Ninh Quốc quân giúp đỡ quân Mục Châu áp bách Việt quốc.
Người vừa tới Nhiêu Châu, Lục Thất buông xuống trách nhiệm của Hoàng đế, còn lấy thân phận hạ thần, hắn trực tiếp đi huyện Bà Dương gặp Vương Trọng Lương, kết quả hắn có được lệnh nhậm chức của Lý Quốc Chủ. Lý quốc chủ cho Lục Thất làm Trấn phủ sứ Nam Đô, phụ trợ Lâm Nhân Triệu trấn thủ Nam Đô.
Lục Thất nhìn xong nhíu mày, hắn không biết quyền lực của Trấn Phủ Sứ Nam Đô là gì, trên lệnh cũng không viết rõ, mà lệnh là mười ngày trước đã tới Nhiêu Châu. Hóa ra lúc Lục Thất đi Cống Châu, Tân Cầm Nhi đã dùng danh nghĩa của hắn, cho người đi Giang Ninh truyền tin, nói rằng nhiệm vụ đưa hôn đã thành, ở lại Nhiêu Châu đợi mệnh.
Lục Thất lại nhìn thư ŧıểυ Phức gửi đến, mới hiểu được tại sao Lý quốc chủ lại cho hắn đảm nhiệm chức Trấn phủ sứ Nam Đô, là vì ŧıểυ Phức dâng tấu xin hủy đi tước phong, là vào ngày thứ ba sau khi Ti Nông Tự Khanh Phan Hữu dâng tấu, ŧıểυ Phức dâng tấu thỉnh cầu hủy bỏ quyền khai phủ.
Lý Quốc Chủ chuẩn tấu, có lẽ cảm thấy sẽ dẫn tới những lời phê bình không tốt, cho nên bên cạnh việc hủy phong tước, lại hoàn trả phong ấp huyện Thạch Thiền nguyên bản về cho Tiểu Phức, sau đó lại phong cho Lục Thất là Trấn phủ sứ Nam Đô, Trấn phủ sứ Nam Đô tương đương với chức vụ hỗ trợ trấn giữ Nam Đô. Lục Thất được đảm nhiệm Trấn phủ sứ Nam Đô, mà Tiết độ sứ Trấn Nam quân Chu Lệnh Vân được phong nhận chức Giám quân sứ Nam Đô, cũng tương đương với chức vụ hỗ trợ trấn giữ Nam Đô.
Lục Thất im lặng, cái chức Trấn phủ sứ này không có nói rõ chức quyền, rõ ràng chính là hư quan. Chu Lệnh Vân người ta chính là Tiết độ sứ Trấn Nam quân nha, là có quân quyền đấy, hắn đến Nam Đô có thể quản cái gì? Chỉ có thể thành bình hoa di động coi nét mặt của Quan đóng giữ Nam Đô mà làm việc thôi. Thực quyền là phải có phạm vi chức quyền được giao cho rõ ràng, hoặc là quản tài vụ hoặc là chưởng quân.
- Chủ thượng, Nhiêu Châu bây giờ đã chiêu mộ được mười nghìn quân, nếu Chủ thượng đảm nhiệm chức Trấn phủ sứ Nam Đô, vậy không bằng mượn cơ hội dẫn theo mười nghìn quân đến Nam Đô.
Vương Trọng Lương hiểu được tâm tư Lục Thất, ở bên kiến nghị.
Lục Thất mỉm cười lắc đầu nói:
- Quân lực Nhiêu Châu, ta cũng không thể tiếp nhận, chức quan Trấn phủ sứ này, không có quyền lực càng tốt, ta đi Nam Đô hưởng thụ ngày tháng yên bình.
Vương Trọng Lương gật đầu nói:
- Vậy rất đáng tiếc mười nghìn quân này.
Lục Thất nhìn Vương Trọng Lương, cười yếu ớt nói:
- Không có gì đáng tiếc cả, bây giờ chiêu mộ được mười nghìn quân Nhiêu Châu, chắc trang bị rất kém, lòng quân cũng sa sút, quân lực không chịu nổi một trận chiến, ta dẫn theo ngược lại chính là gánh nặng.
Vương Trọng Lương gật đầu nói:
- Mười nghìn quân chính là binh dũng quân, được mặc giáp vô cùng ít.
Lục Thất gật đầu hỏi:
- Trú quân huyện Dư Can còn không?
- Chỉ còn lại Đông Ngô quân của Chu Chính Phong, Lục Kì quân Nam Đô đã đi về Nam Đô, nghe nói Sở quốc không còn tiếp tục bao vây Nam Đô nữa, ngược lại lui về phía tây Nam Đô mười dặm đóng quân, nghe nói là hậu phương Sở quốc xuất hiện binh biến.
Vương Trọng Lương nhìn Lục Thất nói.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Đúng là ta xuất binh chiếm Cống Châu, cho nên Sở quốc không thể không chọn lựa, hoăc là tiếp tục vây khốn Nam Đô Đường quốc, hoặc là triệu tập quân lực đi đoạt lại Cống Châu.
- Chủ thượng đã chiếm Cống Châu rồi sao?
Vương Trọng Lương kinh ngạc nói.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, nói ra tình thế và lãnh thổ hiện giờ của Tấn quốc. Vương Trọng Lương nghe xong khiếp sợ gật đầu liên tục, cuối cùng lại nghiêm mặt nói;
- Tấn quốc một khi đã mạnh mẽ như vậy, Chủ thượng không nên rời khỏi.
Lục Thất lắc đầu nói:
- Chuyện ta là Tấn vương nếu bị nhiều người biết, chỉ sợ Chu quốc và Đường quốc sẽ liên minh, cho nên nhất định phải rời khỏi, nếu như không rời khỏi thì khó có thể lừa được Đường quốc.
Vương Trọng Lương gật đầu nói;
- Chỉ có điều, Chủ thượng ở bên ngoài quá nguy hiểm.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Vì để Tấn quốc có thời gian ổn định và cường quân, ta ở bên ngoài mạo hiểm rất đáng, chỉ cần kéo dài hai ba năm, quân lực của Tấn quốc có thể đủ hùng mạnh rồi, quân lực hiện giờ có rất nhiều đều là đám ô hợp.
Vương Trọng Lương gật đầu, suy nghĩ một chút nói:
- Chủ thượng, Tấn quốc nếu khai chiến với Sở quốc, sao không chiếm Phủ Châu và Tín Châu, như vậy lãnh thổ quốc gia càng sâu, thì càng có lợi cho việc công thủ.
Lục Thất bình thản nói:
- Phủ Châu và Tín Châu dù sao vốn cũng là lãnh thổ của Đường quốc, nếu ta tiến lên chiếm lấy, dễ dàng dẫn đến Đường quốc bị khủng hoảng, tình thế hôm nay cần phải tạo sự ỷ lại của Đường quốc đối với Tấn quốc. Ngoài ra lãnh thổ của Tín Châu và Phủ Châu hiện giờ rất hoang vắng, vô cùng nghèo khó, nếu như chiếm rồi, chẳng những không thể được tiếp viện ngược lại còn phải bỏ tiền ra cứu tế, thực lực của Tấn quốc không thể tiêu hao được.
- Trọng thúc nhẫn nại một chút, sẽ không ở Nhiêu Châu lâu đâu.
Vương Trọng Lương cũng cười, gật đầu nói;
- Thần nghe Chủ thượng nói như vậy, thật sự rất muốn đến Tấn quốc nhìn xem, đi một chút. Nhưng thần hiểu được tác dụng của việc thần ở Nhiêu Châu đối với Tấn quốc sau này quan trọng hơn.
- Chủ thượng, thần gần đây đột nhiên cảm giác được, Giang Châu nơi đó có dị thường. Sở quốc đột kích Đường quốc, vây khốn Nam Đô, nhưng Giang Châu vẫn luôn im lặng, có thể nào Vũ Văn thị ở Giang Châu cấu kết với Sở quốc không?
Lục Thất nghe xong trong lòng cũng chấn động, suy nghĩ một chút nói:
- Vũ Văn thị hẳn không thể đầu hàng Sở quốc, Vũ Văn thị đầu hàng Sở quốc thì lợi ích có được không thể nào nhiều bằng Đường quốc, Vũ Văn thị vẫn luôn im lặng có thể là có tâm tư muốn làm ngư ông đắc lợi.
Vương Trọng Lương nói:
- Hẳn là ngư ông đắc lợi, nhưng xem ra kết quả khiến cho Vũ Văn thị rơi vào hoàn cảnh cả hai bên đều không lấy lòng được. Tình hình hiện giờ, Vũ Văn thị giúp bên nào bên đấy có thể thắng lợi, nếu trợ giúp Đường quốc đánh bại Sở quốc vậy có thể đạt được càng nhiều lợi ích.
Lục Thất gật đầu nói:
- Có lẽ Vũ Văn thị muốn duy trì thực lực.
Vương Trọng Lương chần chừ một chút nói:
- Chủ thượng, thần cũng lo lắng, nếu Vũ Văn thị thật sự đầu hàng Sở quốc, vậy Chủ thượng đi Nam Đô liền gặp nguy hiểm rồi. Vũ Văn thị đương nhiên sẽ phát động tấn công Nhiêu Châu, cùng Sở quốc vây kín Nam Đô, chặt đứt đường lui của Đường quốc.
Lục Thất nghe xong thoáng suy nghĩ một chút, vẻ mặt chợt cổ quái, một lát sau mới nói:
- Ta không sợ Vũ Văn thị đột kích Nhiêu Châu, nhưng lại sợ Sở quốc sẽ nảy sinh ý muốn độc ác đột kích Cống Châu. Quân lực của Vũ Văn thị là bảy vạn, nếu như để Sở quốc sử dụng đột kích Cống Châu vậy Cống Châu liền nguy hiểm rồi.
- Không thể nào, Giang Châu cách Cống Châu rất xa, cho dù là Vũ Văn thị đầu hàng Sở quốc, cũng sẽ lo lắng quân lực sau khi nhập vào Sở quốc sẽ là có đi mà không có về.